Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 74: Nghĩ kế (5) (length: 14716)

"Tốt!"
Nhà khác cũng như vậy, Điền Viễn Sơn nhà bọn họ lúc này cũng đã ăn xong cơm tối, Điền Điềm chộp lấy tay nhỏ ghé vào trước cửa sổ nhìn, nói: "Thật sự là trời sắp mưa rồi."
"Điền Điềm lát nữa lại ra thôn xem tivi sao?"
Điền Điềm: "Đi."
Nàng quyết định hôm nay thư giãn một chút, thật sự là làm việc hơi mệt.
Điền Điềm lẩm bẩm: "Ta trước kia rất khỏe làm được, bây giờ sao lại có chút xíu liền mệt. Càng lớn lên lại càng không xong."
Trần Lan Hoa đấm bóp chính mình cái eo, nói: "Ai nói không phải, đừng nói là ngươi, ta còn vậy, ngươi nói ta trước kia bận rộn biết bao nhiêu, sao giờ tự nhiên bận rộn chút đã thấy mình mệt vậy."
Khoan hãy nói, thật ra mọi người đều có cảm giác được, hiện tại việc tuy nhiều, nhưng không bằng mấy năm trước ở thời cổ đại nhiều, cũng không bằng trước kia việc nặng, như gánh bắp ngô từ ngoài đồng về nhà cũng không cần dựa vào thể lực khiêng, tất cả đều có máy kéo trong thôn chở về. Đúng là đỡ đi không ít việc.
Trồng trọt không tránh khỏi tốn sức, nhưng bây giờ có không ít đồ phụ trợ, vẫn là dễ dàng hơn nhiều. Hôm nay đột nhiên bận rộn, chẳng phải đã mệt rồi sao?
Trần Lan Hoa: "Ta bây giờ cũng ngại nói mình là người chịu thương chịu khó."
"Nương, người không thể so với thời cổ đại chứ, người so với người bây giờ, vẫn là người chịu thương chịu khó đó."
"Vậy cũng đúng ha."
Cả nhà đều cười ồ lên, Trần Lan Hoa: "Đi xem TV thì mang theo áo mưa, chắc là sắp mưa đấy, lát nữa lại bị ướt thì khổ."
"Biết rồi."
Điền Điềm rất lâu không đi xem tivi, lúc này ngược lại rất phấn khởi, nàng hơi sợ lạnh, mặc cũng thật nhiều, xoa xoa mái tóc xù lên, dứt khoát đội thêm mũ, đến cả giày cũng đổi lại.
"Con thật là chuẩn bị chu đáo."
"Hắc hắc."
Điền Điềm trang bị đầy đủ, tuy rằng còn chưa mưa, nhưng một cái cũng không thiếu, nàng rất lâu không xem tivi, hỏi: "Gần đây đang chiếu cái gì?"
"Là một bộ phim về cuộc sống vất vả ở phương Nam, nữ chính bị gia đình ép hôn nên chạy trốn, một đường chạy tới miền Nam, bây giờ bắt đầu mở quầy hàng, dự định tự mình kiếm tiền sống tốt cuộc sống." Điền Đào nói bô bô, cô bé mỗi ngày đều tới xem.
Điền Điềm: "Ồ, có hay không?"
"Hay! Nữ chính Lan Hoa có người nhà tệ thật, muốn ép nàng gả cho một tên nhà giàu đầu heo, nàng quyết không chịu! Nàng bán hàng rong cũng bắt đầu kiếm tiền, giỏi thật đó."
Điền Điềm: "Bán hàng rong à, xem ra bán hàng rong cũng tốt."
"Sao có phải thế, cũng có người gây rối mà." Điền Đào thao thao bất tuyệt, kéo tay chị họ nói không ngừng, chị cô lạc hậu quá, trong thôn ít ai không xem, mà chị lại là một trong số đó, hỏi gì cũng không biết.
Quá là tụt hậu.
Điền Đào: "Ta đã nói với chị rồi..."
"Cái câu chuyện này..."
Cô bé cứ thao thao bất tuyệt, Vương Sơn Hạnh trừng mắt, nói: "Con mà có tinh thần đó học cho giỏi thì tốt bao nhiêu, xem tivi thì hăng say quá ha, bảo con học hành thì như rùa rụt cổ vậy."
Điền Đào: "Con cũng có học mà."
Cô bé nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng không dám lớn tiếng.
Vương Sơn Hạnh hừ một tiếng thật mạnh, nói: "Con còn nhỏ tuổi, so với Điềm nha đầu còn may mắn hơn, cơ hội cũng nhiều hơn, con cho mẹ học hành đàng hoàng, nếu mà không thi được cấp ba thì xem mẹ có đánh gãy chân con không."
Điền Đào: "..."
Mắt cá chết.
Chị họ hai người học hết chín năm, sau đó thêm một năm ôn thi cấp ba, tất cả là ba năm.
Còn cô bé học sáu năm chín lớp, cũng vẫn là rất khó đấy chứ.
Thi cấp ba dễ như vậy sao.
Điền Đào trong một chớp mắt không muốn nói chuyện, khổ quá đi thôi.
Điền Điềm cũng không dám tiếp lời, nàng còn khổ hơn ai hết, nếu mà không thi được còn phiền muộn hơn, cho nên không muốn nói tới đề tài này.
Trần Lan Hoa: "Được rồi, xem tivi thì xem tivi, nói những chuyện kia làm gì? Bình thường mẹ cũng không thúc ép nó học hành, còn bắt nó phải thi điểm cao, như thế sao mà được? Con nít sao có định lực."
Điền Đào không dám lên tiếng, cũng đừng tước đoạt quyền xem tivi của cô bé chứ.
"Nói tới chuyện làm ăn, các con có biết không? Mấy người bán cá khi đi đánh bắt không hề nhàn hạ như vậy đâu." Điền Thanh Tùng ngược lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói tới những việc đã trò chuyện ngày hôm nay.
Trước kia họ không trò chuyện những chủ đề này, là do Điền Lãng hỏi tới, Trương Hoành mới nhớ ra, kể cho họ nghe.
Điền Thanh Tùng không phải bênh vực cháu gái, hắn thuần túy nhớ ra chuyện gì thì nói thôi.
"Nghe nói ngoài biển còn có ngư bá, ngư dân đánh bắt được gì cũng phải nộp cho chúng một ít, không thì chúng quấy rối. Các con thấy ban ngày ban mặt, đúng là cái giống người gì cũng có." Điền Thanh Tùng nói tới đây, còn rất phẫn nộ, hắn nói: "Bọn ta trước giờ không gặp phải ngư bá là vì ra biển toàn đi thuyền lớn, trên thuyền đông người, mà lại không có bán cá ở ven bờ, cho nên không ai đến gây sự, nhưng mà nếu như sau này chúng ta tự mình làm riêng lẻ, nhất định sẽ đụng phải ngư bá. Lúc đó hoặc là phải hao tài tốn của, hoặc là phải kết bè kết nhóm, người đông thế mạnh thì mới không bị thiệt."
"Á, còn có chuyện này?"
"Thì chứ sao, làm việc gì chẳng có kẻ xấu à."
"Thế thì đúng rồi."
Mọi người nói tới đây, Điền Thanh Tùng nói: "Ta với lão Nhị định mua thuyền đánh cá, tụi ta cũng nghĩ tới, đến lúc đó sẽ kêu gọi người trong thôn lại, mọi người tuy nói đều tự mua thuyền làm riêng, nhưng mà lúc làm thì nên kết lại một mối, đến lúc đó đối phó với ngư bá mới không sợ!"
Thôn khác có lẽ chưa chắc đã được như thế này, nhưng mà thôn xóm bọn họ thì hoàn toàn có thể.
Đây không phải Điền Thanh Tùng tự đề cao thôn mình, mà là mọi người đã từng có kinh nghiệm như vậy rồi.
"Dù sao năm sau rồi tính, nhưng mà ta cũng định sớm nói chuyện này với mọi người, thương lượng một cái kế hoạch."
"Như vậy đúng, mọi người là cùng một nhà, không thể để người ngoài ức hiếp."
"Cái này tất nhiên rồi."
Mọi người bàn tới chuyện này chuyện nọ, Điền Viễn Sơn vui vẻ gật đầu, con trai gặp phải chuyện gì đều biết cách giải quyết như vậy, chứ không phải trở về mặt mày ngơ ngác hỏi cha, đây chính là tiến bộ. Hai đứa con trai nhà ông quả thật có bản lĩnh mà.
"Ngay cả mấy sạp hàng ở chợ phiên cũng phải đóng phí bảo kê, toàn là mấy thằng lưu manh côn đồ, những loại người đó chẳng khi nào hết, tự mấy con phải cẩn thận chút, nhiều người thì sức mạnh sẽ lớn. Đến lúc đó nếu có thể, con có thể tìm một người làm người cầm đầu." Điền Viễn Sơn đưa ra đề nghị với con trai.
Điền Thanh Tùng: "Thật ra... thật ra con muốn để Điền Lãng làm người cầm đầu, nhưng thằng nhóc không chịu."
Hắn gãi đầu, Điền Lãng đầu óc lanh lợi lắm, thích hợp làm quân sư nhất.
"Nó còn nhỏ vậy làm sao được, con đề cử Điền Lãng không phù hợp." Điền lão gia tử cảm thấy bây giờ nói chuyện này hơi sớm, nói: "Không vội, năm sau rồi nói sau, thật ra ta thấy, nếu nhà Điền lão thực cũng mua thuyền thì con có thể mời hắn. Ông ấy cả đời chỉ nghĩ tới làm quan, có thể giúp đỡ tính toán."
Điền Thanh Tùng: "Hả?"
Hắn kinh ngạc nhìn cha hắn, cảm thấy cha hắn vẫn còn có độ lượng, phải biết người kia cả ngày chỉ muốn đoạt quyền mà thôi.
Mấy chục năm như một, chỉ nghĩ làm sao vượt qua quyền của cha hắn thôi!
Cha hắn thế mà lại nói những lời thật lòng vì việc chung sao?
Quả nhiên ha, thời gian lâu rồi thì có thể nhìn ra lòng dạ của người khác.
Thật là hiếm lạ!
Điền Viễn Sơn: "Con nhìn cái gì?"
Điền Thanh Tùng: "Ây... Không có gì! Con chỉ là bất ngờ với lời nói của cha thôi..."
Điền Viễn Sơn: "Còn trẻ con thì biết gì!"
Điền Thanh Tùng: "..."
Điền Điềm: "Hì hì."
Cha nàng bị nói kìa.
Điền Điềm cười trộm, một cơn gió lớn thổi qua, nàng phân tâm không phòng bị, trực tiếp loạng choạng, Tống Xuân Mai vội vàng đỡ lấy con gái, nói: "Con đi đường không nhìn à."
Mọi người cười ha ha.
Điền Điềm: "..."
"Điền Điềm!"
Điền Điềm nghe thấy tiếng gọi, chỉ thấy đầu óc ong ong, nàng chậm rãi quay đầu, Ách... là Lan Ni Tử.
"Lan Ni Tử tỷ tỷ."
Lan Ni Tử: "Gặp được cậu thì tốt rồi."
Điền Điềm: Giống như chỉ sau một đêm, nàng đã trở nên rất thân với Lan Ni Tử rồi.
Nhưng mà, cũng đâu có.
Quả nhiên, Lan Ni Tử không có bạn bè nên mới cần cô ấy sao?
"Lan Ni Tử tỷ tỷ, ta dẫn tỷ đi tìm tiểu Quan đại phu đi."
Lan Ni Tử: "Hôm nay tạm thôi, mọi người cũng mệt mỏi rồi, mai hãy nói."
Mặc dù hẹn hôm nay tâm sự, nhưng mà thật sự thì ai cũng đã mệt rồi, cô ấy cũng đã nói là mai rồi, thì cũng không vội làm gì. Lan Ni Tử: "Cậu ít khi tới đây xem TV ghê."
Điền Điềm: "Ừ, đúng đó."
Tuy nàng và Lan Ni Tử tỷ tỷ không thân, nhưng người ta nhiệt tình như vậy, nàng cũng không lạnh lùng nha. Điền Điềm cũng là một cô bé thân thiện. Nàng nói: "Hôm nay con cũng mệt lắm đó, nên là muốn thư giãn một tí thôi."
Hai người cô một câu tôi một câu, người nhà họ Điền: "?"
Mộng.
Ai mà chẳng mệt, con bé này đúng là có thể trò chuyện rôm rả với Lan Ni Tử được đấy.
Cũng đừng học thói hư nha.
Thanh Liễu càng là lo lắng lại nghi hoặc nhìn hai người kia, cháu gái nàng vốn là một đứa trẻ đơn thuần, Lan Ni Tử lại có tâm cơ sâu xa, liệu có phải vì ghen ghét với cháu nàng, nên mới muốn kéo cháu gái nàng vào, làm hư cháu gái nàng không?
Thanh Liễu: "!"
Lập tức cảnh giác, rất sâu cảnh giác.
Lát nữa về nhà nhất định phải hỏi rõ ràng Điền Điềm mới được.
Điền Điềm hoàn toàn không biết gì, nàng vẫn thao thao bất tuyệt: "Tụi mình tới sớm ghê, phim truyền hình có phải còn chưa bắt đầu không?"
Điền Đào nhịn không được, kích động nói: "Hai đài địa phương không chiếu bản tin thời sự, đang chiếu lại Phong Thần Bảng."
Nàng thích nhất Tô Đát Kỷ, dáng vẻ quá đẹp quá đẹp.
Đẹp nổ trời.
"Chúng ta xem Phong Thần Bảng trước đã."
Điền Điềm: "Ôi, có chiếu lại hả? May quá Tình Nhi tốt."
Nàng chỉ xem được mấy tập, chưa xem hết, có chiếu lại thì xem thêm cũng tốt, Điền Điềm cười tủm tỉm: "Trong này Bá Ấp Khảo có phải do cái người ngoại lai đẹp trai kia đóng không?"
"Đúng là đúng rồi, đẹp trai quá đi! Nhưng vẫn là Đát Kỷ đẹp nhất, chỉ là mặc hơi ít." Điền Đào lầm bầm: "Cha ta mỗi lần xem là mắt cứ dán vào, mẹ ta đều muốn lén cấu véo ông."
Điền Điềm: "..."
Điền Thanh Bách và Vương Sơn Hạnh: "..."
Vương Sơn Hạnh: "Điền Đào, chỉ có ngươi lắm mồm, không muốn xem thì về nhà!"
Điền Đào lập tức im thin thít, không dám nói nữa.
A, lại lỡ lời rồi.
Lan Ni Tử: "Đát Kỷ có gì đẹp chứ? Chẳng qua là cách ăn mặc đẹp thôi, lại còn mặc hở hang nữa, ta mà ăn mặc giống nàng, còn đẹp hơn nàng nhiều."
Mọi người đang định vào nhà, bỗng dưng dừng bước, ai nấy đều nhìn về phía nàng.
Có chút khó tin.
Điền Đào không kìm được lên tiếng: "Sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
Nghĩ tới mẹ không cho nàng nói, liền vội ngậm miệng.
Vương Sơn Hạnh thì lại âm thầm gật đầu, cảm thấy con gái mình nói đúng, Lan Ni Tử này cũng quá tự tin đi? Sao lại dám nói ra miệng như vậy? Đừng nói Vương Sơn Hạnh, những người nhà họ Điền khác cũng đều âm thầm gật đầu, tất cả đều cảm thấy trước đây quả thật xem thường Lan Ni Tử rồi.
Chỉ biết tâm địa nàng cao ngạo, chướng mắt Điền Thanh Hòe bọn họ, nhưng không ngờ nàng đến Đát Kỷ cũng dám so sánh?
Thật là, thật là...
Điền Thanh Liễu: Ta cứ tưởng người này chỉ âm thầm so sánh với ta thôi, ai ngờ người ta đến Đát Kỷ cũng chả thèm để vào mắt, phục rồi.
Lúc này nàng lại nhìn Lan Ni Tử, thấy nàng đúng là một người kỳ lạ, da mặt thật là dày đến không còn hình dạng. Không biết nàng lấy tự tin từ đâu ra nữa?
Có lẽ do mọi người im lặng quá lâu, biểu hiện quá rõ ràng, Lan Ni Tử không phục: "Có gì không đúng, các người xem nàng ta chẳng phải dựa vào trang điểm sao? Ta lẽ nào lại kém hơn sao? Ta căn bản không hề kém, mấy nữ diễn viên đó có khi còn không đẹp bằng ta ấy chứ. Như cái cô diễn vai người ngoài hành tinh vừa rồi, cả cái cô đóng phim truyền hình gần đây, đều không đẹp bằng ta."
Lan Ni Tử cảm thấy mình không hề nói sai.
Nếu là trước kia, nàng sẽ không dám hùng hồn nói vậy, nhưng mà vẫn là câu nói đó, mẹ nàng đúng là làm nàng tức chết đi được.
Hiện tại nàng chỗ nào cũng muốn ganh đua so sánh.
"Ta kém chỗ nào, các người nói đi, ta kém hả?"
"Ơ..."
"Có phải sắp chiếu rồi không?"
"Ôi mẹ ơi, hôm nay gió lớn quá."
"Ta đi nhầm chỗ rồi..."
Mọi người ngại đụng chạm nàng, im lặng lảng tránh.
Lan Ni Tử vành mắt đã đỏ lên, nàng vừa bốc đồng, vừa yếu đuối lại vừa thích ganh đua so sánh.
Tại sao nàng ngay cả lão nương cũng không bằng chứ?
Hu hu hu.
Điền Điềm: "..."
Nàng âm thầm thở dài một tiếng, cảm thấy mình đúng là người tốt, một người tốt vô cùng, trên đời này không ai tốt hơn nàng nữa.
Điền Điềm nghĩ một chút, nói: "Thật ra ngươi không đẹp bằng Đát Kỷ, đây là khoác lác đấy."
Nhưng nàng vội vàng nói thêm: "Nhưng ngươi đúng là đẹp hơn nhiều nữ minh tinh khác, cái cô gì đó, cả cái cô đóng phim truyền hình kia..."
Xong đời, nhất thời lỡ lời, dù sao thì cũng nói rồi.
"Ngươi đẹp hơn rất nhiều người khác, nếu như ngươi đi đóng phim, ta thấy chắc chắn cũng rất tốt. Dù sao thì mặt ngươi đẹp, diễn cũng giỏi nữa, đi đóng phim chắc cũng chuyên nghiệp không kém ai." Cách nói này của Điền Điềm, khiến cô thấy cũng có lý thật.
"Bình thường ngươi với thúc Quý Tử với thúc Thanh Hòe cũng đóng kịch không ít mà, đóng với ai mà không là diễn chứ, nếu có thể dựa vào đóng phim kiếm tiền, không phải quá tốt sao?"
Điền Điềm cảm thấy mình đúng là một người siêu thông minh, vậy mà cũng nghĩ ra được, có điều không biết người ta có muốn nàng không.
Nhưng mà Lan Ni Tử thì mắt lại sáng lên, như được khai thông kinh mạch, lập tức nắm lấy tay Điền Điềm, vui vẻ: "Ôi mẹ ơi, ngươi là tri kỷ của ta, sao ngươi lại thông minh như vậy chứ, ngươi nói đúng, ta có thể đi đóng phim mà!"
Điền Điềm: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận