Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi
Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 07: Vật tư (length: 13312)
Điền Điềm cảm thấy mọi chuyện tốt đẹp này giống như là đang nằm mơ.
Nhưng không có ai có giấc mơ đẹp dài như vậy, cho nên bọn họ đúng là may mắn như thế.
Siêu cấp siêu cấp siêu cấp may mắn.
Đừng thấy Điền Điềm là một cô thôn nữ từ nhỏ đến lớn đều ở thôn lớn lên, chạy nạn lại càng thảm thương, nhưng nàng ngược lại không hối hận, xem như là, nàng là cô bé sống tương đối tốt trong thôn.
Nhà nàng là trưởng thôn, cả nhà chỉ có nàng và anh trai hai đứa nên đãi ngộ luôn tốt hơn một chút.
Dù không so được với nhà giàu có, nhưng ở cái nơi nhỏ bé này của họ, Điền Điềm coi như là một cô bé có cuộc sống khá. Chính vì thế, tính cách của nàng cũng hoạt bát, tươi sáng và lạc quan.
Dù thời gian chạy nạn khổ sở nơm nớp lo sợ, nhưng nàng cũng hồi phục nhanh chóng.
Nàng vui vẻ xoay vài vòng trong phòng, rồi lại đi sang căn phòng ngay bên cạnh cửa, cách bố trí giống hệt bên này. Ba đứa con nhà thứ hai, nhưng hai đứa con trai Điền Nam và Điền Bắc lại ở chung nên không có gì khác biệt.
Điền Đào có được một phòng riêng thì vui mừng ra mặt, ngây ngất.
Ai mà không vui cho được chứ.
Cả nhà đang vui vẻ thì nghe thấy tiếng loa từ bên ngoài, dù đang ở trong phòng, họ vẫn nghe rất rõ.
"Các đồng chí thôn dân, các đồng chí thôn dân, chúc mừng mọi người lên nhà mới. Tại đây, tôi thay mặt thôn ủy hội chuẩn bị gói quà lớn lên nhà mới cho mọi người, mời các gia đình cử đại diện đến thôn ủy hội nhận quà. Đồng thời, chúng ta sắp cấp phát vật tư sinh hoạt, cuộc sống tốt đẹp cần có đôi tay cần cù, thôn ủy hội Cá Thạch Đảo sẽ cùng mọi người chung sức tiến bộ, cùng nhau phát triển."
Điền Đông nhanh nhảu: "Cha, con đi!"
Điền Thanh Tùng, người cha, cũng giành lời: "Để cha đi, con còn nhỏ đi không hiểu rõ đâu."
Điền Điềm ở bên cạnh nhắc: "Con cũng muốn đi nữa."
Trần Lan Hoa: "Các ngươi nhìn các ngươi xem, thật đúng là chưa gì mà cái đuôi đã vểnh lên trời rồi, giành giật cái gì chứ? Đúng là không có định lực gì, đều ở nhà đợi, ta đi!"
Cả nhà già trẻ lớn bé: "... ... ... ..."
Điền lão đầu nhìn bộ dạng háo hức của mọi người, nói: "Cùng đi."
Đằng nào bây giờ trong nhà cũng chỉ có một túi đan và một con thỏ đang khóa cửa, có mất gì đâu.
Lần chạy nạn này, cả thôn Điền gia của họ tổng cộng có hai mươi mấy hộ, chưa đến ba mươi hộ, chưa đến hai trăm người, nên nhà mới cũng không phân tán, địa điểm là do đội thi công chọn, cơ bản đều ở trên "đường phố" này.
Nơi này nằm ở vị trí trung tâm của đảo, địa thế tương đối cao, nếu nói cẩn thận, đều coi như là lưng chừng núi. Thôn ủy hội cũng đóng ở đây. Tuy khi chạy nạn họ gọi là thôn Điền gia, nhưng hòn đảo nhỏ này tên là đảo Cá Thạch, nên đã đổi thành thôn Cá Thạch Đảo.
Mọi người thôn Điền gia có chút mất mát, nhưng không ai cố chấp gọi tên cũ.
Chạy nạn hơn một năm, đến cả đứa bé ba tuổi cũng hiểu, không có gì quan trọng hơn việc sống sót, mấy cái tên gọi này chỉ là chuyện nhỏ. Thôn Cá Thạch Đảo thì thôn Cá Thạch Đảo, tóm lại, ở trên đảo Cá Thạch thì gọi thôn Cá Thạch Đảo, cũng rất bình thường.
Nếu nói ở trên đảo Cá Thạch mà gọi thôn Điền gia, nghe có chút kỳ quặc.
Mấy ngày lợp nhà mọi người cũng quen dần với cuộc sống mới, sự lo lắng bất an trong lòng cũng vơi đi không ít, dù thời gian chưa dài, nhưng mọi người đều cảm thấy, họ đã đến một nơi tốt đẹp. Dù không hiểu rõ nhiều lắm, nhưng họ, những người dân bình thường, cũng chỉ mong sống cuộc đời yên ổn.
Cho nên họ cảm thấy mình đúng là đã vào tổ phúc.
Trần Lan Hoa: "Lão già, ông nói cái gói quà lớn này là ý gì? Là đồ cho tôi sao?"
Điền lão đầu: "Chắc chắn rồi."
Ông vuốt tay, tỏ vẻ bình tĩnh, nói: "Ta nghĩ, không ăn thì cũng là đồ dùng, chắc chắn là xét tình hình thực tế của ta mà."
"Đúng, chắc chắn là như vậy."
Thôn ủy hội không xa lắm, nhà Điền gia cũng không phải là người đến đầu tiên, họ ngoan ngoãn xếp hàng. Con người mà, có được thói quen cũng không khó, chỉ mới một tháng thôi mà đã quen với việc mọi thứ đều phải xếp hàng. Điền Đông là cháu trưởng nên phải đảm đương công việc, cậu chủ động xếp hàng, những người còn lại trong nhà Điền thì chờ ở một bên.
Nhà khác cũng làm vậy.
Vì phát đồ khá nhiều nên tốc độ phân phát hơi chậm, Điền Điềm đứng gần đó xem những nhà khác nhận đồ. Nàng nhìn một hồi rồi về báo cáo với mọi người: "Gói quà lên nhà mới là một con gà quay, một bình rượu trắng, còn có đồ ăn khác con không thấy, mà cái này không phát theo đầu người, mà theo hộ."
Trần Lan Hoa vỗ đùi: "Ai chao ôi, nhà nào nhiều người chẳng phải thiệt sao, thiệt thiệt, đúng là quá thiệt."
Mười người ăn một con gà có giống hai người ăn một con gà sao?
Không hề!
Trần Lan Hoa: "Ôi, nhà ta đông người."
Điền lão đầu liếc người bạn đời, nói: "Lúc chiếm tiện nghi sao bà không nói ít người thì tốt? Nếu ít người thì nhà mình có được mấy căn phòng này sao? Phòng ốc quan trọng hay là con gà quay quan trọng hơn?"
Nghe câu này, Trần Lan Hoa im bặt.
Dĩ nhiên vẫn là phòng tốt hơn nhiều!
Không thấy sao, nhà ít người đang đấm ngực dậm chân kìa.
Bà ngừng càm ràm, bình tĩnh: "Tôi không phải người tham ăn đâu."
Điền Điềm khóe miệng giật giật, hoàn toàn không tin được bà nội đâu.
Trần Lan Hoa tiếp tục hỏi: "Thế đồ dùng sinh hoạt được phát có những gì?"
Nói đến đây thì hay đấy, đừng thấy mấy người lớn hiếu kỳ, muốn xem rốt cuộc là chuyện gì, nhưng mỗi người đều không có ý tứ. Đây cũng không phải là do họ kín đáo, mà là vì lạ lẫm.
Dù đã sống chung được một tháng và hiểu mọi người đều rất tốt, nhưng vì e ngại "quan phủ", họ thực sự không dám tiến lên nhiều. Trong lòng thì muốn đến ghé nhà hàng xóm nhìn trộm, nhưng lúc này cũng không dám.
Chỉ có Điền Điềm là cô bé gan dạ dám làm vậy.
Điền Điềm vốn dĩ gan dạ hơn mấy đứa trẻ khác, nàng đi "hỏi thăm" tin tức, lúc này miệng nhỏ líu lo: "Toàn là đồ dùng trong sinh hoạt thôi, có chăn, cái này phát theo đầu người, một người ba cái đó, một cái dày một cái mỏng với một cái khăn mặt. Ga trải giường thì con không hiểu lắm, chắc là cái mỏng nhất. Còn có chén đĩa, con thấy cũng phát theo đầu người. . ."
Nghe nói đến phát theo đầu người, Trần Lan Hoa liền mặt mày tươi rói, nhà bà đông người, hắc hắc, chỉ cần phát theo đầu người thì nhà bà không lỗ.
"Còn gì nữa không, còn gì nữa không?"
Điền Điềm: "Còn có phích nước nóng, còn có. . ."
Cô bé này biết đủ thứ đấy.
Thật ra thì, tuy bây giờ là năm 90, thời gian không còn khổ như những năm 60-70 nữa, đời sống của người dân ngày càng phát triển, nhưng mà vẫn có những vùng còn nghèo khó. Nhưng thuyền hỏng còn ba cân đinh, không ai có thể thảm như đám người chạy nạn của họ, chân trần tay không không có gì.
Hơn nữa, xuất thân của họ lại đặc biệt, nên để duy trì cuộc sống cho họ, việc cấp phát là hợp lý. Vì vậy, tuy mới đến, họ vẫn được cân nhắc điều kiện thực tế để cung cấp đầy đủ cho họ.
Không nói là những món hàng đắt tiền ở trung tâm mua sắm, mà ở đây vật tư sinh hoạt chú trọng đến tính thực dụng.
Điền Điềm: "Mỗi nhà có một cái đèn pin, còn có một hộp nến, à đúng rồi, con thấy chậu rửa mặt nữa, mà nó đẹp cực kỳ luôn đó. Màu đỏ tươi luôn nè, còn có hoa văn lớn nữa, con không biết, nhưng nó đẹp lắm, cũng phát theo đầu người."
Trần Lan Hoa chớp mắt liên tục, không thể tin được: "Mấy thứ đó thật sự cho không à?"
Điền Điềm vui vẻ, líu lo như chuông bạc, nói tiếp: "Đúng thế, cho không đó, họ đưa tận nơi đó!"
Nghe Điền Điềm líu lo nói mà nhà Điền gia lo lắng bất an cũng vui vẻ đến không nói nên lời. Thấy còn chưa đến lượt nhà mình, Trần Lan Hoa không hổ danh là "mồm loa", liền sang chỗ mấy bà lão bà thím khác ríu rít nói chuyện.
Trần Lan Hoa: "Tôi nói cho mấy bà nghe, ban nãy tôi lên tận đầu xem rồi, mấy bà coi đó, trong nhà đông người đúng là tốt, đồ dùng sinh hoạt phát theo đầu người, tôi thấy Chân Nhi, tôi. . ."
Ba la ba la!
Mấy bà lão tỏ vẻ mình cái gì cũng biết.
Điền Điềm nhỏ giọng lầm bầm: "Rõ ràng là con lên hỏi mà."
Tống Xuân Mai véo má con gái một cái, Điền Điềm không đau, nhưng lại nhe răng trợn mắt với mẹ mình, giả bộ đau lắm, đau lắm. Tống Xuân Mai: "Cái con bé này, chỉ được cái làm trò."
Điền Điềm nhõng nhẽo kéo tay mẹ, làm nũng cười.
Tống Xuân Mai vuốt vuốt mấy sợi tóc con mọc ra trên đầu cô bé, nói: "Đừng có cười ngây ngô, đầu không có tóc, phơi nắng đen thui ra đó, sau này làm sao gả chồng được."
Điền Điềm không quan trọng nhún vai, nàng cười càng tươi, thanh thúy nói: "Con vẫn còn là trẻ con mà."
Cô bé Điền Điềm này, dựa theo nhu cầu của bản thân mà ứng biến, khi cần mình là người lớn thì sẽ nói mình đã trưởng thành, là người lớn. Còn khi cần mình là trẻ con thì lại nói một câu con vẫn còn là trẻ con.
Lúc thế này, lúc thế kia.
Tống Xuân Mai cảm thấy con gái mình có chút láu cá.
Bà lườm con gái, Điền Điềm lại cười ngọt ngào.
Điền Đông đang xếp hàng quay đầu nhìn em gái, cảm thấy Chân Nhi không ai bằng.
Sao em gái cậu lại đen thế này?
Nhưng nghĩ lại thì cả thôn bọn họ ai cũng đen mà, đến cả em họ Thải Vân ở trong trấn được gọi là khuê các thư hương môn đệ mà cũng là một Cục Than Đen.
"Nhà ai chạy nạn mới là người có chí a!"
"Kế tiếp."
Tiếng nói đánh gãy suy nghĩ lung tung của Điền Đông, đến lượt hắn, hắn tranh thủ thời gian gọi người: "Gia! Mau tới, đến ta."
Điền lão đầu vội tới trước, phát vật tư mấy thứ này, Điền lão đầu cũng không biết là gì, ách, chính là bọn họ đều cho rằng đối phương là quỷ.
Mấy đứa nhóc mấy ngày nay cũng bận tối tăm mặt mày, ngẩng đầu thấy Điền lão đầu, cười nói: "Điền đại gia, Điền Viễn Sơn đúng không."
Điền lão đầu vội vàng gật đầu: "Đúng."
Trước kia trong thôn, người cùng tuổi gọi Điền lão đầu, bọn trẻ hơn thì gọi ông trưởng thôn, vợ ông gọi ông là đương gia, mấy chục năm không ai gọi đến tên ông. Nhưng mà, đến nơi này rồi, lại còn dùng đến cả tên thật.
Không chỉ dùng đến tên thật, mà còn dùng rất nhiều lần, làm gì cũng phải gọi tên thật rồi mới được ấn dấu tay.
Lúc đầu bọn họ còn thấp thỏm trong lòng, sợ in dấu tay bị người bán đi. Nhưng chuyện này không phải do họ, chỉ có một người học chữ trong thôn miễn cưỡng đọc được chữ, xác nhận không phải văn tự bán mình, mọi người mới dám ấn dấu tay.
Một hai lần rồi cũng quen.
"Điền Viễn Sơn, mười hai nhân khẩu, sáu nam sáu nữ." Trương Hoành phụ trách phát vật tư đưa cho Điền lão đầu một túi dệt màu đỏ trắng lam, rồi bắt đầu đối chiếu sổ sách kiểm kê "Khăn mặt, mười hai cái, chậu rửa mặt mười hai cái, xà bông thơm..."
Từ đồ nhỏ đến đồ lớn, tỉ mỉ không thiếu thứ gì, khá là nhiều, Điền lão đầu biểu lộ nghiêm túc, đếm từng món không bỏ sót, lát sau người nhà Điền đều người ôm một túi lớn túi nhỏ, Điềm Điềm và Điền Đào cũng đều mỗi người kéo một túi dệt.
Trương Hoành: "Vật tư sinh hoạt chỉ có nhiêu đây, sau khi về nhà các ngươi sang dãy nhà bên cạnh xếp hàng lĩnh lương thực."
Điền lão đầu kích động: "Tốt!"
Cái gì cũng không quan trọng bằng lương thực, đây mới là đồ tốt có thể sống.
Điền Điềm thấy gia nàng vẫn ngơ ngác đứng mừng rỡ, nhắc nhở: "Gia, nhanh lên a, con còn phải đi lĩnh lương thực."
Nhắc nhở như vậy Điền lão đầu mới gật đầu: "Đúng đúng đúng, nhanh!"
Cả nhà hối hả, ngay cả Điền lão đầu luôn tự nhận là trưởng thôn điềm tĩnh làm việc cũng cảm thấy nhẹ nhõm cả người, bộ dạng còn vui vẻ hơn cả trúng số, mặt cười đầy nếp nhăn, dặn dò: "Nhanh lên, lĩnh sớm còn phải về thu dọn nhà cửa nữa."
"Đúng đúng đúng."
Nhà Điền mừng muốn lên trời, những nhà khác cũng không kém là bao, tất cả đều không còn hơi sức nói chuyện, từng người bước nhanh như bay, không ít người trẻ tuổi còn chạy, lui tới, trán đổ mồ hôi, nhưng khóe miệng lại toe toét đến tận mang tai.
Ta là lão bách tính, bây giờ mới thật sự cao hứng!
Ngươi nói, thời buổi bây giờ sao lại tốt đến vậy!
Điền Điềm dùng sức vác túi dệt lên lưng, đi hối hả như một cơn gió thanh thoát: "Nhanh nha nhanh nha!"
Nhưng không có ai có giấc mơ đẹp dài như vậy, cho nên bọn họ đúng là may mắn như thế.
Siêu cấp siêu cấp siêu cấp may mắn.
Đừng thấy Điền Điềm là một cô thôn nữ từ nhỏ đến lớn đều ở thôn lớn lên, chạy nạn lại càng thảm thương, nhưng nàng ngược lại không hối hận, xem như là, nàng là cô bé sống tương đối tốt trong thôn.
Nhà nàng là trưởng thôn, cả nhà chỉ có nàng và anh trai hai đứa nên đãi ngộ luôn tốt hơn một chút.
Dù không so được với nhà giàu có, nhưng ở cái nơi nhỏ bé này của họ, Điền Điềm coi như là một cô bé có cuộc sống khá. Chính vì thế, tính cách của nàng cũng hoạt bát, tươi sáng và lạc quan.
Dù thời gian chạy nạn khổ sở nơm nớp lo sợ, nhưng nàng cũng hồi phục nhanh chóng.
Nàng vui vẻ xoay vài vòng trong phòng, rồi lại đi sang căn phòng ngay bên cạnh cửa, cách bố trí giống hệt bên này. Ba đứa con nhà thứ hai, nhưng hai đứa con trai Điền Nam và Điền Bắc lại ở chung nên không có gì khác biệt.
Điền Đào có được một phòng riêng thì vui mừng ra mặt, ngây ngất.
Ai mà không vui cho được chứ.
Cả nhà đang vui vẻ thì nghe thấy tiếng loa từ bên ngoài, dù đang ở trong phòng, họ vẫn nghe rất rõ.
"Các đồng chí thôn dân, các đồng chí thôn dân, chúc mừng mọi người lên nhà mới. Tại đây, tôi thay mặt thôn ủy hội chuẩn bị gói quà lớn lên nhà mới cho mọi người, mời các gia đình cử đại diện đến thôn ủy hội nhận quà. Đồng thời, chúng ta sắp cấp phát vật tư sinh hoạt, cuộc sống tốt đẹp cần có đôi tay cần cù, thôn ủy hội Cá Thạch Đảo sẽ cùng mọi người chung sức tiến bộ, cùng nhau phát triển."
Điền Đông nhanh nhảu: "Cha, con đi!"
Điền Thanh Tùng, người cha, cũng giành lời: "Để cha đi, con còn nhỏ đi không hiểu rõ đâu."
Điền Điềm ở bên cạnh nhắc: "Con cũng muốn đi nữa."
Trần Lan Hoa: "Các ngươi nhìn các ngươi xem, thật đúng là chưa gì mà cái đuôi đã vểnh lên trời rồi, giành giật cái gì chứ? Đúng là không có định lực gì, đều ở nhà đợi, ta đi!"
Cả nhà già trẻ lớn bé: "... ... ... ..."
Điền lão đầu nhìn bộ dạng háo hức của mọi người, nói: "Cùng đi."
Đằng nào bây giờ trong nhà cũng chỉ có một túi đan và một con thỏ đang khóa cửa, có mất gì đâu.
Lần chạy nạn này, cả thôn Điền gia của họ tổng cộng có hai mươi mấy hộ, chưa đến ba mươi hộ, chưa đến hai trăm người, nên nhà mới cũng không phân tán, địa điểm là do đội thi công chọn, cơ bản đều ở trên "đường phố" này.
Nơi này nằm ở vị trí trung tâm của đảo, địa thế tương đối cao, nếu nói cẩn thận, đều coi như là lưng chừng núi. Thôn ủy hội cũng đóng ở đây. Tuy khi chạy nạn họ gọi là thôn Điền gia, nhưng hòn đảo nhỏ này tên là đảo Cá Thạch, nên đã đổi thành thôn Cá Thạch Đảo.
Mọi người thôn Điền gia có chút mất mát, nhưng không ai cố chấp gọi tên cũ.
Chạy nạn hơn một năm, đến cả đứa bé ba tuổi cũng hiểu, không có gì quan trọng hơn việc sống sót, mấy cái tên gọi này chỉ là chuyện nhỏ. Thôn Cá Thạch Đảo thì thôn Cá Thạch Đảo, tóm lại, ở trên đảo Cá Thạch thì gọi thôn Cá Thạch Đảo, cũng rất bình thường.
Nếu nói ở trên đảo Cá Thạch mà gọi thôn Điền gia, nghe có chút kỳ quặc.
Mấy ngày lợp nhà mọi người cũng quen dần với cuộc sống mới, sự lo lắng bất an trong lòng cũng vơi đi không ít, dù thời gian chưa dài, nhưng mọi người đều cảm thấy, họ đã đến một nơi tốt đẹp. Dù không hiểu rõ nhiều lắm, nhưng họ, những người dân bình thường, cũng chỉ mong sống cuộc đời yên ổn.
Cho nên họ cảm thấy mình đúng là đã vào tổ phúc.
Trần Lan Hoa: "Lão già, ông nói cái gói quà lớn này là ý gì? Là đồ cho tôi sao?"
Điền lão đầu: "Chắc chắn rồi."
Ông vuốt tay, tỏ vẻ bình tĩnh, nói: "Ta nghĩ, không ăn thì cũng là đồ dùng, chắc chắn là xét tình hình thực tế của ta mà."
"Đúng, chắc chắn là như vậy."
Thôn ủy hội không xa lắm, nhà Điền gia cũng không phải là người đến đầu tiên, họ ngoan ngoãn xếp hàng. Con người mà, có được thói quen cũng không khó, chỉ mới một tháng thôi mà đã quen với việc mọi thứ đều phải xếp hàng. Điền Đông là cháu trưởng nên phải đảm đương công việc, cậu chủ động xếp hàng, những người còn lại trong nhà Điền thì chờ ở một bên.
Nhà khác cũng làm vậy.
Vì phát đồ khá nhiều nên tốc độ phân phát hơi chậm, Điền Điềm đứng gần đó xem những nhà khác nhận đồ. Nàng nhìn một hồi rồi về báo cáo với mọi người: "Gói quà lên nhà mới là một con gà quay, một bình rượu trắng, còn có đồ ăn khác con không thấy, mà cái này không phát theo đầu người, mà theo hộ."
Trần Lan Hoa vỗ đùi: "Ai chao ôi, nhà nào nhiều người chẳng phải thiệt sao, thiệt thiệt, đúng là quá thiệt."
Mười người ăn một con gà có giống hai người ăn một con gà sao?
Không hề!
Trần Lan Hoa: "Ôi, nhà ta đông người."
Điền lão đầu liếc người bạn đời, nói: "Lúc chiếm tiện nghi sao bà không nói ít người thì tốt? Nếu ít người thì nhà mình có được mấy căn phòng này sao? Phòng ốc quan trọng hay là con gà quay quan trọng hơn?"
Nghe câu này, Trần Lan Hoa im bặt.
Dĩ nhiên vẫn là phòng tốt hơn nhiều!
Không thấy sao, nhà ít người đang đấm ngực dậm chân kìa.
Bà ngừng càm ràm, bình tĩnh: "Tôi không phải người tham ăn đâu."
Điền Điềm khóe miệng giật giật, hoàn toàn không tin được bà nội đâu.
Trần Lan Hoa tiếp tục hỏi: "Thế đồ dùng sinh hoạt được phát có những gì?"
Nói đến đây thì hay đấy, đừng thấy mấy người lớn hiếu kỳ, muốn xem rốt cuộc là chuyện gì, nhưng mỗi người đều không có ý tứ. Đây cũng không phải là do họ kín đáo, mà là vì lạ lẫm.
Dù đã sống chung được một tháng và hiểu mọi người đều rất tốt, nhưng vì e ngại "quan phủ", họ thực sự không dám tiến lên nhiều. Trong lòng thì muốn đến ghé nhà hàng xóm nhìn trộm, nhưng lúc này cũng không dám.
Chỉ có Điền Điềm là cô bé gan dạ dám làm vậy.
Điền Điềm vốn dĩ gan dạ hơn mấy đứa trẻ khác, nàng đi "hỏi thăm" tin tức, lúc này miệng nhỏ líu lo: "Toàn là đồ dùng trong sinh hoạt thôi, có chăn, cái này phát theo đầu người, một người ba cái đó, một cái dày một cái mỏng với một cái khăn mặt. Ga trải giường thì con không hiểu lắm, chắc là cái mỏng nhất. Còn có chén đĩa, con thấy cũng phát theo đầu người. . ."
Nghe nói đến phát theo đầu người, Trần Lan Hoa liền mặt mày tươi rói, nhà bà đông người, hắc hắc, chỉ cần phát theo đầu người thì nhà bà không lỗ.
"Còn gì nữa không, còn gì nữa không?"
Điền Điềm: "Còn có phích nước nóng, còn có. . ."
Cô bé này biết đủ thứ đấy.
Thật ra thì, tuy bây giờ là năm 90, thời gian không còn khổ như những năm 60-70 nữa, đời sống của người dân ngày càng phát triển, nhưng mà vẫn có những vùng còn nghèo khó. Nhưng thuyền hỏng còn ba cân đinh, không ai có thể thảm như đám người chạy nạn của họ, chân trần tay không không có gì.
Hơn nữa, xuất thân của họ lại đặc biệt, nên để duy trì cuộc sống cho họ, việc cấp phát là hợp lý. Vì vậy, tuy mới đến, họ vẫn được cân nhắc điều kiện thực tế để cung cấp đầy đủ cho họ.
Không nói là những món hàng đắt tiền ở trung tâm mua sắm, mà ở đây vật tư sinh hoạt chú trọng đến tính thực dụng.
Điền Điềm: "Mỗi nhà có một cái đèn pin, còn có một hộp nến, à đúng rồi, con thấy chậu rửa mặt nữa, mà nó đẹp cực kỳ luôn đó. Màu đỏ tươi luôn nè, còn có hoa văn lớn nữa, con không biết, nhưng nó đẹp lắm, cũng phát theo đầu người."
Trần Lan Hoa chớp mắt liên tục, không thể tin được: "Mấy thứ đó thật sự cho không à?"
Điền Điềm vui vẻ, líu lo như chuông bạc, nói tiếp: "Đúng thế, cho không đó, họ đưa tận nơi đó!"
Nghe Điền Điềm líu lo nói mà nhà Điền gia lo lắng bất an cũng vui vẻ đến không nói nên lời. Thấy còn chưa đến lượt nhà mình, Trần Lan Hoa không hổ danh là "mồm loa", liền sang chỗ mấy bà lão bà thím khác ríu rít nói chuyện.
Trần Lan Hoa: "Tôi nói cho mấy bà nghe, ban nãy tôi lên tận đầu xem rồi, mấy bà coi đó, trong nhà đông người đúng là tốt, đồ dùng sinh hoạt phát theo đầu người, tôi thấy Chân Nhi, tôi. . ."
Ba la ba la!
Mấy bà lão tỏ vẻ mình cái gì cũng biết.
Điền Điềm nhỏ giọng lầm bầm: "Rõ ràng là con lên hỏi mà."
Tống Xuân Mai véo má con gái một cái, Điền Điềm không đau, nhưng lại nhe răng trợn mắt với mẹ mình, giả bộ đau lắm, đau lắm. Tống Xuân Mai: "Cái con bé này, chỉ được cái làm trò."
Điền Điềm nhõng nhẽo kéo tay mẹ, làm nũng cười.
Tống Xuân Mai vuốt vuốt mấy sợi tóc con mọc ra trên đầu cô bé, nói: "Đừng có cười ngây ngô, đầu không có tóc, phơi nắng đen thui ra đó, sau này làm sao gả chồng được."
Điền Điềm không quan trọng nhún vai, nàng cười càng tươi, thanh thúy nói: "Con vẫn còn là trẻ con mà."
Cô bé Điền Điềm này, dựa theo nhu cầu của bản thân mà ứng biến, khi cần mình là người lớn thì sẽ nói mình đã trưởng thành, là người lớn. Còn khi cần mình là trẻ con thì lại nói một câu con vẫn còn là trẻ con.
Lúc thế này, lúc thế kia.
Tống Xuân Mai cảm thấy con gái mình có chút láu cá.
Bà lườm con gái, Điền Điềm lại cười ngọt ngào.
Điền Đông đang xếp hàng quay đầu nhìn em gái, cảm thấy Chân Nhi không ai bằng.
Sao em gái cậu lại đen thế này?
Nhưng nghĩ lại thì cả thôn bọn họ ai cũng đen mà, đến cả em họ Thải Vân ở trong trấn được gọi là khuê các thư hương môn đệ mà cũng là một Cục Than Đen.
"Nhà ai chạy nạn mới là người có chí a!"
"Kế tiếp."
Tiếng nói đánh gãy suy nghĩ lung tung của Điền Đông, đến lượt hắn, hắn tranh thủ thời gian gọi người: "Gia! Mau tới, đến ta."
Điền lão đầu vội tới trước, phát vật tư mấy thứ này, Điền lão đầu cũng không biết là gì, ách, chính là bọn họ đều cho rằng đối phương là quỷ.
Mấy đứa nhóc mấy ngày nay cũng bận tối tăm mặt mày, ngẩng đầu thấy Điền lão đầu, cười nói: "Điền đại gia, Điền Viễn Sơn đúng không."
Điền lão đầu vội vàng gật đầu: "Đúng."
Trước kia trong thôn, người cùng tuổi gọi Điền lão đầu, bọn trẻ hơn thì gọi ông trưởng thôn, vợ ông gọi ông là đương gia, mấy chục năm không ai gọi đến tên ông. Nhưng mà, đến nơi này rồi, lại còn dùng đến cả tên thật.
Không chỉ dùng đến tên thật, mà còn dùng rất nhiều lần, làm gì cũng phải gọi tên thật rồi mới được ấn dấu tay.
Lúc đầu bọn họ còn thấp thỏm trong lòng, sợ in dấu tay bị người bán đi. Nhưng chuyện này không phải do họ, chỉ có một người học chữ trong thôn miễn cưỡng đọc được chữ, xác nhận không phải văn tự bán mình, mọi người mới dám ấn dấu tay.
Một hai lần rồi cũng quen.
"Điền Viễn Sơn, mười hai nhân khẩu, sáu nam sáu nữ." Trương Hoành phụ trách phát vật tư đưa cho Điền lão đầu một túi dệt màu đỏ trắng lam, rồi bắt đầu đối chiếu sổ sách kiểm kê "Khăn mặt, mười hai cái, chậu rửa mặt mười hai cái, xà bông thơm..."
Từ đồ nhỏ đến đồ lớn, tỉ mỉ không thiếu thứ gì, khá là nhiều, Điền lão đầu biểu lộ nghiêm túc, đếm từng món không bỏ sót, lát sau người nhà Điền đều người ôm một túi lớn túi nhỏ, Điềm Điềm và Điền Đào cũng đều mỗi người kéo một túi dệt.
Trương Hoành: "Vật tư sinh hoạt chỉ có nhiêu đây, sau khi về nhà các ngươi sang dãy nhà bên cạnh xếp hàng lĩnh lương thực."
Điền lão đầu kích động: "Tốt!"
Cái gì cũng không quan trọng bằng lương thực, đây mới là đồ tốt có thể sống.
Điền Điềm thấy gia nàng vẫn ngơ ngác đứng mừng rỡ, nhắc nhở: "Gia, nhanh lên a, con còn phải đi lĩnh lương thực."
Nhắc nhở như vậy Điền lão đầu mới gật đầu: "Đúng đúng đúng, nhanh!"
Cả nhà hối hả, ngay cả Điền lão đầu luôn tự nhận là trưởng thôn điềm tĩnh làm việc cũng cảm thấy nhẹ nhõm cả người, bộ dạng còn vui vẻ hơn cả trúng số, mặt cười đầy nếp nhăn, dặn dò: "Nhanh lên, lĩnh sớm còn phải về thu dọn nhà cửa nữa."
"Đúng đúng đúng."
Nhà Điền mừng muốn lên trời, những nhà khác cũng không kém là bao, tất cả đều không còn hơi sức nói chuyện, từng người bước nhanh như bay, không ít người trẻ tuổi còn chạy, lui tới, trán đổ mồ hôi, nhưng khóe miệng lại toe toét đến tận mang tai.
Ta là lão bách tính, bây giờ mới thật sự cao hứng!
Ngươi nói, thời buổi bây giờ sao lại tốt đến vậy!
Điền Điềm dùng sức vác túi dệt lên lưng, đi hối hả như một cơn gió thanh thoát: "Nhanh nha nhanh nha!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận