Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 01.2: Tiết tử (length: 7759)

Dù rằng lương thực không nhiều, nhưng còn có chút, người cũng còn đây. Nếu không còn gì cả, thì việc bỏ chạy của bọn họ cũng chỉ là tự tìm đến cái chết.
Đằng nào cũng chết, chi bằng liều một phen.
Chuyện lớn như vậy, người bình thường cũng không dám quyết định. Điền lão đầu rốt cuộc cũng từng trải loạn thế, lại là kẻ gan dạ, cấu kết với con rể làm tiểu lại ở nha huyện, trói gã cùng nhau đến gặp quan thu lương, giam gã lại. Sau đó, ông trở về nói dối, lừa gạt Thượng Quan, để dành mấy ngày cho họ trốn. Cả nhà theo lão trượng nhân, người trong thôn Điền gia đêm đó bỏ trốn.
Hắn là tiểu lại, càng nhìn rõ tình thế bất ổn.
Bước kế tiếp sẽ là trưng binh, với tuổi của hắn thì cũng khó mà thoát.
Cũng nhờ Điền lão đầu quyết định nhanh chóng, còn có con rể nhà họ Điền lừa gạt thêm được mấy ngày, ngược lại khiến cả thôn Điền gia trốn thoát được. Bọn họ có thể chạy trót lọt, thứ nhất là nhờ Điền lão đầu dẫn mọi người đi đường núi né tránh, thứ hai cũng là vì người ở nha huyện thật sự không ngờ có người dám chống lệnh.
Thêm nữa, theo như lời của con rể cả nhà họ Điền, tình hình đang xấu đi cực nhanh, ngày càng tồi tệ, mỗi ngày đều tệ hơn ngày hôm trước, bọn họ phải trốn thôi. E rằng nha huyện cũng không đủ người để đuổi theo. Chỉ cần có vài ngày, sẽ tìm được đường sống.
Cả thôn Điền gia lên đường ngày hôm đó, trốn đông trốn tây trong núi, lúc đầu không đi trên đường chạy nạn, vì chỗ nào cũng bắt lính cả. Nhưng không biết có phải do mấy vị vương gia làm loạn quá mức hay không mà ông trời không vừa mắt, nửa năm qua, nạn binh hoả tạm không nói, thiên tai cũng càng lúc càng nhiều, chỉ riêng cái hạn hán thôi cũng đã khiến mọi người khốn khó.
Đừng nói Thanh Châu phủ, cả Đại Chu triều có rất nhiều nơi cũng lâm vào cảnh thiếu nước tương tự. Đại Hà ở Thanh Châu phủ đã cạn khô. Khắp nơi vừa thiếu nước vừa thiếu lương, mấy vị vương gia cũng không đánh nổi nữa. Hiện tại ai nấy tự lo cho mình, chẳng khác nào ốc còn không mang nổi mình ốc, không cho phép dân chạy nạn vào.
Nhưng nghe nói chỉ có miền Nam cá tôm trù phú, những nơi khác đều lâm vào tình cảnh tồi tệ.
Thôn Điền gia ẩn mình trong núi một thời gian dài, cuối cùng cũng phải bước lên đường chạy nạn. Trên đoạn đường này, đừng nói rau dại cỏ khô, ngay cả vỏ cây cũng từng nếm qua.
Dù vậy, họ cũng không hối hận, dù sao thì họ cũng đã chạy kịp thời, trong đoàn còn có những người đàn ông khỏe mạnh, nhờ đó mới bảo toàn được đa số người trong thôn. Xóm họ hơn hai trăm người, trên đường chạy nạn mấy ngày, tổn thất hai mươi, ba mươi người, cũng đều là những người vốn đã ốm yếu hoặc cao tuổi không chịu nổi. Những người khác vẫn có thể kiên trì, nên biết rằng con số này đã là cực ít rồi.
Có thể tính toán đã kỹ, nhưng đến nước này, bọn họ cũng đều chết lặng, vì họ đã hết nước, hết lương.
Dù khởi đầu có tốt hơn người khác không ít, nhưng cũng không chịu nổi hoàn cảnh quá khắc nghiệt, đã không còn gì để trông cậy nữa.
Quả nhiên, hai con trai của Điền lão đầu dẫn người trở về, ủ rũ lắc đầu, không thu hoạch được gì, ánh mắt mong chờ của cả thôn thoáng chốc hụt hẫng. Khoảng thời gian này, lúc nào mới là điểm dừng đây...
"Đại bá! Đại bá!"
Mọi người ngơ ngác ngồi tại chỗ nghỉ ngơi, thấy một người đàn ông đen gầy dẫn người về, trên mặt rạng rỡ, xem xét biết là có thu hoạch, họ nhìn xung quanh một chút, xác nhận không ai chú ý tới chỗ mình, mới dám lấy đồ ra. Hắn vui mừng khôn xiết: "Nghe theo hướng ngươi nói, chúng ta tìm được một con suối nhỏ vừa mới khô cạn, trong đó còn có chút cỏ dại, nhanh lên, chia cho bọn trẻ đi."
Đã cạn nước hết lương, lúc này, ai nấy đều chỉ muốn bảo toàn cho con cái của mình.
Một nhúm rất nhỏ, chỉ là một ít cỏ dại thôi, nhưng ngay cả mấy cọng cỏ vàng úa này, cũng khiến mọi người không kìm được mà nuốt nước miếng, thèm thuồng không thôi.
Điền lão đầu nhìn mấy đứa cháu nhỏ của mình, đúng lúc cô cháu gái Điền Điềm nhìn sang, cô bé hơn mười tuổi, nhưng trông chỉ như bảy tám tuổi, gầy gò, nhỏ xíu, tóc hoe vàng, mắt to, môi nứt nẻ, trắng bệch. Điền lão đầu không nỡ nhìn cháu gái, nhắm mắt cắn môi, nói: "Không cho bọn trẻ, mấy người đàn ông các ngươi ăn."
"Đại bá!"
"Thôn trưởng!"
"Bác cả!"
Mọi người đồng thanh kêu lên, không đồng ý.
Điền lão đầu siết chặt nắm đấm, nghiến răng nói: "Các ngươi ăn đi, trong đoàn người này nếu không có các ngươi, bọn chúng sống sót cũng không có cơ hội! Có các lão gia đánh được, đám người chúng ta mới có cơ hội sống."
Ông khó chịu nhắm mắt, nhưng lại rất kiên quyết.
Vừa rồi còn không đồng ý, giờ ai nấy đều im lặng. Trên đoạn đường này, họ đã chứng kiến quá nhiều thảm kịch, nếu người lớn không giữ được thì trẻ con sẽ bị bỏ lại, như thế thà chết còn hơn. Có những người đã không còn là người nữa.
"Ăn đi, cầm cự một chút, muốn đi tiếp thì không thể không tăng cường cho người lớn." Lời này ông nói ra thật sự rất khó chịu, nhưng vẫn phải làm vậy. Nếu thật sự cho bọn trẻ, thì cũng không giữ được bọn trẻ, có những kẻ điên lại càng thích ăn trẻ con!
Ông nghiến răng nói: "Cả thôn chúng ta đã cùng nhau đi đến đây, dù thế nào, cũng phải giữ cho đủ người, chúng ta... À???"
Đang nói thì đột nhiên, ông cảm thấy một cơn gió thổi qua, không chỉ Điền lão đầu mà mọi người cũng cảm thấy, gió này vẫn còn lớn, không phải là gió nhẹ lúc nãy. Cái nóng oi bức sắp tan biến, đám người trong chớp mắt đã cảm thấy trời mát hơn phân nửa.
"Gió nổi lên, gió nổi lên rồi, mọi người thấy không? Gió nổi lên rồi!"
"Có gió, thật sự có gió rồi..."
"A! Mọi người nhìn kìa, có mây đen! Phía đằng kia có mây đen kìa, có phải trời sắp mưa rồi không, có phải trời sắp mưa rồi không..."
Mọi người nhao nhao lên, bỗng nhiên, giữa trời vang lên một tiếng sấm rền.
Mọi người đều đứng bật dậy, ai nấy cũng tràn ngập vui sướng, chỉ thiếu nước khoa chân múa tay. Cái thời tiết oi bức khó chịu này, lần cuối cùng mưa là cách đây bốn tháng rồi, bây giờ cuối cùng trời cũng sắp mưa sao? Ai nấy đều liếm môi, hận không thể uống hết cả nước mưa.
"Trời mưa rồi, trời sắp mưa rồi, cuối cùng trời cũng sắp mưa rồi, ông trời sẽ không bỏ rơi chúng ta, nhất định sẽ không bỏ rơi chúng ta mà..."
"Khát chết mất thôi, mau mưa xuống đi..."
Mọi người ai nấy đều tràn đầy vui sướng, Điền lão đầu ngẩng đầu nhìn trời, nói: "Tất cả mọi người..."
Chưa kịp nói hết câu, bỗng nhiên mọi người cảm thấy mặt đất rung chuyển, cả thôn Điền gia ai nấy đều biến sắc, Điền lão đầu càng thêm tuyệt vọng nhắm nghiền mắt lại, gào lên: "Địa long trở mình..."
Ầm ầm ~~~ Đất rung núi chuyển, chỗ gần chỗ xa, tiếng la hét kêu khóc nối nhau hai ba lượt...
Vị trí thôn Điền gia, đất nứt ra một cái khe lớn, cháu gái Điền Điềm của Điền gia rớt xuống trước tiên. Mẹ của Điền Điềm gào khóc túm lấy con gái, còn chưa kịp phản ứng, một vết nứt to lớn nhanh chóng mở rộng ra, không kịp để mọi người trở tay, cả thôn Điền gia đều rơi vào khe hở, không ai may mắn thoát được...
Tác giả có lời muốn nói:
Mở truyện mới nha.
Vẫn là chuyện đời thường theo niên đại văn, mở đầu hơi đắng một chút, nhưng mà sắp tới sẽ là vì cuộc sống ấm no mà cố gắng nỗ lực.
Nhóm tượng văn, người thôn Điền gia từ thời cổ đại xuyên không tới thời hiện đại cả già lẫn trẻ đều sẽ cố gắng hết sức nhé!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận