Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 54: Bọn ta đồn bên trong người (4) (length: 7751)

Đây cũng coi như là mọi người đều vui vẻ.
À không, cũng không hẳn là hoàn toàn vui vẻ.
Ngoại trừ Dương đại thúc là người đầu tiên làm liều, những người khác vẫn không mấy hào hứng, tốn tiền sao có thể hào hứng được?
Bọn họ là muốn được đi chơi miễn phí a!
Nhưng mà làm gì có chuyện đó!
Tiền bạc liên quan đến chuyện hoa hoè này, luôn khiến người ta khó chịu, nhưng không còn cách nào, cũng chỉ có thế thôi. Gieo trồng mùa xuân thì không kịp nữa, chỉ có thể dùng tiền. Vì bỏ tiền ra, các nhà đều than thở om sòm, Trần Lan Hoa còn nghe thấy nhà bên cạnh, Điền Đại Ngưu với Hòe Hoa thường xuyên cãi nhau, thậm chí còn có tiếng đánh nhau bốp bốp.
Điền Đại Ngưu ở bên ngoài thì sợ sệt, về nhà lại đánh cô vợ nhỏ một cách hung hãn.
Nhưng mà lúc này Điền Đại Ngưu cũng khôn rồi, không đánh vào chỗ lộ liễu để làm trò cười cho người khác, mà lén lút đánh sau lưng. Hòe Hoa cũng là người sĩ diện, nhất quyết không chịu thừa nhận. Cho nên cả gia đình ngược lại bình an vô sự.
Thực ra thì hàng xóm láng giềng ai mà chẳng biết, nhưng nếu người trong cuộc đã quyết không nhận, thì ai còn quản làm gì?
Trần Lan Hoa làm hàng xóm cũng mặc kệ, nhưng mà thời tiết dần ấm lên, hoa nở mùa xuân, cũng đến cuối tháng tư, mấy ngày nay mọi người xôn xao vô cùng, ai mà chẳng muốn đi vườn bách thú chứ. Phần lớn mọi người đều là lần đầu tiên ra ngoài.
Không đi được thì ghen tị lắm chứ, cũng không phải là nói sau này bọn họ không thể đi, vấn đề là, sau này đi được thì phải tự bỏ tiền ra chứ. Còn bây giờ lại được cả làng chi tiền, vừa không tốn tiền mà lại còn được ra ngoài chơi, còn được ăn một bữa, ai mà không háo hức?
Điền Điềm ở nhà sắp xếp ba lô, lần này đi ra ngoài, ai cũng có ba lô, trong ba lô đựng nước ấm và một cái bánh mì tam giác. Không chỉ có nàng có, mà cô cô, các anh trai của nàng cũng đều có cả. Tuy nói buổi trưa được ăn một bữa, nhưng đây là đi cả ngày bên ngoài, cũng sợ bọn họ không đủ ăn nên vẫn cứ chuẩn bị trước.
Tống Xuân Mai: "Mẹ để giấy vệ sinh cho con ở bên này, nếu đi vệ sinh thì dùng. Khăn tay ở đây, ăn xong lau miệng."
Điền Điềm ngóng chân, vui vẻ: "Con biết rồi."
Nàng đâu còn là trẻ con nữa chứ.
Nhưng nghĩ lại vẫn thấy vui ghê.
Nàng lại dặn dò Điền Đông: "Đông Tử con lớn hơn em gái, phải để ý đến em. Điền Điềm con đi ra ngoài nhiều rồi, có nhiều kinh nghiệm, cũng để ý xung quanh hơn một chút, bên ngoài đâu phải nơi an toàn tuyệt đối, đâu biết chừng lại có kẻ xấu, chú ý an toàn, cả nhà đừng có đi lạc, nghe rõ chưa?"
"Biết ạ."
Chưa nói đến việc Tống Xuân Mai dặn hai đứa bé, Vương Sơn Hạnh cũng dặn dò ba đứa con của mình đi nhắc lại: "Phải đi cùng Điềm Điềm nhiều vào, con bé đó ma ranh lắm, đừng thấy cái gì là chạy lung tung, nhỡ gặp người xấu là xong."
Điền Đào nghiêm túc gật đầu.
Bên này, Trần Lan Hoa cũng dặn dò Điền Thanh Liễu để mắt đến đám cháu trai, cháu gái của mình.
Điền lão đầu nhi: "Mỗi đứa nhỏ cho năm hào."
Trần Lan Hoa lập tức nhảy dựng lên: "Cái gì!"
Điền lão đầu nhi: "Đi ra ngoài, có chút tiền mang theo luôn luôn tốt hơn là không có gì. Mỗi đứa cho năm hào. Nếu thật sự có chuyện gì còn có thể bắt xe bus đi tìm đồn công an."
Trần Lan Hoa: "Chỗ đó đâu cần dùng đến tiền? Với lại cho bọn chúng tiền cũng chỉ lãng phí..."
"Nhanh lên." Điền lão đầu kiên quyết, Trần Lan Hoa xót hết cả ruột gan, nhưng vẫn lặng lẽ rút tiền ra, đúng là quá khó khăn với nàng. Số tiền tích cóp được sao lại cứ hao hụt nhiều thế này.
"Con đi gọi mấy đứa nhỏ tới đây."
Điền Thanh Liễu nhanh chóng chạy ra ngoài gọi người.
Điền Điềm cùng đám trẻ con nhanh chóng nhận được năm hào tiền tiêu vặt mỗi đứa.
Điền Điềm: "Hắc hắc."
Trần Lan Hoa lườm nàng một cái: "Cười cái gì mà cười, lòng ta đau nhói hết cả lên, con còn cười được, mấy đứa các con ấy, chỉ giỏi tiêu tiền thôi."
Điền Điềm cười hì hì: "Có tiền thì lúc nào chả tốt."
Nàng chẳng thèm quan tâm đến việc bà nội trợn mắt, muốn có tiền tiêu vặt thì phải mặt dày một chút!
Mấy đứa khác cũng cười khúc khích.
Trần Lan Hoa: "Thôi đi đi đi, đi chơi đi, mắt ta không thấy tâm không phiền, nhìn các con đau lòng quá."
Điền Đào nịnh nọt tiến lại gần chị, nói: "Chị Điền Điềm, lúc đó em sẽ đi theo chị."
Điền Thanh Liễu chưa kịp để Điền Điềm nói, đã tự xen vào nói luôn: "Mấy đứa cứ đi theo chị! Lúc đó không ai được chạy loạn."
Nàng là cô của cả đám, lúc đó chắc chắn sẽ phải để ý đến bọn nó nhiều nhất.
Nàng nói: "Dù sao nghe lời quan đại phu thì không sai đâu."
Chuyện này thì mọi người đều rất đồng tình.
"Điền Điềm, bà nội gọi mấy đứa làm gì đó?" Tống Xuân Mai hỏi một câu.
Điền Điềm vui sướng: "Bà nội cho năm hào tiền ạ."
"Ồ, bà nội con thật đúng là hào phóng hiếm thấy đấy."
Trần Lan Hoa âm thầm xuất hiện: "Ý con là bình thường ta không hào phóng sao?"
Tống Xuân Mai: "Ôi chao, con giật mình, mẹ thật làm con hết hồn. Ý con là mẹ đảm đang, tằn tiện công việc quản gia thôi."
Trần Lan Hoa hừ một tiếng, nói: "Coi như con biết điều."
Tống Xuân Mai bật cười.
Nàng nói: "Mẹ ơi, con biết là mẹ thương bọn nhỏ mà."
Trần Lan Hoa hừ: "Thì cũng thế thôi, con đi ra ngoài hỏi một chút xem có ai đối xử tốt với đám trẻ con hơn ta không? Mấy đứa quỷ sứ các con, ta nuôi cho đứa nào không no bụng, ấm thân. Cả lũ đúng là cái đồ háu ăn."
Trần Lan Hoa tìm ghế băng ngồi xuống, bắt đầu kể lể chuyện xưa: "Hồi bé ta còn nhỏ ấy, ăn được cái bánh bao chay không nhân đã như lộc trời cho rồi. Có được may mắn như các con đâu. Con xem mấy đứa ăn cái gì này, màn thầu, màn thầu bột mì trắng tinh. Chưa kể đến bột mì đi, con nhìn xem bọn ta ăn bột ngô đây, dù là xay kỹ thế nào đi chăng nữa, nuốt cũng vẫn cứ nghẹn cứng cả cổ họng. Ăn bao nhiêu ta cũng không cấm, mấy đứa con ấy ăn toàn là thật... Con ra ngoài mà hỏi xem có nhà nào cho bọn trẻ con ăn thả cửa không, nhà Chu Tuyết Hoa con của nó gầy như con mắm, mấy đứa không thấy hay sao? Cũng chỉ có mình ta..."
Trần Lan Hoa cảm thấy mình đang tự khen mình, và có thể tự khen như thế đến ba ngày ba đêm.
Điền Điềm: "Bà ơi, con đi học đây."
Nàng giơ tay lên: "Con còn muốn đọc sách nữa."
Điền Đông: "Con..."
Trần Lan Hoa: "Mấy đứa giỏi viện lý do thì có, cứ thấy con chữ là y như rằng có lý do để đi chơi..."
Tống Xuân Mai: "Mẹ, mẹ cứ nói với con đi, con thích nghe."
Nàng mang từ trong nhà ra một túi sơn tra vừa nghe chuyện vừa làm việc nhà.
Trần Lan Hoa: "Ừ. Vậy thì ta cứ nói."
Bọn trẻ lập tức giải tán hết.
Mấy người lớn thì vẫn ngồi lại với nhau vừa làm vừa nói chuyện phiếm việc nhà.
Điền Điềm về đến phòng, nhún vai, vội vàng đọc sách.
Điền Đông: "Con ra thôn ủy hội xem hoạt hình..."
"Con cũng đi." Điền Đào và mấy đứa khác cũng đi theo.
Mấy đứa chạy đến thôn ủy hội, còn chưa tới nơi thì thấy Điền Lãng đứng ở cửa nhà Lan Ni Tử, Lan Ni Tử dịu dàng nhìn Điền Lãng, không biết hai người đang nói gì. Điền Đông: "Ối chà!"
Lẽ nào lại có một người sắp bước vào lưới tình nữa sao?
Điền Đông còn đang nghĩ ngợi thì thấy Điền Lãng gọi mình lại, nói: "Đông Tử, ta đi học cùng con."
Điền Đông: "Hả? Ờ!"
Điền Lãng nhanh chóng đến bên Điền Đông, đi song song cùng cậu, không nói chuyện gì với Lan Ni Tử nữa, còn Lan Ni Tử thì cắn môi, làm bộ mặt đáng yêu, muốn nói gì mà còn e dè.
Cậu liếc nhìn Điền Lãng một cái, Điền Lãng: "Nhìn gì?"
Điền Đông thẳng thắn: "Chú Điền Lãng, sao chú lại ở cùng chị Lan Ni Tử vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận