Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 24: Lén lén lút lút (4) (length: 12962)

Chính nàng còn không phát hiện ra, đúng lúc, hôm nay lúc tan học thì số tiền này đã bị Điền Điềm nhặt được.
Lan Ni Tử lúc này mới phát hiện mình bị mất tiền.
Nhưng mà, số tiền này tuy là của Lan Ni Tử, nhưng nghe nói tiền của ủy ban thôn đều có đăng ký, đã vậy thì chỉ có thể để hắn đi thôi. Đương nhiên, hắn cũng là người thấy việc nghĩa không chối từ. Chẳng phải sao, đã lấy lại được tiền rồi.
Hắn còn chưa kịp đưa cho Lan Ni Tử nữa.
Nhưng mà quá khứ phức tạp như vậy, hắn cũng không cần nói với Đại bá, nếu Đại bá và anh trai biết hắn đưa tiền cho Lan Ni Tử, chắc chắn lại tức giận cho coi.
Thanh Hòe bị đánh kêu la oai oái, nhưng cũng không dám cãi lại, càng cãi thì càng bị đánh, chuyện này hắn biết rõ.
"Ta sai rồi, ta sai rồi có được chưa?"
Hắn cầu xin tha thứ.
Điền lão đầu cười lạnh: "Sai rồi? Ta thấy ngươi tuyệt đối không biết sai, ngươi đếm xem mấy ngày nay, từ khi lên đảo ngươi đắc ý như thế nào, cứ lộ cái bản chất thật của ngươi ra. Chẳng khác nào con gà mái hoa, cứ khoe mẽ không thôi. Ngươi không nhìn lại xem mình là cái thá gì, không nghĩ làm ăn, chỉ nghĩ đến những chuyện vớ vẩn, ta có phải không cho ngươi tìm đối tượng đâu, ngươi tìm một người đàng hoàng xem. Còn bây giờ ngươi làm cái gì đấy?"
Ông ta thực sự ghét cay ghét đắng Lan Ni Tử.
Tuy nói mấy chàng trai trẻ đều cảm thấy Lan Ni Tử rất tốt, nhưng ông lão từng trải như ông ta lại không nhìn ra Lan Ni Tử là loại người gì sao? Bố mẹ Khương Dũng Tuyền nhìn ra, ông ta cũng nhìn ra. Bọn họ có chút kinh nghiệm sống, sao lại không nhìn ra được Lan Ni Tử đang giở trò gì.
"Ngươi gấp cái gì, ngươi còn chưa đến tuổi kết hôn, qua hai năm có thể tự do ra đảo, biết đâu con gái ở ngoài kia lại tốt hơn, chẳng phải là ngươi không phải chỉ "treo cổ" trên một cái cây Lan Ni Tử?"
"Tình yêu của ta với Lan Ni Tử là thật lòng!" Thanh Hòe cãi cổ lên, trước đây, hắn không thể nói ra được câu này, nhưng bây giờ xem phim nhiều rồi, hiểu ra tình yêu cần phải nói ra miệng.
Điền lão đầu: "... !"
"Tình yêu cái rắm."
Mặt ông ta đỏ bừng, cái chuyện yêu yêu đương đương này mà cứ treo trên miệng, thật là quá đáng!
Ông ta nói: "Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói! Ngươi nói cho ta nghe xem, các ngươi là tình yêu kiểu gì? Cô ta chẳng qua là dụ dỗ tiền của ngươi thôi!"
Điền lão đầu càng nghĩ càng giận, trực tiếp mắng Thanh Hòe một trận, mấy nữ đồng chí thì nói: Chửi hay lắm!
Mấy nam đồng chí thì nói: Dạy đúng.
Người ngoài cửa đang nghe lén: Mắng thêm nữa đi, tốt nhất là để hắn hoàn toàn từ bỏ Lan Ni Tử! Nhưng mà, lời của Điền đại thúc về Lan Ni Tử có thể không đúng!
Điền lão đầu: "Ngươi đừng tưởng mình giỏi giang lắm, nếu như ngươi không tiêu tiền thì xem Lan Ni Tử có thèm để ý tới ngươi không, ngươi nghĩ lại xem, lúc trước ở trong thôn, vì sao nàng ta không đoái hoài gì đến ngươi? Tại sao bây giờ lại có vẻ quan tâm tới ngươi hơn? Chẳng phải vì lúc đó ngươi không có tiền, chỉ là một tên lưu manh sao. Bây giờ ngươi lĩnh tiền trợ cấp trong tay có tiền rồi, Thanh Hòe à, chúng ta tìm người yêu cũng được, không thể tìm loại người chỉ biết đào mỏ như vậy. Nếu nói nàng thật sự có thể thành hôn với ngươi, thì ta còn chấp nhận. Nhưng mà ngươi đi hỏi thử xem, hỏi nàng ta xem có vui vẻ không? Chắc chắn là không vui rồi. Chỉ mình ngươi cam tâm tình nguyện để cho người ta trêu đùa thôi à?"
"Nàng không phải loại người đó, nàng là cô gái tốt nhất trên đời, Đại bá, ông không hiểu tình yêu, ông cũng hiểu lầm nàng rồi, ông nói như vậy nàng sẽ buồn đó! Nàng... A! Ông đừng đánh người nữa mà!"
Thanh Lâm không nhịn được, xách đệ đệ lên như xách gà con, ra tay đánh liền: "Ai bảo mày nói chuyện với Đại bá như vậy, mày bất hiếu quá, Đại bá đối với chúng ta thế nào, trong lòng mày không biết à? Còn dám lớn tiếng, để tao cho mày hết lớn tiếng!"
Bốp bốp bốp!
So với Điền lão đầu đánh người còn nể tình, Điền Thanh Lâm đánh em trai đúng là chẳng thèm quan tâm gì, chát chát chát, Thanh Hòe lập tức khóc gào: "Cứu mạng với! A a a! Con sai rồi, anh cả đánh nhẹ thôi! Đại bá cứu con với! A a!"
Điền Thanh Lâm: "Cái thằng này đúng là không biết nghe lời người, vậy thì tao phải đánh cho đến khi mày nghe lọt tai thôi."
Điền Thanh Hòe: "Con sai rồi, con sai rồi mà anh cả đừng đánh nữa, anh Thanh Tùng, anh Thanh Bách cứu em với! A a a! Đại bá ơi..."
Quả nhiên, đối với người không biết nghe lời thì phải động tay động chân, một tràng nước mắt nước mũi, ngoan ngoãn như cừu non. Điền lão đầu cũng không ngăn cản, còn tìm ghế ngồi xuống, ý vị thâm trường nói: "Đứa bé ạ, không hiểu chuyện thì vẫn phải dạy dỗ một chút, người ta mới nói 'có roi vọt mới nên người'. Ta làm Đại bá và anh trai con cũng không cần con hiếu thảo, nhưng chỉ cần con sau này ra ngoài đường nhớ suy nghĩ chút, đừng suốt ngày để người nhà phải lo lắng."
Ngoài cửa, Điền Quý Tử nghe không rõ lắm, dù sao bây giờ nhà cửa tốt quá, sân vườn rộng rãi, bọn họ ngồi trong nhà chính, cửa có mở ra thì cũng nghe không rõ.
Một ngón tay chọc Điền Quý Tử: "Sao thế này?"
Điền Quý Tử giật nảy mình, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, nhìn lại, là đại thẩm Phương Xảo Chủy nhà đối diện, hắn hạ giọng nói: "Anh Thanh Lâm đang dạy dỗ em trai đó, hắc hắc hắc."
Tiếng cười ấy, vô cùng, vô cùng hèn mọn.
Phương Xảo Chủy ghét bỏ liếc nhìn Điền Quý Tử, thằng nhóc này, người thì không có ý đồ xấu, cũng chẳng có tâm cơ, nhưng mà vẻ mặt đúng là quá hèn, giọng nói cũng hèn, cười lên thì lại càng hèn, bảo sao con gái nhà ai thèm để ý chứ?
Biết rõ chuyện chướng mắt cái gia đình loạn thất bát nháo kia, còn thêm cả cha mẹ tâm cơ sâu nặng của hắn nữa, không hiểu rõ gì mà cứ nhìn mặt là tám phần biết ngay không phải là người tốt.
Dáng vẻ thì cứ như cái tên lưu manh không ra gì, lại còn mang vẻ hèn mọn.
Nhưng mà, Phương Xảo Chủy lại thấy Điền Quý Tử có chút thú vị, hắc, ai mà nghĩ được cái bà già Tôn thất đức lại có thằng con trai ngốc nghếch, đáng yêu như vậy chứ.
Cô nói: "Ngươi tránh qua một bên đi, ta cũng xem, xem là tại sao đánh nhau thế?"
Điền Quý Tử cứng người, lập tức quyết định bảo vệ Điền Điềm, nhất quyết không để ai biết đây là do Điền Điềm xúi giục, lại càng do hắn bày mưu. Bằng không thì, với anh Thanh Lâm thì... má ơi, anh ấy đánh người còn ác hơn ấy chứ!
Ánh mắt hắn lấm lét, nói: "Ai mà biết được, Thanh Hòe không hiểu chuyện đấy thôi."
Phương Xảo Chủy đang tập trung vào trong nhà, ngược lại không phát hiện ra vẻ khác lạ của hắn.
Điền Quý Tử vội nói: "Đừng nói gì, đừng để người khác phát hiện."
Phương Xảo Chủy lườm hắn: "Cần ngươi phải nói chắc?"
Một già một trẻ đang nghe lén vô cùng hăng say.
Điền lão đầu với vẻ ngoài như ông trùm, trơ mắt nhìn Thanh Lâm đánh Thanh Hòe tơi bời, đánh đến nỗi thằng nhóc kêu cha gọi mẹ, mặt mũi bầm dập.
Điền lão đầu: "Được rồi."
Ông ta giơ tay lên ngăn lại, nói: "Sau này mỗi tháng cứ đưa hết tiền trợ cấp cho ta, ta sẽ giữ giúp cho con. Ta thấy con không giữ được tiền trong tay đâu, cứ mỗi lần hết tiền là con lại phải qua xin. Con đừng tưởng là ta tham tiền của con, ta sẽ ghi chép lại cho con. Mỗi một đồng con tiêu ta đều ghi rõ ràng, sau này còn lại thì để con cưới vợ với mua lương thực, toàn bộ lương thực của con đều giao cho anh trai con giữ, đừng có nói những chuyện chia chác gia tài làm gì nữa, đã chia rồi thì cái gì của anh trai thì đừng có mà xài. Anh trai con cưới vợ, không cần phải nuôi con nữa. Với lại mỗi tháng con đưa thêm năm đồng cho chị dâu con."
Anh Tử vội nói: "Đại bá, con không cần, con..."
Điền lão đầu: "Ngươi nghe ta nói đã, số tiền này là do con nhận, con làm chị dâu thì đúng, nhưng các con đã chia nhà rồi. Hơn nữa, cái này là còn chưa tính đến mắm muối dưa cà đấy nhé, nếu tính kĩ thì vẫn là các con thiệt đấy, nhưng cuộc sống mà, người một nhà, không ai tính toán như thế cả."
Anh Tử suy nghĩ một lát: "Vâng, nghe Đại bá."
Điền lão đầu: "Con cũng mười tám rồi, không phải trẻ con nữa, đừng có suốt ngày chạy đi khắp nơi, buổi chiều mà rảnh thì về nhà phụ giúp việc nhà, đừng có suốt ngày dựa dẫm vào anh trai, chạy đi chọc ghẹo lung tung ở chỗ khác. Ta không cần con làm được gì ghê gớm, nhưng cũng phải biết động tay vào mà làm, chẳng lẽ con còn định cả đời ăn bám anh trai à? Chẳng có đạo lý nào cả."
Thanh Hòe: "Đại bá, Đại bá ơi, huhu, con con con..."
"Đừng có con con nữa, con không có quyền nhận tiền! Con cứ yên tâm, ta đều sẽ ghi sổ sách lại hết. Cũng sẽ cho anh con làm chứng." Điền lão đầu giải quyết rất dứt khoát, tiền này không thể ở trong tay hắn được, để cho không cẩn thận thì hết veo ngay.
Điền lão đầu khuyên bảo: "Các con phải tiết kiệm ít tiền đi, xem phim truyền hình dạo này còn không thấy à? Lương bên mình không cao, tiền trợ cấp thì cũng là căn cứ vào mức lương thấp nhất của người dân mà tính thôi, sống trên đảo thì có vẻ là đủ tiêu đấy, nhưng đợi đến hai năm nữa, không còn trợ cấp nữa, chúng ta còn có thể ra đảo được. Khi ấy ở ngoài kia lại càng tốn kém, kiếm tiền chắc chắn không dễ như vậy, mà trong tay các con không có chút tiền nào, thì dù là muốn đi đâu cũng chẳng được. Làm người thì không thể không biết tính toán được. Bây giờ trên đảo thì có mỗi một khu bán đồ tạp hóa thôi, nhìn có vẻ nhiều, nhưng xem trong phim truyền hình ấy, đâu phải thế, ở chỗ nào càng phồn hoa thì lại càng cần nhiều tiền. Chẳng lẽ cả đời các con chỉ muốn ở mãi trên đảo thôi à? Ta xem tivi không chỉ để xem cốt truyện, mà còn để xem tình hình ở bên ngoài nữa, phải có cái nhìn, cái suy nghĩ của mình!"
Điền lão đầu trước đây có thể làm thôn trưởng, cũng đâu phải dựa vào người thân hay dòng họ đâu, ông dựa vào cái nhìn xa và năng lực của mình đấy chứ.
Điền lão đầu: "Được rồi, mang tiền ra đây, còn mang hết lương thực ra nữa, Thanh Lâm, sau này buổi chiều mà nó không kiếm được gì thì cứ đập nó cho ta."
Điền Thanh Lâm: "Vâng, nghe theo Đại bá!"
Thanh Hòe khổ sở nhăn nhó mặt mày: "Ta..."
"Được rồi, đi thôi."
Điền Thanh Hòe: "Ô ô ô ô..."
Không dám phản kháng!
Đừng thấy hắn nói nhảm nhiều, tính toán cũng lắm, nhưng thật tâm không dám chọc Đại bá, chớ nói chi là còn có một cái không phân tốt xấu liền đánh đệ đệ Đại ca, ô ô, đại ca hắn cùng người khác ở chung cũng không như vậy a!
Điền Thanh Lâm lau nước mắt, đi theo Thanh Lâm. Vừa đi vừa khóc.
Điền Quý Tử bọn họ cách khá xa thật ra không nghe rõ tiếng Điền lão nhân nói gì, nhưng thấy Thanh Hòe mặt mũi bầm dập, đánh như đầu heo, một lão đại nam nhi khóc quá trời.
Điền Quý Tử mau trốn, sợ bị Thanh Lâm bắt được.
Phương Xảo Chủy cũng tranh thủ trốn.
Thanh Lâm: "A? Có vẻ như có cái gì hiện lên."
Thanh Hòe: "Ô ô ô."
Điền Quý Tử: Ta chạy! Ta trốn!
Chuyện buổi chiều ở Điền Gia, rất nhanh vẫn là lan ra ngoài, hàng xóm láng giềng đều nghe được chút ít, hơn nữa nhà đối diện Phương Xảo Chủy bọn họ cũng nhìn thấy, còn có Điền Quý Tử...
Nhưng mà Điền Viễn Sơn vốn cũng không nghĩ che giấu, họ vốn dĩ vẫn là người cổ đại, nên không thấy như vậy là sai, dạy dỗ tiểu bối nhi đều như thế. Với lại, Điền Viễn Sơn ít nhiều cũng là làm cho người khác nhìn.
Dù sao Thanh Hòe hôm qua đánh rắm cũng là quá đắc tội người khác, chịu một trận đánh, người khác lại không biết hắn vì cái gì, mọi người ngược lại sẽ đồng tình hắn, không để ý chuyện hôi thối hôm qua nữa.
Tuy nói người trong thôn ít nhiều đều biết Thanh Hòe bị đánh, nhưng bọn trẻ đi học buổi chiều không biết, vừa tan học, Điền Điềm đã thấy Điền Quý Tử chắn ở cửa trường học. Nàng không chớp mắt đi lên, Điền Quý Tử gọi: "Ngọt nha đầu, ngọt nha đầu ngươi đến rồi."
Hắn ra sức vẫy tay.
Điền Điềm: "Ngươi làm gì?"
Không nhúc nhích.
Điền Quý Tử: "Ngươi đến đây! Ta tìm ngươi có chuyện quan trọng."
Điền Điềm do dự một chút, lại đi tới, chỉ mong lão tiểu tử này không muốn làm ra chuyện bất thường như giữa trưa.
Điền Điềm đi qua: "Làm gì?"
Điền Quý Tử một tay túm lấy Điền Điềm, kéo nàng qua một bên, trong mắt tràn đầy vui sướng, thật lòng vui vẻ như một con chim hỉ thước, hắn nhìn Điền Điềm, kích động nói: "Ngọt nha đầu à, ta biết ngay mà, ngươi và ta là thiên hạ đệ nhất tốt."
Điền Điềm: "Cái quái gì vậy?"
Điền Quý Tử trực tiếp móc ra một nắm kẹo, kín đáo đưa cho Điền Điềm, lại kín đáo đưa cho nàng một gói bánh quy nhỏ, nói: "Cho!"
Hắn cao hứng: "Ngươi nghĩa khí như thế, Quý Tử thúc cũng không phải người nhỏ nhen!"
Điền Điềm: "?"
Điền Quý Tử nháy mắt với nàng: "Hợp tác vui vẻ."
Điền Điềm: "... ... ... ... ... ... ... ... ... ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận