Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 33: Chuyện nhà (1) (length: 9063)

Điền Điềm mắt rất tinh.
Nàng Tiểu Tiểu lập tức liền thấy Tống Xuân Cúc trên quần có máu, đừng nhìn nàng mới mười ba tuổi, kỳ thực nàng mới mười hai tuổi, sinh nhật lại trễ, vài ngày trước mới qua. Nói cách khác, vừa qua sinh nhật mười hai tuổi thôi.
Thêm vào việc ban đầu phải chạy nạn, chuyện "đến tháng" này nàng còn chưa trải qua, cũng hoàn toàn không hiểu.
Cho nên vừa nhìn thấy máu trên quần Tống Xuân Cúc, lại nhìn mặt nàng đã sưng vù, Điền Điềm liền lập tức phán đoán, nhà này muốn giở trò ăn vạ rồi! Bọn họ đánh người ta chảy máu như thế, sau đó sẽ ăn vạ!
Điền Điềm kiên quyết kéo mẹ không cho động thủ, mặt nghiêm nghị: "Mẹ nhìn! Có máu kìa!"
Giọng Điềm Điềm không nhỏ, mọi người theo ánh mắt nàng nhìn sang, ồ một tiếng!
"Sao trên quần lại có máu thế!"
"Có phải có chuyện gì rồi không?"
"Chưa chừng thật sự là muốn ăn vạ, nhà này đúng là, chẳng bao giờ làm chuyện gì ra hồn."
...
Mọi người bàn tán xôn xao, không phải là ai bênh vực Tống Xuân Mai, mà là năm xưa Tống Xuân Cúc gả đi thật sự quá khó coi, dù người trong thôn không câu nệ mấy cũng chướng mắt kiểu hành xử đó của nàng. Con gái nhà ai vừa mất mẹ ruột đã đòi gả ngay, còn làm bố tức giận đổ bệnh nặng mà chết? Chớ nói còn chửa vượt mặt bốn tháng, tính thời gian thì, đó là mẹ ruột vừa chết chưa được bảy ngày mà!
Thật sự là lừa người quá đáng!
Cũng không trách Tống Thạch Đầu và Tống Xuân Mai phát điên!
Đúng là đáng ghét.
"Cái bà Chu Tuyết Hoa này sao mà độc ác thế? Đánh người ta ra nông nỗi này."
Đấy, Điền Phú Quý đúng là giỏi giả tạo, cứ làm ra vẻ người tốt, có chuyện gì thì cũng không ai cảm thấy hắn có vấn đề.
Mọi người chỉ thấy Chu Tuyết Hoa độc ác, còn Tống Xuân Cúc thì dại dột.
"Cái này..."
Tiếng xì xào vẫn tiếp tục, Chu Tuyết Hoa nghe thấy, không nhịn được xông ra, nói: "Các ngươi có ý gì! Dựa vào cái gì vu oan cho ta, con dâu ta... Ủa? Sao quần con lại toàn máu thế? A! Trời ơi! Con dâu ta gặp chuyện rồi, sẩy thai, nó sẩy thai rồi..."
Chu Tuyết Hoa gào khóc lên: "Cháu trai ta ơi!"
Tống Xuân Mai vội vàng lùi lại một bước, quả đúng là như thế, quả đúng là như thế mà, rõ ràng là muốn giở trò ăn vạ!
Nhà hắn quen cái trò này rồi!
Mọi người khác cũng không dám đến gần, sợ bị lừa, đầu năm nay ai mà chả thiếu tiền chứ!
Tống Xuân Mai hùng dũng khí thế hừng hực xông đến, kết quả, sợ!
Hết cách rồi, tình huống đột ngột quá!
"Mau đưa người đi bệnh viện đi!"
Lúc này có người kêu lên.
"Đúng đúng đúng!" Chu Tuyết Hoa: "Người đâu mau, phụ một tay nào!"
Tống Xuân Mai thì nhất quyết không bước lên, những người đứng xem khác cũng lo lắng ít nhiều, không dám tiến tới, sợ bị ăn vạ, nếu là chuyện bình thường thì mọi người đã nhanh chóng giúp rồi, nhưng mà bây giờ, ai cũng thấy có gì đó sai sai!
Không thấy sao? Điền Phú Quý còn không thèm ra mặt kìa.
"Bà nội, con đỡ mẹ con đi thẳng thôi."
"Ừ, đúng đúng đúng."
Cũng may, bệnh viện cũng không xa.
Mọi người kéo nhau đến trạm xá thôn.
Tống Xuân Mai: "Mẹ nó..."
Không biết phải diễn tả thế nào.
Tống Xuân Mai cạn lời thì cũng như là cạn lời rồi, còn có Quan Lệ Na, một đám người đến như thế, Quan Lệ Na còn tưởng có chuyện gì, hóa ra...
Nàng cũng muốn thốt lên câu đó, thật không biết phải hình dung như thế nào.
Tống Xuân Cúc, tới tháng.
Quan Lệ Na khám xong, hít sâu một hơi nói với hai mẹ con kia: "Các người có thể đừng có kiểu cứ mua tháng xong là kêu sẩy thai không? Lần nào cũng thế?"
Nàng đúng là gặp quỷ rồi.
Đây là lần thứ hai rồi.
Sẩy thai á?
Không có!
Chỉ là đến tháng, cái thứ này đấy... nàng thật sự khuyên: "Thật ra thì chị nên nhớ thời gian đi, dù có chạy nạn thì không được đều đặn, nhưng ít nhất thì cũng có vài triệu chứng chứ. Chị chuẩn bị ít giấy vệ sinh, đừng để lần nào cũng vậy, thật sự là... Chị cũng có thể thật sự... Tôi..."
Quan Lệ Na thật sự bó tay rồi, không biết phải nói thế nào.
Cả nhà này đúng là hết thuốc chữa!
Đám đông xem cũng cạn lời, cứ muốn lần nào cũng phải thế này không biết!
Không biết còn tưởng nhà hắn sẩy mấy đứa, lần nào cũng làm như vậy!
Quan Lệ Na càng nghiêm giọng cảnh cáo Chu Lan Hoa: "Chuyện này không nói nữa, đồng chí Chu Tuyết Hoa, tôi phải nghiêm khắc phê bình bà. Bà xem bà đánh con dâu mình kìa, đừng có nghĩ người một nhà là có thể muốn đánh ai thì đánh, đánh người là không đúng. Dù là người nhà cũng không được, phụ nữ cũng được pháp luật bảo vệ, bạo lực gia đình càng là sai."
Mặc dù trong thôn cũng có đánh nhau, nhưng mà cơ bản là do sự việc có nguyên nhân, có mâu thuẫn cãi vã nhau rồi thì cũng xong, chứ không ai hành hung. Nhưng bạo lực gia đình thì lại khác, có lần một thì có lần hai.
Cho nên Quan Lệ Na rất nghiêm túc, nàng nói: "Nơi đây không phải xã hội xưa, càng không phải là thời cổ đại, người với người là bình đẳng, không ai phải chịu người khác đánh chửi, nếu còn tái phạm nữa, chúng tôi sẽ xử lý bà."
Chu Tuyết Hoa sợ tái mặt.
"Không muốn! Đừng như vậy, không ai đánh tôi cả, bà bà không đánh tôi, là do tôi không cẩn thận tự va phải thôi, thật đấy, là tôi tự mình không cẩn thận. Không liên quan đến bà bà tôi đâu." Tống Xuân Cúc nói: "Mấy người không được vu oan cho bà bà tôi, bà bà hiểu tôi nhất, bà là người tốt."
Tống Xuân Mai: "Phụt!"
Nàng lẩm bẩm: "Đồ tiện xương."
Tống Xuân Cúc mắt điếc tai ngơ, trực tiếp từ trên giường bệnh leo xuống, xoạch một cái quỳ xuống đất, nói: "Thật đấy, tôi nói thật."
Quan Lệ Na cau mày: "Cô làm gì thế, mau đứng lên đi, sao lại tùy tiện quỳ xuống thế này, nếu cô cứ như thế, chúng tôi lại phải nói chuyện cho ra nhẽ."
Tống Xuân Cúc cắn môi, khóc ròng.
Chu Tuyết Hoa sợ bị liên lụy, vội vàng đỡ người ta dậy.
"Tiểu Quan đại phu, tôi muốn tố cáo."
Đúng lúc không khí kỳ lạ, Điền Điềm đột nhiên mở miệng.
Quan Lệ Na: "Cái gì? Điền Điềm à, cháu muốn tố cáo gì?"
Điền Điềm chỉ vào Tống Xuân Cúc, nói: "Lần thi vừa rồi cháu được hạng nhất, con nhà hắn chặn cháu, nói nếu cháu lại được hạng nhất thì chúng nó đánh cháu. Bọn chúng chặn cháu lại!"
Điền Điềm thật ra cũng biết mà, nhà bác Quý Tử cũng có người nảy sinh ý đồ xấu đấy chứ.
Nhưng mà bên kia còn chưa ra tay, nên nàng chỉ có thể nói bên này trước.
"Bọn nó không cho cháu được hạng nhất."
Quan Lệ Na mặt đen sầm lại, ánh mắt sắc bén tập trung vào mấy người, Tống Xuân Cúc lúng búng: "Không phải mà..."
"Tôi thấy rồi."
"Tôi cũng thấy."
Lúc này Điền Đông và Trần Sơn đều đứng ra làm chứng.
Quan Lệ Na: "Các ngươi đúng là rảnh rỗi, học thì không lo, còn dám uy hiếp người?" Nàng cười khẩy, nói: "Điền Điềm cháu về đi, sáng mai lên lớp, cô sẽ xử lý nghiêm chuyện này."
Mấy vụ xích mích nhỏ nhặt thì không sao, nhưng chuyện lần này rất nghiêm trọng.
Quan Lệ Na đảo mắt nhìn quanh, Điền đại tẩu Điền Nhị tẩu giật mình, vội lảng tránh ánh mắt, lộ rõ vẻ chột dạ. Quan Lệ Na hiểu, sợ là không chỉ một người có ý đó, vậy thì thật là hèn hạ.
Nàng lạnh mặt, nói: "Mọi người về hết đi, tôi sẽ điều tra rõ chuyện này. Bất kể là ai, hễ có ý đồ như vậy là sai."
Đầu voi đuôi chuột, chuyện hôm nay lại một lần nữa kết thúc kiểu đầu voi đuôi chuột.
Nhưng mà như vậy thì có gì lạ đâu?
Chẳng phải chuyện ở thôn quê vốn là như thế sao? Cứ là nhà đông kể xấu nhà tây, ầm ĩ lên cũng chẳng lớn, mà ai nấy cũng xồn xồn cãi nhau vì một cọng hành, một củ tỏi.
Tống Xuân Mai thì thầm: "May mà mình không đụng vào nó, con Tống Xuân Cúc xui xẻo này, cứ muốn ăn vạ thôi, nó không phải là người."
Những người khác lặng lẽ gật đầu, tiếng xấu của Tống Xuân Cúc lại thêm một.
Mọi người thì giải tán hết rồi, nhưng mà Quan Lệ Na vẫn đi tìm Cổ Hoài Dân, chuyện uy hiếp không cho người ta được hạng nhất, với bọn họ là chuyện rất nghiêm trọng. Vậy thì nhất định phải xử lý nghiêm. Quả nhiên, hôm sau thông báo xuống, nhà Điền Phú Quý bị phạt thẳng hai mươi đồng, trừ vào tiền sinh hoạt tháng sau, mấy cô gái đi chặn đường Điền Điềm lần này thì phải trực nhật một tháng. Khoản phạt này không hề nhẹ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận