Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 47: Mổ heo (1) (length: 7728)

Mổ heo là chuyện lớn.
Cả thôn trên dưới kia thật sự là chẳng cần ai nhắc nhở, ai nấy đều háo hức, sáng sớm đã tranh thủ chạy đến ủy ban thôn, chuyện này không biết từ bao giờ thành lệ, cứ hễ mổ heo là phải vào sáng sớm.
Thật khiến người ta khó hiểu.
Nhưng mà, không hiểu cũng chẳng quan trọng, quan trọng là hôm nay mổ heo.
Bà Trần Lan Hoa thao thao bất tuyệt: “Các người không biết thôi, cứ đi ra ngoài rồi mới hay, hầy, đố các người biết gì không? Xương sườn còn đắt hơn cả thịt heo, các người nói xem có kỳ lạ không!”
Bà lại tiếp tục: “Tôi định mua ít gan heo tim heo, hỏi giá xong thì ôi thôi, cũng đắt hơn cả thịt heo.”
Bà vẫn chưa ngừng: “Tôi còn định hỏi mua móng giò, kết quả vẫn đắt, hóa ra trên con heo này cái gì cũng đắt chỉ mỗi thịt là rẻ, khác hẳn ngày xưa mình.”
Đa phần mọi người chưa từng ra ngoài, chỉ lác đác vài người từng đi, nghe Trần Lan Hoa nói, ai cũng nửa tin nửa ngờ: “Thật hay giả vậy…”
Lúc này Phương Xảo Chủy vội lên tiếng ủng hộ bạn già: “Thật đấy! Lúc ra ngoài tôi cũng thấy rồi, tôi định mua móng giò về gặm mà tiếc tiền.”
Mấy người có chút hiểu biết cũng gật đầu đồng tình.
Mọi người ngạc nhiên hết sức, nói: “Lại có chuyện như vậy à? Sao lại thế nhỉ? Móng giò sườn heo bỏ xương ra được mấy miếng thịt đâu, xương nhiều thế kia mà lại còn đắt?”
“Cái này ai mà biết được?”
Ai cũng thấy khó hiểu.
Nhưng nghĩ lại, mỗi nơi một khác, mấy trăm năm qua, có biến đổi gì cũng là thường tình.
“Nhà bác mua nhiều không?”
“Nhà tôi thì…”
Mọi người lại bàn tán, ai cũng muốn mua một ít, vì thịt heo ở đây ngon hơn hồi xưa họ ăn nhiều. Hồi xưa các gia tộc lớn thường không ăn thịt heo, vì thịt heo hôi hám. Chỉ có tầng lớp thấp mới thích ăn thịt heo, bởi so với thịt dê, thịt heo luôn rẻ hơn.
Dù vậy, họ cũng chỉ dám ăn vào dịp lễ tết.
Nói mua nhiều, cũng là không mua nổi.
Nhưng từ khi đến đây, họ phát hiện thịt heo thời nay và thịt heo thời xưa hoàn toàn khác nhau, ngon hơn rất nhiều, không hề hôi chút nào, ban đầu còn không hiểu, về sau mới biết là do heo được “thiến”.
Ách…
Quả thật không bị thất tình lục dục, con heo này đều ngon.
Heo bây giờ nuôi, không ai không “thiến”.
Họ không quan tâm heo kiểu gì, miễn thịt là ngon. Ai nấy cũng bàn tính, mấy đứa trẻ cũng sà vào xem, không sợ hãi gì cả.
Mấy con heo béo sắp sửa trở thành món ngon kêu la thảm thiết, nhưng trốn thì không có cửa, cả lũ đều bị trói chặt rồi, muốn chạy cũng đừng hòng, chắc chắn không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Điền Điềm chen chúc trong đám người, không thấy anh trai đâu nữa.
Điền Đông cùng mấy đứa con trai túm tụm lại một chỗ, nói chuyện cũng hăng say không kém.
Điền Đông: “Năm sau heo nhà tao lớn, cũng mổ heo được. Đến lúc đó không cần phải đến ủy ban thôn xem nữa.”
Cậu ta dương dương tự đắc, nhà cậu ta có một con heo đấy, cả thôn chỉ có nhà cậu ta và nhà Trần Sơn có thôi.
Nhưng mấy đứa khác cũng chẳng kém, nói: “Mày tưởng mỗi nhà mày có à, sang năm đầu xuân nhà tao cũng nuôi, mẹ tao bảo nuôi nhiều vào. Cuối năm thì tha hồ thịt heo, bán không thì ăn, không bán thì cũng để ăn cả năm.”
“Lúc “thiến” gọi tao với nha, tao muốn xem thử.” Điền Đông tò mò. Tuy rằng nghĩ đến cũng thấy dưới đó mát lạnh, nhưng mà, lòng hiếu kỳ của trẻ con là vô bờ bến. Cậu ta chưa từng thấy bao giờ.
“Tao cũng muốn xem.” Hổ Tử nói: “Tao muốn xem sao lại mất.”
“Cái kia “thiến” xong có còn dùng được không?”
“Có ăn được không?”
“Ghê!” Điền Đông nói: “Cái thứ đó nhìn thấy đã buồn nôn rồi…”
“Mày thì biết gì, tao biết đấy, cái thứ này nhìn thì kinh nhưng mà ăn ngon.”
Mấy đứa choai choai bàn tán khí thế ngất trời.
Mấy người lớn thì mỉm cười nhìn chúng nó, bác Trần cả, tức là cha Trần Sơn, cười trêu: “Cái đó không vứt đi được đâu, đàn ông con trai ăn vào rất bổ đấy, tụi mày còn nhỏ không hiểu đâu.”
“Ai nói? Tụi con biết.” Hổ Tử không phục.
“Biết cái gì mà biết!”
“Đúng đó, còn chưa có vợ thì biết cái gì!”
Mấy lời này làm cho mấy người lớn cười phá lên, còn mấy đứa choai choai thì đỏ mặt tía tai.
Mọi người đang cười ha hả trêu ghẹo thì bác Trần cả bỗng la lên: “Ngọa Tào, chẳng phải Điền Phú Quý đó sao? Sao hắn lại tới đây?”
Mọi người theo hướng ông ta chỉ nhìn, ai cũng ngạc nhiên hết sức, không phải là không cho tới, cả thôn gần như ai cũng ở đây, có thể đến xem náo nhiệt là bình thường, nhưng Điền Phú Quý thì không nên đến mới đúng!
Hắn chẳng phải đang dưỡng thương ở nhà sao?
Sao còn ra đường được?
Điền Phú Quý đi đứng rất khó khăn, hai chân chẳng khác nào hai que củi, hoàn toàn không nghe theo ý hắn, hai chân dang rộng ra khi bước, trông giống như vịt vậy. Đung đưa đung đưa, rất là khó coi.
“A cái này…”
“Chẳng phải hắn cũng tới xem náo nhiệt sao?”
“Ai nói không phải?”
Mọi người không hiểu nổi, thật sự không hiểu nổi.
Nếu ngươi khỏe mạnh thì xem náo nhiệt thì còn chấp nhận được, đằng này xem lại cái bộ dạng của ngươi đi, ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương mới phải chứ, đi ra đây làm gì? Hết dắt rồi còn sao?
Điền Phú Quý được Chu Tuyết Hoa và Tống Xuân Cúc mỗi người vịn một bên như hai vị Hanh Cáp Nhị Tướng, đằng sau còn có bốn đứa con gái con trai đi theo… Điền Diệu Tổ đã sớm chạy ra từ trước, hòa vào đám trẻ con rồi.
Ở thôn bọn họ không sợ trẻ con chạy lung tung, dù sao cũng không lạc được, mà ở trên đảo thì cũng không có người lạ.
Cho nên người trong thôn ở trên đảo cũng không quản con cái lắm.
Điền Diệu Tổ đã ra từ sớm, còn mấy người khác thì không.
Bốn đứa con gái Điền Phú Quý theo sau lưng, giống như bốn nha hoàn vậy.
Điền Phú Quý: “Ta đến không trễ chứ?”
“Không muộn không muộn.”
“Ngươi sao không ở nhà nghỉ ngơi?”
“Có khỏe không?”
Mọi người nhao nhao hỏi, Điền Phú Quý lắc đầu: “Ta không sao, không có chuyện gì, trong thôn có chuyện lớn mổ heo như vậy, sao mà thiếu ta được.”
Ừ, ngươi cũng biết đề cao bản thân quá đấy.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng không ai nói thêm gì, mọi người ai cũng vui vẻ.
Thấy người này bị “thương” nặng, trông có vẻ không yên tâm, mọi người lặng lẽ tránh đường, chẳng may chạm phải thì lại phiền phức. Bản thân Điền Phú Quý cũng chẳng hề để ý, trong lòng còn có chút đắc ý, hắn biết, bản thân trong thôn vẫn có chút địa vị.
Không thấy sao? Hắn vừa đến, mọi người liền tránh ra, đây là cái gì?
Đây chính là danh tiếng.
Người khác có danh tiếng đấy à!
Hắn mỉm cười, ngạo nghễ liếc mắt nhìn mọi người… Ách, Quan Lệ Na.
Hắn thấy Quan Lệ Na.
Quan Lệ Na đang đứng ở vị trí không xa con heo mập, thoáng một cái, trong lòng Điền Phú Quý có chút hốt hoảng. Hắn thật sự không biết nên đối xử với Quan Lệ Na thế nào cho phải…
Bạn cần đăng nhập để bình luận