Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 54: Bọn ta đồn bên trong người (6) (length: 7163)

Điền Lãng quả quyết: "Ngươi đừng có ở đó bày trò, đã muốn bỏ ra thì tự ngươi bỏ tiền đi, người khác cũng sẽ không vì Lan Ni Tử mà chi đâu. Ngươi thật nực cười, còn tới lằng nhằng với ta, ta sẽ đi tìm bác Điền Viễn Sơn đấy."
Điền Thanh Hòe: "Ây..."
Vừa rồi còn hăng hái khí thế, bây giờ đã trở nên ngoan ngoãn.
Chỉ cần nhắc đến Đại bá, hắn vẫn sợ.
Điền Thanh Hòe cố ra vẻ ta đây: "Mình ngươi là 'đại lão gia' đi mách chuyện với người lớn sao?"
Điền Lãng: "Ta thích."
Điền Thanh Hòe tức giận đến mặt phồng lên.
Điền Đông nhìn toàn bộ quá trình, lên tiếng nói: "Chú út à, chú làm vậy thật không hay chút nào."
Điền Thanh Hòe giật mình, kêu lên: "Điền Đông sao ngươi lại ở đây?"
Điền Đông: "?"
Hắn vẫn luôn ở đây mà.
Hắn to xác thế này, lại không có cảm giác tồn tại à?
Khóe miệng Điền Đông giật giật, nói: "Cháu vẫn luôn ở đây."
Điền Thanh Hòe trách móc nhìn về phía Điền Lãng, nói: "Ngươi cố ý muốn cho nhà ta bị mật báo, cho nên mới đi cùng Điền Đông, đúng không?"
Điền Lãng: "?"
Trong khoảnh khắc đó, hắn hoài nghi mình không hiểu tiếng Trung.
Hắn cứ nhìn Điền Thanh Hòe, hiểu rõ sâu sắc vì sao Điền Thanh Hòe có thể làm chó liếm, thì ra tên này còn bất thường hơn cả Điền Quý Tử. Đầu óc của bọn chúng, ít nhiều gì cũng hơi ngớ ngẩn.
Ngu ngơ ngu ngơ.
Điền Lãng: "..."
Điền Thanh Hòe giận dỗi: "Mấy người đọc sách các ngươi đều gian xảo."
Điền Lãng đã không để ý đến hắn, tranh luận với hắn một câu chẳng khác nào vũ nhục trí thông minh của mình, Điền Đông tốt bụng nhắc nhở: "Chú Thanh Hòe, chính chú cũng đi học mà."
Điền Thanh Hòe: "Ta đang nói mấy người đọc sách thời xưa ấy."
Điền Đông: "Từ xưa đến nay, người đọc sách đều như nhau, chú phân ra cũng vô ích thôi."
Điền Thanh Hòe: "Người xưa đọc 'Tứ Thư Ngũ Kinh', khác bây giờ, bây giờ... Ai chả vậy, đáng ghét à, mày cũng khiến tao nghĩ lung tung hết cả lên. Tao đang muốn nói gì ấy nhỉ?"
Điền Đông: "..."
Hắn thật lòng nói: "Chú Thanh Hòe à, cháu thấy, chú thật sự nên đi học đi, chú như này không được đâu!"
Nhìn cái dáng vẻ đầu óc thật sự không dùng được này.
Hắn lặng lẽ lắc đầu, cảm thấy ông nội mình thật không dễ dàng gì, nhà chỉ có bốn cô con gái thôi mà, còn phải lo lắng cho đứa cháu trai đầu óc không được lanh lợi này, chậc chậc.
Điền Thanh Hòe: "... Ai chả vậy, tao sắp nhớ ra định nói gì rồi, mày lại làm tao nghĩ loạn cả lên, cái thằng nhóc này..."
Điền Đông: "Chú đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, có công đó chi bằng đi an ủi chị Lan Ni Tử đi. Nếu chú không đi, có khi người khác lại giành trước, chị Lan Ni Tử được nhiều người thích lắm đó."
Điền Đông vừa dứt lời, mắt Điền Thanh Hòe liền trừng lớn, gật đầu: "Mày nói đúng."
Đúng vậy, sao hắn lại quên mất, mình còn có hai tình địch kia chứ.
Hắn còn đang ở đây, người khác đã muốn vượt lên rồi.
Điền Thanh Hòe chạy vội ra ngoài như một cơn gió, Điền Lãng mỉm cười: "Ông bà nội mà biết cháu còn đẩy hắn đến chỗ Lan Ni Tử, chắc chắn sẽ trách cháu."
Điền Đông: "Cháu không nói thì hắn cũng có thôi đâu? Đằng nào cũng sẽ đi mà. Vậy thà cho hắn đi luôn còn hơn, đỡ phải nghe hắn lảm nhảm những chuyện không đâu vào đâu."
Hắn vui vẻ: "Đỡ mất thời gian của cháu xem hoạt hình 'Thông minh Nhất Hưu'. Thật ra cháu thấy, chú Thanh Hòe rất hợp để xem 'Nhất Hưu' đấy."
Điền Lãng: "..."
Điền Thanh Hòe nhanh chóng chạy tới chỗ Lan Ni Tử, nhưng không thấy nàng đâu.
Ơ, người đâu rồi?
Lúc này Lan Ni Tử đang ở cửa sau nhà mình, cầm một túi trái cây trong tay, nàng ngẩng đầu lên, dịu dàng đáng yêu: "Anh Dũng Tuyền, cảm ơn anh, em biết anh tốt với em nhất rồi."
Khương Dũng Tuyền gãi đầu, vui vẻ: "Đây đều là anh nên làm thôi, sáng mai mọi người định đi vườn thú, ra ngoài đường, mang chút đồ ăn cũng đỡ."
Lan Ni Tử nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, cảm động lắm: "Em biết, em biết anh thương em. Chỉ có anh nghĩ đến tốt cho em thôi."
Khương Dũng Tuyền cao hứng nói: "Thì chắc chắn rồi, em biết tấm lòng của anh mà, anh không giống người khác đâu."
Hắn hạ giọng: "Em đừng nói cho ai biết, bố mẹ anh hay để ý lắm. Nếu như họ biết anh đưa đồ cho em, chắc chắn lại nói này nói kia."
Lan Ni Tử biết điều, nàng cũng không thích để chuyện này lộ ra ngoài.
Nàng nói: "Em biết, em biết, anh Dũng Tuyền giúp em như vậy, em sẽ không làm anh khó xử."
Nàng cũng hạ giọng: "Anh mau về đi, để người nhà phát hiện thì phiền, em không muốn anh khó xử."
Khương Dũng Tuyền: "Ừ!"
Hắn cảm động đến hốc mắt đỏ hoe, chỉ cảm thấy mình gặp được một cô gái tốt. Sao cha mẹ hắn lại không hiểu cho hắn chứ.
Hắn nắm chặt tay Lan Ni Tử, rón rén vội vàng rời đi.
Nắm rồi nắm rồi!
Hắn nắm được tay Lan Ni Tử rồi.
Khương Dũng Tuyền mừng húm cả người.
Thấy Khương Dũng Tuyền đi rồi, Lan Ni Tử mang trái cây vào nhà, hừ, mấy quả dại nhặt trên núi về mà cũng ra vẻ. Đúng là một tên vô dụng.
"Lan Ni Tử."
Lan Ni Tử vội vàng đi ra cửa, liền thấy Điền Thanh Hòe, nàng lạnh lùng: "Có chuyện gì?"
Tên này không có tiền cũng không giúp được gì cho mình, Lan Ni Tử đương nhiên không nồng nhiệt mà quan tâm.
Điền Thanh Hòe: "Sao trông mặt mày thế?"
Hắn nói: "Ai chọc giận ngươi hả? Ta nghe nói ngươi mượn tiền của Điền Lãng, ngươi là..."
Hắn nhìn mắt Lan Ni Tử, không dám nói, Lan Ni Tử: "Ngươi đến để cười nhạo ta sao? Không giúp được thì cũng đến xem trò cười hả?"
"Không có!"
Điền Thanh Hòe lập tức: "Ta không phải vậy."
Lan Ni Tử cắn môi, nói: "Nhà ta khó khăn như thế, gần đây làm ruộng lại tốn tiền, ngươi bảo ta phải làm sao đây?"
Điền Thanh Hòe liền móc túi, móc đi móc lại, cuối cùng mò ra được năm hào, kín đáo đưa cho Lan Ni Tử: "Cho này! Đây là chút lòng thành của ta."
Lan Ni Tử liền bật cười, cảm kích nói: "Thanh Hòe, anh tốt thật đó."
Điền Thanh Hòe: "Em chờ đó, anh lại đi xin bác ta thêm."
Rồi chạy đi ngay!
Hắn nhất định phải giúp Lan Ni Tử.
Lan Ni Tử: "..."
Đồ ngốc!
"Lan Ni Tử."
Lan Ni Tử quay đầu lại: "Anh Quý Tử?"
Nàng suy nghĩ Điền Quý Tử nhìn thấy, nói: "Anh Quý Tử, nhà em..."
Đang định nói thì lại thôi.
Điền Quý Tử lúng túng: "Em đừng buồn, nhìn này, anh mang cho em đồ ăn ngon đây, em mang theo sáng mai..."
Mẹ hắn mua bánh quy cho hắn.
"Em cầm đi."
Lan Ni Tử: "Cảm ơn anh Quý Tử..."
Ôi, mấy tên chó liếm này, chỉ có Điền Quý Tử là có chút 'dầu thủy nhi' mà thôi...
Nàng mệt mỏi quá đi.
Nàng còn phải tiếp tục cố gắng, chờ một lát sẽ đi tìm Điền Đại Ngưu khóc lóc một chút, mặc kệ nhiều ít, có còn hơn không mà!
Lan Ni Tử trấn tĩnh lại, nói ngay: "Anh Quý Tử, anh là người tốt với em nhất..."
Đi ngang qua Điền Đông: "... ... ..."
Ta có đức độ gì mà lại phải thấy cảnh này vậy!
Ôi, thôi xong, chuồn mau, về nhà đi vệ sinh cái đã.
"Phù sa không chảy ruộng người ngoài!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận