Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 58: Bách Sự Thông (4) (length: 7861)

Nàng mang cỏ heo ra sau vườn, hỏi: "Nương, rau dại còn nhiều lắm, ăn một bữa không hết, để hết ở đây sao?"
"Để đó đi." Tống Xuân Mai nói: "Các ngươi đi rửa tay nghỉ một chút đi."
Điền Điềm lập tức nở nụ cười.
Nàng ngược lại không có chạy chơi khắp nơi, rất nhanh trở về phòng bắt đầu đọc sách, Điền Đào nhìn thấy, rụt rụt vai, cảm thấy chị họ quá đáng sợ. Lúc nào cũng không quên học tập, thật sự là đáng sợ.
Nàng cũng không dám lười biếng, mình cũng đi học bài.
Những người khác trong nhà họ Điền không có ở nhà, Tống Xuân Mai đều biết, bọn họ đều ra đồng. Nàng về sớm cũng là để chuẩn bị cơm trưa. Tống Xuân Mai đổ con trai trong thùng của mình ra, rửa qua xóc xóc, cho sạch sẽ, sau đó bắt đầu thái cải trắng, cải trắng hầm con trai, tươi non vô cùng.
Mấy cây cải trắng trở nên ngon lạ thường, nàng nhanh chóng cho đồ ăn vào nồi, lại xếp một vòng bánh bột ngô xung quanh nồi sắt, lúc này mới đậy vung lại.
Tống Xuân Mai làm xong việc này, lại ra ngoài gánh nước, đi đi về về hai chuyến, đổ đầy các vại nước. Cuộc sống nhà nông chính là như vậy, việc lớn việc nhỏ, tuyệt đối không thiếu. Đừng thấy Tống Xuân Mai làm việc vất vả, nhưng thật ra những người khác cũng không dễ dàng gì, việc ngoài đồng cũng mệt chẳng kém.
Gần đến giữa trưa, cả nhà mới về, giờ ăn sáng vốn đã muộn, giờ cơm trưa cũng trễ hơn vài phần.
Ngoài món chính, Tống Xuân Mai còn trộn rau dại, rau dại mùa xuân vừa mềm vừa non cũng không tệ, vẫn rất ngon miệng. Trần Lan Hoa nói: "Mấy đứa các con hái nhanh đấy."
Điền Điềm: "Ta có người giúp mà."
Trần Lan Hoa: "?"
Điền Điềm: "Điền Lãng thúc và Quý Tử thúc đều giúp."
Cả nhà: "..."
Trần Lan Hoa: "Chuyện của bọn họ với Lan Ni Tử, con bớt xen vào, từng người đầu óc đều không rõ ràng, đến lúc lại ỷ vào con."
Điền Điềm: "Dạ!"
Thanh Liễu: "Điền Điềm, sáng nay lúc ta ra ngoài gặp đại phu Quan, nàng nói để con chiều nay đến thôn ủy hội một chuyến."
Điền Điềm: "A, dạ, được ạ."
Nàng tò mò mở to mắt: "Có việc gì vậy?"
Thanh Liễu: "Ta cũng không hỏi, lúc đó nàng vội, chỉ nói với ta một câu rồi nhanh chóng đạp xe đi."
Điền Điềm gật gật đầu: "Vậy con ăn cơm xong rồi qua đó."
"Điền Lãng tìm con làm gì?" Điền lão đầu đột nhiên hỏi.
Điền Điềm: "Chỉ là cùng nhau tâm sự chuyện trong thành phố thôi ạ."
Điền Điềm kể lại chuyện bày quầy bán hàng, Điền Viễn Sơn nhìn cháu gái, vẻ mặt đầy ẩn ý, nhưng mà cũng không nói gì khác, lại hỏi: "Lão Đại, gần đây các con đi biển với Trương Hoành, thấy thế nào?"
Điền Thanh Tùng: "Lái thuyền này nọ, chúng con đều đang học, đánh cá cũng luôn đang học."
Trương Hoành không thể nào cứ mãi mang theo bọn họ, cho nên mỗi lần ra khơi đều có dạy họ. Cũng chính vì vậy, mỗi lần đi biển thời gian đều không ngắn, mà số lượng người lại không nhiều.
Hai anh em Điền Thanh Tùng là lao động chính trong nhà, thật ra vẫn rất bận rộn. Tuy nói Điền Viễn Sơn cũng tranh thủ thời gian rảnh đi ra đồng, nhưng ông còn phải đi làm, lĩnh lương nên không thể thường xuyên làm việc nhà, trừ Chủ Nhật, những ngày khác đều phải đi làm đúng giờ.
Chỉ có tan làm mới có thể ra đồng bận bịu chút ít.
Còn việc ra biển, ông càng không có thời gian.
Mà lại, Trương Hoành bọn họ cũng không đồng ý cho người lớn tuổi đi biển đánh cá, đây là vì sự an toàn.
Cho nên việc nhà chủ yếu vẫn là hai anh em, hai cô con dâu cũng theo phụ giúp, đều là bận rộn cả.
Điền Viễn Sơn: "Mùa xuân mùa hè nhiều việc, bà bạn, bình thường nấu cơm thêm chút dầu mỡ, đừng như trước kia ở thôn Điền gia nữa. Ta bây giờ khá hơn trước kia nhiều rồi, không đến mức đó đâu, đừng bạc đãi người trong nhà."
Trần Lan Hoa trợn mắt: "Tôi còn lạ gì? Tôi cũng không phải keo kiệt."
Bà cảm thấy lão già này đang coi thường bà.
"Trước kia là thế nào, bây giờ là thế nào, tôi còn không biết sao? Hừ!"
Điền Điềm nhìn nãi đang bực bội, cười trộm rồi đứng dậy.
Điền Thanh Tùng nói: "Cha, con và lão Nhị đã bàn rồi, tụi con học nhiều hơn chút, đến lúc nhà mình mua một chiếc thuyền, ra biển đánh bắt hải sản, đồ của nhà mình nhiều, đến lúc đó có khi còn có thể bán buôn được. Không biết một chiếc thuyền bao nhiêu tiền."
Điền Điềm ngẩng đầu, nói: "Hơn bốn ngàn."
Mọi người đồng loạt nhìn nàng, Điền Điềm: "Thật sự là hơn bốn ngàn, con đã từng hỏi Trương Hoành thúc rồi."
Điền Thanh Tùng: "Không phải, không phải là không tin, mà là này, sao chuyện gì con cũng biết vậy."
Hắn nhìn cô con gái, cảm thấy con gái nên đi làm điệp viên.
Điền Điềm: "Đây không phải là thuận miệng hỏi chút thôi sao?"
Nàng gãi gãi đầu, nói: "Cũng đâu có gì đáng bí mật."
Điền Thanh Tùng: "..."
Con gái nhà mình thật là cái gì cũng tò mò.
Điền Viễn Sơn ngược lại bật cười, ông nói: "Điền Điềm là đứa bé cẩn thận."
Nhưng mà ông cũng thở dài một hơi, nói: "Hơn bốn ngàn. Đúng là không rẻ."
Điền Điềm lại nói thêm: "Đúng vậy, thuyền đánh cá đốt dầu, dầu diesel cũng tốn tiền."
"Con đúng là cái gì cũng biết." Điền Thanh Tùng tính toán, trong lòng có chút buồn, hơn bốn ngàn, đắt quá. Nếu chỉ dựa vào tiền dành dụm, thật không biết đến bao giờ mới đủ.
"Không mua nổi đâu." Có chút nản.
Điền lão đầu trừng mắt con trai một cái, nói: "Mới tới đâu đã nản thế. Ta có dạy các ngươi như vậy không có chí khí đâu."
Ông nói: "Các con cứ tích cóp tiền trước đi, không đủ thì đến lúc đó ta xem có thể mượn thêm được không."
Điền lão đầu thật lòng nói: "Có chiếc thuyền thì tốt hơn."
Ông cũng cảm thấy, không thể chỉ dựa vào trồng trọt, còn phải có chút nghề phụ khác, bọn họ hiện tại sống dễ dàng là nhờ có trợ cấp, nhưng trợ cấp hai năm rồi cũng hết, đến lúc đó không có trợ cấp, chỉ dựa vào trồng trọt thì chắc chắn có thể ăn no, nhưng muốn khá giả hơn thì phải tìm thêm cách.
Đến Điền Lãng còn nhìn ra được, không có lý gì ông lớn từng này tuổi lại không nhìn ra.
Điền lão đầu: "Làm trước đi, lái thuyền đánh cá, còn sửa chữa đơn giản, luôn phải học cho bằng được. Bằng không mua cũng phí."
"Dạ biết rồi."
Cả nhà bàn bạc chuyện sinh hoạt, cũng không thấy đường phía trước mờ mịt, ngược lại cảm thấy thời thế tốt, đang phát triển không ngừng. Bây giờ cuộc sống tốt đẹp đã là điều trước đây không dám nghĩ. Về sau nhất định sẽ tốt hơn.
Điền Điềm ăn cơm xong liền chạy đến thôn ủy hội, từ xa đã thấy Điền Đại Ngưu ở ngay đằng trước.
Điền Điềm: "Ơ?"
Chú Đại Ngưu sao mà lén lút quá vậy!
Giữa trưa, không ít người đều ở nhà nghỉ ngơi, Điền Đại Ngưu một mình lén la lén lút đi về phía thôn ủy hội. Đi trước cả Điền Điềm vào trong đại viện.
Điền Điềm: "Sao đến thôn ủy hội mà còn phải lén lút như thế."
Nàng cũng không nghĩ nhiều, người đi lại mà thôi!
Điền Đại Ngưu không nghĩ tới Điền Điềm cũng đến thôn ủy hội, hắn căn bản không phát hiện có người đi sau lưng, hắn tranh thủ lúc giữa trưa vắng vẻ đến thôn ủy hội, chắc chắn có việc lớn, hắn lén lút đi tới cửa phòng làm việc của Quan Lệ Na, gõ cửa nhẹ.
Nếu là ngày thường giữa trưa, Quan Lệ Na chưa chắc đã có mặt, nhưng hôm nay thì khác, hôm nay nàng là cố tình chờ Điền Điềm đến.
Nàng đứng dậy mở cửa: "Ta biết ngay cô nhóc này chắc chắn đến sớm thôi. . . Ơ? Điền Đại Ngưu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận