Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 19: Chuyện nhà a (2) (length: 8384)

Cũng vì Tống Xuân Cúc chảy quá nhiều máu, nên nàng mới không dám chắc chắn, nhưng mà quả nhiên, căn bản không phải có thai.
Những người khác chỉ là hóng chuyện, nhưng Chu Tuyết Hoa cùng Tống Xuân Cúc thì thật sự hận không thể chui xuống đất. Chu Tuyết Hoa nhìn Tống Xuân Cúc với ánh mắt như chứa độc. Trong mắt nàng, chính là con dâu báo cáo sai tình hình, nên mới làm cho nàng mất mặt.
Bọn họ phí công tính toán rồi!
Đúng vậy, đều tại đứa con dâu này không tốt, nghĩ cũng phải, bọn họ chạy nạn khổ sở thế này, làm sao dễ dàng mang thai như vậy, ngược lại là nàng bị con dâu lừa gạt rồi! Đúng là của nợ! Tống Xuân Cúc mình cũng không ngờ tới, nàng lại không có thai, nàng xấu hổ bụm mặt, líu ríu theo Chu Tuyết Hoa về nhà.
Mẹ chồng nàng dâu hai người thực sự không muốn ở lại đây cho người ta chế giễu nữa, cả hai đều đi rất nhanh. Đi ngang qua cửa nhà họ Điền, Điền Điềm đang ở trong sân rửa quả táo, nàng tò mò nhìn mẹ chồng nàng dâu Chu Tuyết Hoa, thấy Tống Xuân Cúc với dáng vẻ khốn cùng, bước nhỏ đi theo sau Chu đại nương.
Điền Điềm cúi đầu cắn một miếng táo, chậc, chua quá!
Nàng nhăn nhó miệng vì chua, không thể nào ăn được miếng thứ hai.
Nhưng cô bé lại đang nghĩ, sau này lớn lên, mình phải giống như chị Quan Lệ Na, phải là người có tiền đồ, chứ không muốn như Tống Xuân Cúc thế này!
"Anh, anh ơi."
Điền Đông: "Gì?"
Hắn thò đầu ra cửa sổ, giữa trưa, hắn cũng muốn ngủ một chút.
Điền Điềm cười tủm tỉm: "Cho anh quả táo này, em là em gái tốt đúng không?"
Điền Đông: "..."
Hắn nhíu mày, có chút cạn lời, nói: "Quả táo này chua chết đi được, em đừng có mà gài anh."
Điền Điềm nhịn không được cười phá lên, cười hì hì ghé lên bậu cửa sổ, nói: "Anh cũng biết à, cái này chua thật đó, trách không được để trên bậu cửa sổ chẳng ai ăn."
Điền Đông: "Đừng ăn nữa."
Hắn không phải người lãng phí đồ, nói: "Đợi nấu lên rồi ăn, sẽ bớt chua."
Điền Điềm nhẹ nhàng gật đầu, cười hì hì hỏi: "Anh, anh ăn bánh bao đào chưa?"
Tuy là mẹ nói để chiều ăn, nhưng Điền Điềm nào đợi đến lúc đó được, vừa về nhà đã vụng trộm ăn hết.
Ngon quá đi!
Nàng chưa bao giờ ăn món nào ngon đến vậy!
Quả nhiên, của đắt có khác, thật sự rất ngon, Điền Điềm liếm môi, dư vị vẫn còn, ừm, quả táo chua này không thể nào so sánh được.
Điền Đông nhăn mặt, nhỏ giọng: "Ăn hết rồi."
Hắn cũng không nhịn được mà, đàn ông cũng có ham muốn.
Hắn cảm thán: "Ngon thật."
Rồi còn nói: "Sau này ta sẽ chăm chỉ làm việc kiếm nhiều tiền, rồi sẽ mua được rất nhiều bánh bao đào."
Mười lăm tuổi, à không, mười bốn tuổi tròn gia môn Điền Đông, hiện tại ước mơ lớn nhất chính là tích cóp tiền mua bánh bao đào, hắn rất hào phóng: "Đợi sau này có tiền, ta mua bánh bao đào cho em ăn nữa."
Điền Điềm đưa tay: "Ngoéo tay."
Điền Đông: "Ngoéo tay. Hầy, em còn chưa tin ta sao? Ta là người một nhà mà."
Hắn mơ màng về tương lai, cười hề hề nói: "Em, em nói khi nào ta mới có cơ hội rời đảo?"
Tuy tuổi không lớn lắm, nhưng hắn cũng biết, ở trên đảo thì chắc chắn chẳng kiếm được tiền gì, thật muốn kiếm tiền thì phải rời đảo, cũng không biết bao giờ họ mới có cơ hội, có phải đợi hai năm nữa không?
Điền Đông cũng không biết, hắn không kìm được nói: "Ta thật muốn nhìn thế giới bên ngoài ra sao."
Điền Điềm: "Anh xem phim truyền hình cũng biết mà."
Nàng mềm nhũn tựa vào cửa sổ, hai anh em cùng nhau tưởng tượng về tương lai.
Điền Điềm nói: "Bây giờ mình còn nhỏ, có thể học thêm nhiều thứ, sau này lớn hơn chút nữa, học được nhiều thứ rồi, thì có thể rời đảo. Thực ra cũng không cần vội, nếu chúng ta cái gì cũng không biết mà đi ra ngoài, thì sẽ bị thiệt thòi."
Điền Điềm nhìn dáng vẻ gầy gò của anh, nói: "Anh phải khỏe mạnh lên, ra ngoài mới không bị lỗ, cũng phải học nhiều hơn. Mặc kệ lúc nào, người biết chữ đều có nhiều cơ hội hơn."
Điền Đông nhìn em gái, nói: "Em đúng là tinh ranh."
Điền Điềm nhỏ giọng cãi lại: "Em biết nhìn xa đó, anh nhìn quan đại phu kìa."
Thật ra nàng chỉ là một cô bé nông thôn, không hiểu nhiều đạo lý cao siêu như vậy. Nhưng nàng biết, không hiểu không sao, học là được thôi, nếu mình không thông minh, thì cứ học theo người thông minh. Cứ bắt chước làm theo là được, không ai có rảnh mà mang hết tri thức với đạo lý đút vào mồm cho họ.
Vẫn là mình phải để tâm hơn.
Nàng nhìn anh trai sâu sắc một chút, nói: "Anh đấy, để ý một chút đi."
Giống như một bà cụ non vậy.
Điền Đông: "Này em..."
Hóa ra lại bị em gái dạy dỗ.
"Hai đứa làm gì vậy? Trưa không ngủ trưa mà cứ lải nhải ở đây." Điền Thanh Liễu từ trong nhà ra đi vệ sinh, nhìn hai đứa, rất khó hiểu, tinh thần thế nhỉ. Tối ngủ muộn, sáng dậy sớm, xong giữa trưa còn không ngủ?
Điền Điềm lập tức: "Em đi ngủ đây ạ."
Nàng nhảy chân sáo vào nhà, về phòng của mình, vừa vào phòng đã thấy trên giường đặt một đôi giày vải.
Điền Điềm sững sờ, lập tức nhanh chóng leo lên giường, mở cửa sổ ra ngoài sân hô: "Cảm ơn cô út."
Điền Thanh Liễu cười nói: "Đi thử xem có vừa không."
Đừng thấy mấy ngày nay cô không ra ngoài bận rộn như mọi người, nhưng thực ra cô cũng không nghỉ ngơi chút nào, giày người lớn làm xong, đã bắt đầu làm cho trẻ con. Điền Điềm xỏ thử vào, quả nhiên rất thoải mái, đế giày vải êm hơn giày vải bình thường.
Điền Điềm nhún nhảy tại chỗ một cái, hài lòng cất giày.
Nàng giờ cũng có không ít của hồi môn đấy, tuy mới xuyên đến chưa đầy hai tháng, nhưng tài sản Điền Điềm hiện tại còn nhiều hơn trước khi xuyên qua. Như vật tư được phát cho, nàng đã có hai bộ áo thu quần, hai bộ áo ngoài quần ngoài, không những thế, còn có một bộ áo bông quần bông, một bộ áo len quần len.
Ngay cả giày cũng có đủ loại mấy đôi.
Vốn Trần Lan Hoa định thu hết lại, chỉ cho nàng một bộ để mặc, vẫn là Điền lão đầu cản bà lão, đưa quần áo hết cho bọn trẻ, đồ này để người lớn cũng không mặc được, bỏ thì phí, chi bằng đưa cho bọn trẻ.
Điền Điềm cất hết vào tủ đầu giường đặt cạnh lò sưởi, đó đều là đồ của nàng.
Trước khi xuyên qua, Điền Điềm cũng chỉ có hai bộ quần áo, đều có miếng vá, áo bông cũng chỉ có một bộ.
Đừng nói nhà nàng khắt khe, bủn xỉn với con nít, ai cũng thế cả, người lớn còn chẳng có nhiều, có nhà nghèo mùa đông còn phải thay phiên nhau mặc một cái quần bông đấy, nhà nàng người nào cũng có là coi như tốt lắm rồi, nói chung, thôn của họ ở cái vùng của họ coi như cũng thuộc dạng ổn.
Hiện tại thì tốt thật sự rất tốt, Điền Điềm rất trân trọng cuộc sống này, nàng trân trọng cuộc sống, cũng dùng tâm đối đãi với cuộc sống, tuy nói đi nghỉ ngơi, nhưng cô bé lại không hề nằm xuống, mà lôi bản ra, dựa vào mép giường bắt đầu luyện chữ.
Tủ giường vừa hay làm bàn, chữ của Điền Điềm thì xiêu vẹo hết cả, chẳng ra gì, nhưng nàng không hề nản, nghiêm túc luyện tập, nàng luyện nhiều vào, thể nào cũng viết đẹp lên thôi. Điền Điềm rất quý cơ hội, tuy là mọi người đều có cơ hội này, nhưng Điền Điềm vẫn rất nhạy cảm cảm thấy được, học tốt và học không tốt, thì sau này cơ hội sẽ khác nhau.
Lúc Điền Điềm nghiêm túc luyện chữ, Trần Lan Hoa cuối cùng cũng hớn hở trở về, bà xem được trò cười của mẹ chồng nàng dâu Chu Tuyết Hoa, tất nhiên là rất cao hứng, bà lão nhẹ nhàng vào sân, nhà họ Điền yên tĩnh, nghĩ là mọi người đang ngủ trưa.
Trần Lan Hoa định về phòng, thì từ cửa sổ nhìn thấy Điền Điềm đang viết chữ, Trần Lan Hoa nhíu mày, rón rén đến gần, liếc nhìn, thấy cô bé chăm chỉ luyện tập, không hề xao nhãng, mang theo vài phần kinh ngạc bà lẳng lặng trở về phòng.
Điền Viễn Sơn: "Bà làm gì vậy? Sao lại đi đứng như thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận