Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 60: Ghen tị ghen ghét (5) (length: 7660)

Điền Lãng ngược lại biết cách an ủi người khác, nói có lý có lẽ, ông ba Điền gật đầu: "Con nói cũng đúng."
Điền Lãng: "Thì đấy còn gì?"
Ông ba Điền nhìn chằm chằm đứa con trai út, nói: "Điền Đông sắp đi rồi, con không có ý kiến gì à?"
Điền Lãng: "Có chứ, nói ra thì con còn không bằng Điền Đông ấy, nó còn bé tí mà đã nghĩ ra ý kiến hay thế, con thực sự không ngờ tới."
Hắn nói: "Nhưng mà dù có, con cũng không định giống bọn nó đi học cái này."
Ông ba Điền: "Hồ đồ, cơ hội tốt như vậy sao con không nắm lấy?"
Điền Lãng: "Cha à, cha nghĩ kỹ xem, cái này thực sự là học qua loa một chút là được chắc? Nhỡ đâu phải học nhiều năm thì sao? Con không phải Điền Đông bọn nó, bọn nó còn nhỏ, có thời gian mà học nghiêm túc. Con thì không được! Nhỡ đâu một năm không học được thì con phải làm sao? Tuổi các cha cũng không còn trẻ, nếu như con không kiếm được tiền thì chẳng lẽ còn để các cha chu cấp chắc? Mà chúng ta còn chưa chia gia, anh chị dâu cũng nộp tiền sinh hoạt, con mà để anh chị dâu chu cấp thì không được. Con với Điền Đông bọn nó khác nhau, anh Thanh Tùng của con đang tuổi tráng niên, có thể làm chỗ dựa cho con trai. Người ta phải biết tự lượng sức mình chứ. Con không có ý định đi, con định sang chỗ chị con nói chuyện, để cháu trai con đi học. Nhà nó có điều kiện hơn, con thì thôi vậy, người đâu chỉ có một con đường."
Ông ba Điền nhìn chằm chằm đứa con trai, thằng nhóc này từ nhỏ đã có chủ kiến, bây giờ xem ra cũng không tệ.
"Con nghĩ kỹ là tốt rồi."
Thở dài một tiếng, ông nói: "Cũng là do chúng ta già cả rồi, lại thành ra cản chân con."
Điền Lãng: "Cha nói cái gì vậy, cha mà nói thế, con lại phải buồn đấy. Các cha vì con đã vất vả nhiều rồi. Hơn nữa cái gì là do con tự quyết định, con chẳng lẽ lại không bằng lũ trẻ con choai choai như Điền Đông Điền Điềm chắc? Chúng nó còn biết mình muốn cái gì, con đương nhiên cũng biết."
Ông ba Điền: "Thằng nhỏ Điền Viễn Sơn cũng có chút số may, con trai không phải là người tài giỏi gì, nhưng được cái hiếu thuận; cháu trai đời này thấy cũng có triển vọng."
Điền Lãng: "Đúng đấy, cha, con sang nhà chị con một chuyến."
Ông ba Điền: "Đi đi."
Ông cũng mong cháu ngoại có đường ra.
Hôm nay, không ít người nghe tin, trong lòng đều xôn xao, nhưng không phải ai cũng chủ động. Đa phần đều cân nhắc thiệt hơn mà từ bỏ. Dù sao, ai mà biết học bao lâu, nghe nói học cơ bản cũng một năm, chưa chắc đã là tốt, thoáng cái rất nhiều người đều thấy sợ.
Buổi tối xem TV, mọi người bàn tán về chuyện này khá nhiều, giống như Điền Đông mấy đứa bị vây lại. Dù sao mọi người đều thấy đám nhóc này quá gan dạ, hiếu kỳ đuổi theo hỏi: "Sao mấy đứa nghĩ ra được hay vậy?"
"Có phải là do ông nội mấy đứa nghĩ ra rồi bắt mấy đứa đi không?" Đây là những người hay suy nghĩ lung tung.
"Đúng đấy, có phải ông nội xúi mấy đứa không?"
"Học có phải có lợi lộc gì không? Đi học còn được tiền thưởng sao?"
Mọi người ai nấy đều muốn biết.
Điền Đông im lặng: "Ai hỏi thế? Đầu óc để đâu vậy? Đi học không tôn sư trọng đạo mà còn trông chờ người ta cho tiền à, có mà nằm mơ. Nghĩ thôi đã thấy không thể rồi."
Hắn thực sự là bó tay, nói tiếp: "Chuyện này không liên quan đến ông nội, là do tụi con với Trần Sơn bọn nó cùng quyết định, bọn con đi học, cũng học được cái gì đó. Không thì cả đời chỉ biết làm ruộng thôi."
"Làm ruộng thì sao? Chúng ta nông dân thì cứ phải làm ruộng chứ, cái ăn là gốc rễ của nông dân mà."
"Đúng đấy."
Mọi người thảo luận hăng say, Điền Quý Tử ồn ào: "Mấy người rảnh thật đấy, đã thấy có lợi thì tự mình đi tìm trưởng thôn mà hỏi xem. Nếu không thì đừng có quấn lấy Điền Đông làm gì."
"Điền Quý Tử chỗ này liên quan gì đến mày, mày đi mà tìm Lan Ni Tử ấy."
Điền Quý Tử cười hì hì, nói: "Tao không đi, tao muốn ở lại thôn với Lan Ni Tử. Mấy người đi hết thì biết làm sao đây."
"Ngọa tào. Mày đúng là gian xảo."
"Tao có theo đuổi Lan Ni Tử đâu."
"Mày cứ như thể ai cũng là tình địch của mày ấy."
Cũng có người cố tình trêu chọc: "Mày dụ dỗ Khương Dũng Tuyền với Điền Thanh Hòe đi đi, như thế mày sẽ không có tình địch nữa."
"Bọn nó chắc chắn sẽ không đi đâu."
"Tao cũng thấy vậy."
Điền Quý Tử tiếc nuối: "Đúng là, bọn nó sao mà không biết tiến thủ thế."
Mấy người kia: ". . ."
Im lặng, mày còn mặt mũi mà nói cái đó sao?
Sao chính mày không biết tiến thủ?
"Điền Quý Tử chính mày tiến thủ lên chứ."
Điền Quý Tử: "Tao mười chín tuổi rồi, đã thành niên, còn phải lấy vợ nữa chứ. Việc quan trọng nhất của tao bây giờ không phải là học hành gì cả, mà là phải mau tìm đối tượng, rồi cưới xin. An cư lập nghiệp, tao phải an cư trước đã chứ."
Điền Quý Tử nói năng hùng hồn, nghe cũng có lý đấy chứ.
Mọi người đồng loạt kêu lên một tiếng.
Điền Quý Tử: "Mấy người không hiểu đâu, tình yêu là thứ vĩ đại nhất."
"Ôi khoan đã, tao cũng muốn tìm vợ."
"Tìm vợ làm gì, vợ tao suốt ngày cằn nhằn, phiền chết đi được."
"Ai mà không thế, mày đang cố ý khoe đấy à."
"Đúng thế, mày rõ ràng là đang khoe khoang."
Mọi người đổi chủ đề, Điền Đông thở dài một hơi, hỏi hết cái này đến cái kia thật là phiền phức. Hắn cảm kích nhìn Điền Quý Tử, ông chú Quý Tử đúng là người tốt mà.
"Lan Ni Tử đến."
"Ố ồ, Lan Ni Tử tới rồi, Điền Quý Tử, người trong mộng của mày đến rồi kìa. . ."
Điền Quý Tử: "Hì hì hì, Lan Ni Tử mau tới đây. Để tao dành cho em một chỗ tốt."
Lan Ni Tử cắn môi, đi đến bên Điền Quý Tử, rất nhanh đã hòa vào đám thanh niên. Khương Dũng Tuyền với hai mắt thâm quầng cũng chạy đến. Ừm, tên này ở nhà Hồ gia lại bị đánh rồi. Hắn vẫn chưa có đứa cháu trai nào biết tiến thủ, người nhà đương nhiên là tức giận.
Lan Ni Tử đau lòng nói: "Làm sao vậy? Sao có thể đánh người như thế?"
"Không sao, ta da trâu mà, không có gì đâu."
Hắn biết, Lan Ni Tử nhất định sẽ đau lòng cho hắn.
Hì hì.
Mấy cô gái khác, chẳng ai hơn được Lan Ni Tử cả. Đời này hắn đã quyết định chỉ có Lan Ni Tử.
Một đám người trẻ tuổi ríu rít nói cười, Điền Thanh Liễu hôm nay đến muộn hơn một chút, vừa bước vào sân đã nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo, xem ra hôm nay có nhiều chuyện xảy ra đây. Nàng đương nhiên không đi về phía đám con trai, nàng đi thẳng về phía bên trái, xoa bụng, hôm nay trước khi ra cửa đã thấy không khỏe, nàng mới đến muộn.
"Điền Thanh Liễu."
Điền Thanh Liễu quay đầu, thấy Trương Hoành ngượng ngùng nhìn nàng, vẻ mặt vừa rối rắm vừa khó nói.
Điền Thanh Liễu: "?"
Nàng nghi hoặc nhìn Trương Hoành, Trương Hoành mím môi, có vẻ như muốn nói điều gì đó.
Nhưng mà trông hắn có vẻ khác bình thường, bình thường người này có gì là nói thẳng, Điền Thanh Liễu nghiêng đầu, hỏi: "Có chuyện gì à?"
Hai người cũng không hẳn là quen thân.
Mặc dù Tú Hà trong lòng đã tưởng tượng ra không biết bao nhiêu kịch bản cho bọn họ, nhưng thực tế hai người bọn họ tiếp xúc không nhiều lắm. Chỉ bất quá bởi vì là nam thanh nữ tú, cho nên mỗi lần đều bị mọi người đem ra trêu chọc thôi.
Điền Thanh Liễu khá lạ lẫm với dáng vẻ này của Trương Hoành, kiên nhẫn chờ đợi hắn trả lời...
Bạn cần đăng nhập để bình luận