Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 87: Nghĩ cách cứu viện a (6) (length: 7061)

"Ái ta đi ~ muốn mạng."
"Trời ơi, nhà ai luộc hố phân vậy?"
"Đừng nói nữa, chắc chắn là Điền Phú Quý tắm rửa rồi."
Phải nói người trong thôn thật là nhiều chuyện, có không ít người đều tụ tập ở cửa nhà nhìn quanh, dù nhà hắn đóng chặt cửa, hàng xóm hai bên cũng kéo không ít người trèo lên tường dòm ngó. Thật sự là quá náo nhiệt. Điền Phú Quý lúc này không còn tâm trí để ý có ai nhìn hay không nữa.
Dù sao cũng chỉ là một lần tẩy rửa mà thôi.
"Trời ơi mẹ ơi, cái mùi vị này..."
"Không được, ngửi thêm chút nữa là muốn trúng độc đấy."
"Ta...ta cảm giác muốn hôn mê luôn."
"Ai mà chẳng vậy, các ngươi nói xem, hắn cũng có gì hay đâu, thế mà lại lăng nhăng với mấy người, còn có nhân tình ở bên ngoài nữa? Nhìn cũng có ra gì đâu."
"Đúng vậy. Không hiểu nổi."
Bởi vì Điền Phú Quý không để ý, cho nên cũng không có nữ đồng chí nào dòm ngó cả, toàn là các nam đồng chí.
Mấy bà già không quan tâm chuyện đó, ngược lại muốn xem một chút, nhưng vị trí then chốt đều bị các ông chiếm mất, tranh giành mãi cũng không xong. Thật là còn ra thể thống gì nữa?
Mọi người chỉ trỏ bàn tán, đều cảm thấy Điền Phú Quý không có nhiều vốn liếng, chẳng lẽ chỉ dựa vào mấy lời đường mật? Vậy thì thật sự khiến người ta không hiểu, ăn nói quan trọng vậy sao? Mọi người túm năm tụm ba, xì xào bàn tán không ngừng.
Tú Hà mím môi, vừa cầm đèn pin vừa làm việc, căn bản là không thấy rõ lắm. Nhưng nàng chỉ có thể làm vậy.
Nếu theo ý của Chu Tuyết Hoa thì không nên dùng đèn pin, nhưng không dùng thì quét không sạch, mọi người còn chưa khô người đâu. Tú Hà đỏ mặt làm việc, chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi, nàng đâu còn là con nít nữa. Những người cùng lứa tuổi với nàng như Lan Ni, Tử Thanh, Tống Tiểu Đình đều đã rời đi ra ngoài tìm đường rồi.
Nàng đương nhiên là thấy xấu hổ, nếu là chuyện khác thì còn dễ nói, nhưng chuyện lại rơi vào cái nhà vệ sinh, nghĩ đến thôi đã thấy xui xẻo rồi.
Tú Hà cắn môi làm việc, không dám ngẩng đầu lên.
Đồng thời nàng cũng oán trách Tống Xuân Cúc, nếu không phải con đàn bà ngu xuẩn này, cha nàng sao lại rơi vào cảnh nhục nhã đến vậy?
Thật là quá đáng.
Tú Hà lẩm bẩm, trong lòng mắng mỏ mẹ kế, nhưng lại làm việc rất nghiêm túc. Mấy đứa trẻ trong nhà bọn họ làm việc đều rất thật lòng, dù sao nếu không cẩn thận, Chu Tuyết Hoa sẽ mắng té tát, cho nên Tú Hà cắm đầu vào làm, quét dọn rất kỹ càng.
Các bà các thím trong thôn nhìn thấy, đều gật đầu: "Tú Hà được việc thật, ai mà cưới được nàng thì cũng không tệ."
"Chị im đi, nàng ta có được việc đấy, nhưng mà là làm cho nhà mẹ đẻ, còn làm cho nhà chồng thì chưa chắc đã thế. Với lại ai cưới được con gái nhà đó chứ, toàn muốn gả cho nhà có điều kiện tốt để giúp đỡ nhà mẹ đẻ vô điều kiện, nhà ai chịu được."
"Ôi dào, chuyện đó chỉ có ở thời cổ đại thôi, bây giờ đâu còn vậy nữa? Nhà nào cũng chẳng kém hơn ai."
"Chị nói hay nhỉ, không kém thì chị đến nhà nó hỏi cưới đi, xem người ta có chịu không, người ta chỉ xem nhà chồng có của hồi môn thế nào thôi, điều kiện nhà chị người ta chướng mắt ấy chứ. Mà lại nói, con gái nhà đó về nhà chồng là bắt đầu đào của mang về nhà mẹ đẻ rồi, làm gì có ngày tháng yên ổn, cưới nó chẳng khác nào cưới cả nhà nó về, điên sao?"
"Cũng đúng, đúng là thế thật."
Mọi người chẳng ngại gì người trong cuộc, nói năng hăng say, Tú Hà trong lòng vô cùng tức giận, nàng cảm thấy những người này quá ích kỷ, nhà nào có con gái mà chẳng giúp đỡ nhà mẹ đẻ? Em trai nàng sau này là trụ cột trong nhà, lớn lên lập hộ khẩu cũng là người của nhà này.
Huống chi, có em trai chống lưng, nàng làm chị cũng ngẩng mặt về nhà ngoại được, ngay cả nhà chồng cũng chẳng dám ức hiếp. Sao mà những người này lại nói như thế được?
Tú Hà trong lòng bất mãn. Nhưng mà cũng có chút cao hứng, ít nhất là trong mắt mọi người, nàng vẫn là một cô gái được việc.
Giỏi giang lại thật thà, còn gì khen ngợi bằng.
Điền Tú Hà có chút đắc ý, càng làm việc cẩn thận hơn.
"Tú Hà ơi, sao chỉ có mình con làm việc thế? Con gọi Trân Hà mấy đứa nó ra phụ giúp đi! Tống Xuân Cúc đúng là không ra gì, khinh con là đứa trẻ không có mẹ đó mà." Có người không có ý tốt châm ngòi.
Thật ra đâu cần châm ngòi làm gì, Tống Xuân Cúc với Tú Hà vốn là mặt không trăng lòng, ghét nhau như ghẻ.
Tú Hà ngượng ngùng cười rồi tiếp tục làm việc.
"Mẹ kế con thật là độc ác, nhìn người ta Tôn Tuệ Phương xem, dù bất công với Điền Quý Tử thế nào, thì hồi gả về mấy năm trước, với mấy đứa con riêng còn tốt hơn cả con ruột, đó mới là người tốt đấy, sau này có bất công với Điền Quý Tử cũng vì mấy anh con lớn rồi."
"Cũng đúng đấy chứ? Đều tại hai đứa con trai ruột ép đi cả, chẳng biết giờ chúng còn sống không nữa."
Mọi người nói vậy cũng không phải là khen Tôn bà tử, mà có phần mỉa mai.
Tôn Tuệ Phương: "Mấy người cứ rảnh đi xen vào việc người khác vậy? Ta với con trai ta như thế nào, cần mấy người quản chắc? Mấy người tốt vậy sao hồi trước không ai mang đứa bé về nhà nuôi? Con trai ta muốn sao ta cũng chịu, mắc gì đến mấy người? Mấy người cũng chẳng giúp được gì, chỉ toàn nói lảm nhảm thôi, coi chừng xen vào việc người khác rồi bị sét đánh chết đấy."
"Ai da, không đánh bà thì đánh tôi chắc? Bà đối với con cái tệ vậy, tôi thấy nên đánh bà mới đúng."
"Đánh bà!"
"Đánh bà!"
Càng đông người, lý do để cãi nhau cũng nhiều hơn.
Điền Điềm bọn họ đang ngóng trông nhìn quanh, Điền Quý Tử lại nói: "Anh trai ta chắc chắn không chết đâu."
Điền Điềm kinh ngạc nhìn về phía Điền Quý Tử, Điền Quý Tử không biết là đang an ủi bản thân hay nói thật: "Bọn họ chắc chắn đang sống rất tốt ở thời cổ đại. Bọn họ đã đến kinh thành, kinh thành không có loạn, cho dù thế nào đi nữa thì dưới chân thiên tử vẫn là bình yên, dù có vị phiên vương nào lên ngôi cũng đâu có bắt bớ người dân trong kinh thành làm gì, đúng là thừa hơi. Nên chắc chắn là bọn họ đang sống rất tốt."
Điền Điềm càng thêm kinh ngạc, nhìn Điền Quý Tử bằng đôi mắt tròn xoe.
Điền Quý Tử gãi gãi đầu, cười ngốc rồi nói: "Là Điền Lãng đã phân tích cho ta đấy, chúng ta chạy dọc đường cũng đâu nghe thấy tin kinh thành loạn lạc gì đâu, vậy thì chắc bọn họ không sao rồi."
Điền Điềm nhướng mày, dài giọng "ồ" lên một tiếng.
"Ta hy vọng tất cả mọi người quen biết đều sống thật tốt, chúng ta đều có kỳ ngộ, thì họ chắc cũng vậy." Điền Quý Tử lẩm bẩm.
Điền Điềm im lặng một lúc rồi gật đầu thật mạnh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận