Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 70: Hốc cây ngọt (4) (length: 7712)

Lập tức lại xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy việc nghĩ gả con gái ở trên đảo vừa khó lại tốn kém quá. Đừng nói là điều kiện tốt, điều kiện không tốt nhà nàng đều không vừa mắt. Điền Điềm mới là một đứa bé cũng đã hiểu chuyện, nàng sao lại không biết?
Lan Ni Tử có một khoảnh khắc cảm thấy rất mơ hồ.
Nàng nên làm gì đây?
Lan Ni Tử quả thật có chút mông lung, sự mông lung này kéo dài đến vụ hè gieo trồng, rồi đến vụ mùa thu hoạch, quả nhiên, Điền Quý Tử và Điền Thanh Hòe bọn họ đúng là không hề giúp nhà nàng làm việc, bình thường những việc nhỏ thì bọn họ vẫn tới giúp.
Nhưng mà gặp phải những chuyện lớn như vụ mùa thu hoạch thì họ lại biến mất.
Trong thôn thì cũng không ai làm ngơ, mà là cân đối những nhà có sức lao động dư thừa để giúp đỡ nhau, tất nhiên, họ cũng không phải giúp không công. Suy cho cùng cũng giống như việc gieo trồng vào mùa xuân vậy thôi. Cái này... chả có tác dụng gì.
Nhà mình dùng tiền là có thể tìm người đến giúp, cũng giống việc nhờ người trong thôn, có gì khác biệt?
Cũng đâu phải là không quen biết ai, bọn họ đều quen cả mà!
Mùa hè gieo trồng rồi mùa thu hoạch trôi qua rất nhanh, mỗi ngày làm việc đều rất mệt mỏi, mọi người cũng không có hơi sức mà 'náo yêu thiêu thân', vốn dĩ có một số người rất thích 'náo yêu thiêu thân', nhưng thời gian thu hoạch mệt quá nên không ai còn tâm trí đó nữa, Chân Chân Nhi cũng không có hứng thú.
Tình hình như vậy cứ kéo dài đến cuối tháng mười.
Không thể không nói, quả nhiên khi bận rộn thì sẽ bớt đi những chuyện linh tinh.
Nhà nào thu hoạch cũng rất khá, từng nhà cũng có thêm không ít nụ cười. Sau vụ mùa thu hoạch chính là lúc trong thôn thông báo tuyển người, lần này đăng ký cũng không ít người, xem ra mọi người đều có một trái tim cầu tiến.
Nhưng mà, có một số người, nhìn là biết chỉ đi cho có phong trào thôi.
Không nói đâu xa, chỉ riêng Điền Quý Tử cũng đăng ký, chuyện này chẳng phải buồn cười sao?
Điền Điềm không thể tin được, mấy ngày nay trong thôn mỗi khi nhìn thấy Quý Tử thúc, nàng đều cảm thấy khó diễn tả hết bằng lời. Biểu cảm của Quý Tử thúc hệt như đang nhìn vào gương vậy, khiến chính Điền Quý Tử cũng cảm thấy không tự nhiên.
Điền Quý Tử lén kéo Điền Điềm nói: "Thực ra ta cũng không muốn đăng ký đâu, nhưng cha ta bảo nếu ta không đăng ký sẽ đuổi ta ra khỏi nhà, ta không thể không đăng ký thôi." Hắn vẫn còn phải dựa vào cha mẹ để sống, đương nhiên không dám cãi lời.
Điền Điềm ngớ người, hỏi: "Tại sao vậy ạ?"
Điền Quý Tử: "Cha ta sợ thi viết bị hạng chót, có ta ở đó, chắc chắn ông ấy không phải là người cuối cùng, còn giữ được mặt mũi."
Nói đến đây, hắn tỏ vẻ hết sức ấm ức: "Con xem cha ta đó, làm ra chuyện này là cái gì vậy chứ, thật sự là ức hiếp người khác, ta dù gì cũng là con trai ruột của ông ấy mà, lại đem ta ra làm lá chắn. Chẳng lẽ ta kém đến vậy sao."
Cũng may Điền Quý Tử là người có trái tim lớn, nếu không thật sự là muốn phát điên.
Điền Điềm thông cảm nhìn Điền Quý Tử, nói: "Vậy là Điền lão thực gia gia cũng rất có ý nghĩ."
"Ai bảo không phải đâu, con nói người này sao lại như vậy!"
Điền Quý Tử cảm thấy mình thật thảm, hắn nói: "Dạo này Lan Ni Tử không thèm để ý đến ta nữa. Nếu như ta mà thi không tốt, lại thêm tiếng xấu nữa, thì có phải là xong đời không? Nghĩ đến mà thấy ấm ức. Người nhà không nói giúp ta, lại toàn gây cản trở cho ta. Ta thật sự là khó quá."
Điền Điềm: "... Nàng không thèm để ý đến ngươi, có lẽ cũng không phải vì chuyện này đâu?"
Điền Quý Tử: "Vậy còn vì chuyện gì nữa?"
Hắn mở to đôi mắt, vô cùng ngây thơ, ánh lên một vẻ ngu ngơ trong sáng, khiến Điền Điềm nhất thời không biết nói gì.
Thế là, hết cách nói.
"Con đã bảo với chú rồi mà, thực ra... Ách!"
Điền Điềm còn đang nói thầm với Điền Quý Tử thì thấy Thanh Hòe thúc đang nấp sau gốc cây để nghe lén.
Điền Điềm: "..."
Thật là cạn lời.
Nàng lớn tiếng: "Thanh Hòe thúc!"
Điền Thanh Hòe giật mình lộ diện, nói: "Ta chỉ là nghe lén một chút thôi."
Được thôi, 'giấu đầu lòi đuôi', chưa đánh đã khai, một phát là người khác biết hắn đang nghe lén ngay.
Điền Điềm: "..."
Người nào người nấy đều kỳ quái.
Điền Quý Tử: "Sao ngươi lại nghe lén?"
Điền Thanh Hòe: "Ta có nghe lén gì đâu, tại ngươi cứ bám lấy chất nữ nhi của ta, nên ta mới phải để ý đến ngươi."
Điền Điềm: "..."
Thảo nào mấy tháng nay nàng cứ có cảm giác có người đang nhìn lén nàng, hóa ra là Thanh Hòe thúc.
Điền Điềm cũng bó tay.
Mấy cậu thanh niên trong thôn bọn họ, mấy ông chú có thể trưởng thành thêm chút không? Suốt ngày như mấy đứa trẻ ba tuổi chí chóe với nhau, Điền Điềm không còn gì để nói.
Nàng thật tình nói: "Các chú có thời gian thì lo chuyện chính đi."
Điền Thanh Hòe: "Ta không lo việc chính à? Tìm đối tượng chính là việc chính đó chứ, chẳng phải ta vẫn đang theo đuổi Lan Ni Tử sao? Nhưng con xem cái người kia kìa, cả ngày cứ giành giật với ta, giành không lại thì lại kéo chất nữ nhi của ta vào, đúng là không phải thứ gì tốt đẹp, đương nhiên ta phải chiến đấu đến cùng."
Điền Điềm: "..."
Nàng cảm thán: "Các chú giỏi thật."
Dừng lại một chút, Điền Điềm đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói: "Thanh Hòe thúc, có phải chú cũng đăng ký rồi không?"
Điền Thanh Hòe: "Ờ... cái này..."
Ánh mắt của hắn bắt đầu né tránh.
Cái này không phải tại hắn đâu.
Hắn cũng muốn giành lấy phần thắng, mọi mặt đều muốn hơn Điền Quý Tử, Điền Quý Tử đăng ký thì hắn đương nhiên cũng phải đăng ký.
Điền Điềm nhìn vẻ mặt này của hắn, khỏi nói cũng biết hắn đã đăng ký.
Vậy thì không cần phải bàn cãi gì nữa, Khương Dũng Tuyền chắc chắn cũng đăng ký rồi.
Điền Điềm: "Các chú là kiểu người gì vậy chứ!"
Cô bé nhỏ không thể hiểu được: "Các chú đang tranh nhau để đứng chót sao?"
Nàng nghĩ một hồi rồi nói: "Con thấy Điền lão thực gia gia đúng là cao tay, ông ấy chắc chắn biết Quý Tử thúc đăng ký rồi thì Thanh Hòe thúc với Dũng Tuyền thúc cũng phải đăng ký, như vậy ông ấy không những không đứng chót mà còn có thể đứng ở giữa nữa."
Điền Quý Tử: "..."
Điền Thanh Hòe: "..."
Điền Quý Tử nghĩ một lát rồi nói: "Việc này thì cha ta có thể làm được thật."
Điền Điềm cảm thấy người lớn trong thôn này thật sự quá kỳ lạ, nhưng thực tế Điền Điềm cũng đoán không sai, Điền lão thực đúng là nghĩ như vậy. Thôn của họ không tới hai trăm người, lần này đăng ký thì có hơn bốn mươi người, cũng không phải là ít.
Điền Điềm lẩm bẩm: "Ai cũng muốn tiến bộ hết cả."
Nhưng mà chuyện này thì Điền Điềm cũng không để ý, quay người định bỏ đi, Điền Thanh Hòe gọi Điền Điềm lại, hỏi: "Nếu có thể chọn một người, cháu chọn ai?"
Điền Điềm: "?"
Trong đầu nhỏ toàn là dấu chấm hỏi.
Nàng nói: "Chú nên đi hỏi Lan Ni Tử tỷ tỷ chứ, hỏi cháu làm gì?"
Điền Thanh Hòe: "Cháu là con của cháu gái ta, cháu ủng hộ ta đúng không?"
Điền Thanh Hòe cảm thấy mình nhất định phải tranh giành cho bằng được.
Điền Điềm: "..."
Điền Quý Tử nhanh nhảu nói: "Cháu ủng hộ ta mới phải, cháu cũng là con của cháu gái ta mà. Ừm, còn Khương Dũng Tuyền thì không cần ủng hộ, quan hệ giữa hai nhà các ngươi bình thường mà."
Điền Điềm: "Được được được, con ủng hộ các chú."
"Chỉ có thể ủng hộ một người thôi, cháu ủng hộ ai?"
"Đúng đó, cháu ủng hộ ai?"
Điền Điềm: "Sao các chú cứ thích làm khó con bé thế, con không quản những chuyện này của các chú đâu! Con không giúp ai cả, con thấy các chú đều thi rớt hết."
Điền Quý Tử, Điền Thanh Hòe: "..."
Đau lòng quá!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận