Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 16: Có tính toán tất cả mọi người đến xem tivi (3) (length: 8547)

"Mười giờ tối. Lặp lại một lần. . ."
Điền Thanh Tảo còn đang khuyên thêm vài câu, liền nghe tiếng loa vang lên, loa phóng thanh liền như vậy truyền đến.
Trần Lan Hoa lập tức tỉnh táo hẳn: "Cái gì là TV a?"
Phương Xảo Chủy: "Không biết nữa."
Hai bà lão liếc nhau, cảm thấy không thể chờ cái sự vật mới này có sức hút có thể so với Điền lão nhà đánh nhau. Dù nhìn họ là bà lão, nhưng động tác thật sự rất nhanh, Điền Thanh Tảo còn chưa kịp phản ứng gì, thì bà nương và Phương Xảo Chủy đã chạy xa hơn mười mét.
Điền Thanh Tảo: ". . ."
Hóa ra lời khuyên của ta không có TV hấp dẫn bằng đúng không?
Nhưng mà TV là cái gì?
Nàng cũng cuống, vội vàng về nhà: "Nương. . ."
Giữa ban ngày thật sự không có mấy người ở nhà, mọi người mới đến thời gian cũng không dài, trải qua gian nan chạy nạn, khó khăn lắm mới an ổn lại, trong lòng đều đặc biệt bất an, nơi này lại là phương bắc, mùa đông đến sớm, cho nên mọi người căn bản không có thời gian nghỉ ngơi, mỗi ngày đều bận rộn, không đến tối muộn không về nhà.
Cho dù ở nhà thì cũng bận rộn việc nhà thôi.
Cho nên nghe được động tĩnh thì không có mấy người, đa số người đều ở bên ngoài bận rộn, thế nhưng mấy người nghe được động tĩnh cũng nhanh như chớp, tuyệt không chậm hơn Trần Lan Hoa. Họ từ thời cổ đại đến, cái kiến thức a, quá ít!
Cảm giác đi, Cổ đồng chí tùy tiện lấy ra chút đồ vật, liền có thể làm cho người ta khiếp sợ một trận.
Thật là dốt nát!
Trần Lan Hoa động tác có thể nhanh, bà cùng Phương Xảo Chủy hai bà lão xem như đợt đầu tiên đến thôn ủy hội, vừa tới liền thấy Điền Điềm ở cửa sổ vẫy gọi họ, Trần Lan Hoa trong nháy mắt mặt mày đều là ý cười, nhà mình đứa cháu gái lớn đúng là giỏi.
"Điềm nha đầu, chuyện gì vậy?"
Điền Điềm: "Mau đến xem náo nhiệt."
Tuy rằng phát thanh thông báo là sáu giờ bắt đầu, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên, khẳng định là sớm hơn.
Điền Điềm: "Ta giữ chỗ cho các ngươi rồi, ngồi ở phía trước thấy rõ."
"Ngươi xem xem, cháu gái lớn nhà ta có phải rất tinh không." Trần Lan Hoa ra sức vỗ bà bạn già, cảm thấy vô cùng vẻ vang.
Thật ra lần này mua về là hai cái TV, TV những năm 90 dù hiếm nhưng cũng không ít gia đình có, khác biệt là lần này thôn ủy hội mua hai cái đều là TV có kích thước lớn nhất hiện tại.
Hai cái TV được đặt ở hai phòng học, dù sao người trong thôn nhiều, nếu đặt ở một phòng học, có thể có nhiều chỗ ngồi hơn nhưng có lẽ phía sau không nhìn thấy gì cả. Nếu là muốn làm phong phú đời sống tinh thần của mọi người, tự nhiên là chia hai phòng học thì tốt hơn. Dù cũng vẫn sẽ chen chúc, nhưng chắc chắn sẽ nhìn thấy.
Trần Lan Hoa vào cửa, vừa nhìn thấy TV liền há hốc miệng, lùi lại một bước. Thật sự là suýt thì ngã sấp mông giống cháu gái.
"Cái này, cái này, cái này. . . Đây là cái gì! ! ! ! !"
Đồ quỷ quỷ thần thần gì thế, chưa từng thấy a!
Nhưng nếu không nói những người nhiều tuổi chính là ổn trọng hơn bọn trẻ, so với Bảo Nha hét to rồi ngã mông xuống, hai bà lão chỉ là phòng bị lùi một bước, cũng xem như biểu hiện rất tốt.
"Đây chẳng lẽ là cái hồn xiêu phách lạc đại pháp?"
Điền Điềm: "Không phải, không phải! Đây là TV, đây đều là diễn, nãi ta đã nói với ngươi. . ."
Điền Điềm đem hết những gì mình biết nói ra, ba hoa liên tục, còn đang giới thiệu thì lại có không ít người đến, mọi người đều vểnh tai lên, nghe rất kỹ. Quan Lệ Na thấy một màn này, cũng vừa lòng cười cười, quay người đi bận việc khác.
Không thì sao nàng gọi Điền Điềm tiểu cô nương, việc này giao cho tiểu cô nương rất hữu dụng! Đỡ cho nàng lặp đi lặp lại giới thiệu.
Tiếng phát thanh trong thôn lại được phát lại mấy lần, có người đang đào rau, nhặt củi cũng nghe được động tĩnh, tất cả đều chạy đến đây, người ngày càng đông. Chốc lát phòng học đã đầy, Điền Điềm: "Phòng học đối diện cũng có TV, không ngồi được thì có thể sang đó xem."
Nàng thu xếp đứng lên, rồi lại đi đến phòng học đối diện, có hơi do dự nhưng nghĩ đến lời dặn của Tiểu Quan đại phu, nàng hít sâu một hơi, gồng mình lên ấn nút nguồn.
Tách!
Hình ảnh trên TV sáng lên.
Mở TV thành công, Điền Điềm lập tức lộ ra hàm răng trắng nhỏ, cảm thấy dễ dàng hơn, nàng vênh mặt lên nói: "Mọi người có thể xem tivi rồi nha."
Nói như là rất hiểu, thật ra a, nàng tuyệt không hiểu cái này.
Nhưng mà nàng biết nhiều hơn người khác.
Điền Điềm: "Trên TV có thể phát nhiều thứ lắm, sẽ phát phim hoạt hình, sẽ phát tin tức, còn có phim truyền hình nữa."
Trần con dâu thứ hai hỏi: "Đây đều là cái gì?"
Điền Điềm nghiêm túc nói: "Phim hoạt hình chính là. . . Tin tức chính là. . ."
Tiểu cô nương lại một lần nữa giới thiệu.
Mọi người nghe Điền Điềm giới thiệu, hình như cũng hiểu, yên lặng gật đầu.
Mọi người chưa từng được nhìn thấy TV loại vật thần kỳ này, ai cũng vừa sợ vừa không nỡ rời mắt, nhìn chằm chằm vào TV, có người nhát gan thì nắm tay người bên cạnh, như vậy có lẽ sẽ thêm chút dũng khí.
Trời đã xế chiều rồi, nhưng cũng không một ai nhắc về chuyện về nhà nấu cơm, tất cả mọi người dán mắt vào TV.
"Cảnh sát trưởng mèo đen, cảnh sát trưởng mèo đen. . ." Một bài hát vang lên, TV đang chiếu phim hoạt hình, Điền Điềm lập tức ngồi thẳng dậy, nàng biết, đây chính là phim hoạt hình cho trẻ con xem.
Đầu phim, một con mèo đen cưỡi xe gắn máy, gào thét chạy tới, nó, nó, nó. . . nói chuyện! ! !
Mấy người lớn tuổi liền lập tức run rẩy ngồi phịch xuống, kêu to: "Yêu quái! Yêu quái a!"
"Con mèo này thành tinh rồi. . ."
"Trời ơi là trời."
Điền Điềm: "Không phải không phải, đây không phải, đây đều là giả không phải thật!"
Nàng ba hoa liên tục giải thích, nói đến nỗi khô cả miệng.
Thật là. . . Mệt quá đi!
Cái này sao so với lên lớp còn mệt hơn vậy!
Điền Điềm thầm lặng than thở, nhưng mà ai bảo nàng hiểu rõ nhất đâu, tiểu cô nương kiên quyết muốn làm thật tốt việc Tiểu Quan đại phu giao, lại nói: "Mèo đương nhiên không biết nói chuyện, con Mèo Mèo này là diễn thôi giống như hát tuồng vậy, chẳng qua là. . ."
"Ôi, con mèo này còn là bộ khoái a?"
"Trời ơi, nó trợn mắt kìa, trông còn ra dáng con bộ khoái đấy! Còn uy nghiêm hơn bộ khoái ở huyện nha ấy!"
"Đúng thế đúng thế."
Điền Điềm: "... ... ... . . ."
Hóa ra là mọi người đều không nghe nàng nói gì hết a!
Thôi, ta ngậm miệng!
Nàng chu môi chuẩn bị tìm chỗ ngồi xuống, liền thấy mấy anh trai mình trở về, mấy thằng nhóc toàn thân tanh mùi cá, bùn đất bê bết, nhưng vừa vào nhà thấy Điền Đông liền há hốc miệng, nói: "Cái này cái gì a! Đây là mèo, là mèo sao? Mèo sao biết nói chuyện?"
Thật là khiếp sợ mà.
Điền Điềm nghiêm túc: "Mèo đương nhiên không biết nói chuyện, đây là giả người ta diễn cho chúng ta xem."
Nàng lặp lại lần nữa, cảm thấy sâu sắc, việc này không dễ làm a!
Hai phòng học rất nhanh đã ngồi đầy người, mọi người thì thầm thảo luận, dù trong mắt vẫn còn chút e ngại, nhưng lại không nhịn được tò mò mà xem tiếp, thật sự không muốn rời đi, muốn đi vệ sinh cũng phải nhịn, nếu không thì vị trí tốt có thể bị người ta chiếm mất.
Lúc này mặt trời đã bắt đầu xuống núi, nắng chiều rực rỡ, tuy trong phòng học đã có rất nhiều người, nhưng vẫn còn không ít người ở trên núi hoặc bờ biển đang làm việc. Hai cô con dâu của Điền gia đang ra bờ biển đào hiện tử, trước kia ở làng cũ của họ không giáp biển, cũng không biết đánh cá cũng không có thuyền đánh cá, bây giờ mỗi lần đi đánh cá đều là người nhà của những người trong thôn đi theo thôn ủy hội Trương Hoành và mấy thanh niên đi, đánh cá về chia đều.
Đây là thôn chiếu cố họ.
Nhưng việc tốt thế này không phải ngày nào cũng có. Phần lớn thời gian họ tự tìm cách, câu cá khó ra khơi khó nhưng mà họ đi bờ biển đào hiện tử thì không khó lắm, nửa buổi trưa đã có thể kiếm được một thùng lớn.
Chị em dâu của Điền Gia là Tống Xuân Mai và Vương Sơn Hạnh đang đi. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận