Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi
Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 22: Đánh nhau (4) (length: 14566)
Điền Điềm thật ra đều đã thấy cả rồi, nhưng mà vẫn cứ thích xem.
“Lão già, ngươi có công mà ngồi đây quản con bé Điềm ngọt ngào này, chi bằng lo mà quản cái thằng Thanh Hòe đi, nó bây giờ càng ngày càng không đứng đắn, ta nghe nói nó còn lén lút đưa tiền cho con Lan Ni Tử kia kìa. Cái thằng bé này còn chưa lớn đã không biết suy nghĩ gì hết, mình còn chưa có đủ ăn à? Sao mà dại gái dữ vậy?”
Điền lão đầu nhíu mày: “Đưa tiền?”
Trần Lan Hoa: “Đâu phải chứ, để ta kể cho ngươi nghe…”
Nàng ghé vào tai lão đầu thì thầm, Điền lão đầu không có nổi giận, nhưng mà sắc mặt thì lại khó coi đi không ít.
“Ta đây làm đại nương cũng không phải muốn gây sự, chỉ là cái chuyện này của nó làm ra hơi bị ngu xuẩn đấy? Có ai làm thế chứ! Nó…” Nàng còn đang cằn nhằn thì thấy Điền Điềm dựng tai lên nghe lén, nàng xua tay: “Đi đi đi, trẻ con có biết gì mà nghe lén, ngươi có thời gian đó lo mà học hành cho giỏi đi.”
Điền Điềm: “Dạ.”
Điền Điềm đứng dậy đi giúp mẹ bày bàn chuẩn bị ăn cơm, Điền Thanh Liễu cũng ở đó, tâm tình của nàng rất tốt, khe khẽ hát, cười tủm tỉm. Thấy Điềm Điềm, liếc mắt nhìn xung quanh, kín đáo đưa cho nàng một viên kẹo, Điềm Điềm trợn tròn mắt.
Điền Thanh Liễu thở dài một tiếng.
Điềm Điềm lập tức cất kẹo đi, làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Điền Thanh Liễu nhỏ giọng nói: “Sau này có chuyện gì thì mật báo cho ta nha.”
Nàng không phải là kiểu người hoạt bát, tin tức cũng không được nhanh nhạy lắm, cũng không bằng cô cháu gái này, cứ như con khỉ ấy, cả ngày không ở nhà, biết được nhiều chuyện ngầm hơn. Nàng nháy mắt mấy cái: “Có chuyện gì thì mật báo cho ta, ta sẽ cho ngươi ăn ngon.”
Điềm Điềm quả quyết gật đầu.
Mặc dù đã là cô nương mười mấy tuổi rồi, nhưng mà có ai quy định cô nương lớn thì không được thích ăn kẹo đâu chứ.
Ríu rít, con bé con này sống thật là sướng.
Điền Điềm cất kẹo rồi rời đi, bởi vì ban chiều đánh nhau tốn kha khá thời gian nên Trần Lan Hoa cũng không nấu cơm, chỉ luộc bắp ngô và luộc tôm, tôm này là hai đứa con trai đi đánh cá về được hôm nay. Mấy đứa nhỏ như Điền Điềm rất nhanh đã lên bàn, nàng thích ăn tôm nhất.
Nàng vui vẻ bóc tôm, bỏ miếng thịt tôm to vào miệng, nói: “Trước đây nhà mình ở trong đất liền không có biển, thiệt là thiệt thòi quá.”
Bây giờ ở gần biển mới biết, trong biển thật là chỗ nào cũng toàn là bảo bối, hải sản thật sự là quá tuyệt!
Nàng ăn một hồi lại chọn một bắp ngô to một chút, vui vẻ gặm.
Phải nói bắp ngô là thứ tốt, luộc lên ăn ngon, xay thành bột làm bánh bột ngô cũng rất được. Đây là trước khi bọn họ xuyên qua không có loại lương thực này, mà nói, hiện tại các loại lương thực thật là nhiều, bắp ngô, dưa hấu, khoai tây đều là trước khi xuyên qua bọn họ chưa từng thấy.
Bây giờ đều là đồ ngon tuyệt, đặc biệt là khoai tây, có thể làm rất nhiều món ăn lại có thể làm món chính. Ngay cả Điền Viễn Sơn cũng cảm khái, nếu như đời trước bọn họ cũng có loại giống năng suất cao thế này, có khi thời gian cũng không đến mức tàn lụi nhanh như vậy. Nhưng mà có khi ý trời chính là vậy, nếu như không phải chạy nạn, bọn họ cũng chưa chắc đã có cơ duyên thế này.
Cuộc sống bây giờ có thể nói là quá tốt rồi, có khi còn cảm thấy mình như đang ở cõi tiên ấy.
Trần Lan Hoa: “Cùi bắp ngô ăn xong thì ném ra ngoài đống rơm phơi, cái này cũng dễ đốt lắm.”
“Con biết rồi.”
Cả nhà vì đánh nhau thắng lớn nên vui vẻ, nhưng mà ngược lại, cũng có người không vui, mà người không vui đó chính là Thanh Hòe. Điền Thanh Hòe bị anh trai lôi về nhà dạy dỗ một trận, chị dâu Anh Tử thì lại không nấu cơm cho hắn.
Anh Tử lý lẽ hùng hồn: “Ngươi không đưa lương thực tới, lẽ nào ta và anh ngươi lại đi đòi?”
Nàng cười lạnh: “Ngươi có tiền thì đưa cho con nhỏ mua đào mua đường, mình muốn ăn gì thì tự đi mà mua.”
Thực ra lúc đánh nhau nàng cũng đi, Tống Xuân Mai và Vương Sơn Hạnh lôi nàng lại nói nhỏ mấy câu, thật sự là làm cho nàng tức đến phát run cả gan, cho nên trực tiếp quay về nhà luôn. Đúng là tức giận đến nỗi náo nhiệt cũng không thèm xem. Phải nói là Anh Tử giận thật sự đấy.
Chủ yếu là cái chuyện này của Thanh Hòe xử lý quá đáng ghét.
Chính hắn muốn phân gia, phân gia ra rồi thì mình lại không nấu cơm mà vẫn muốn nàng phải làm cho hắn, thế mà lại sợ Anh Tử tham đồ ăn của hắn, cho nên mỗi bữa cơm hắn mới đem lương thực giao cho Anh Tử.
Lúc đầu vì cái chuyện này mà Anh Tử đã rất bực rồi, không giận dữ lên là vì nể mặt chồng thôi. Thế mà hôm nay lại còn nghe được là nó còn đi cho người khác, đối với người nhà mình đâu có được thế. Nàng thật sự là trong nháy mắt liền bỏ gánh luôn.
Anh Tử kỳ quái, Thanh Lâm nghi ngờ: “Mua đào mua đường cái gì cơ?”
Anh Tử cười lạnh: “Ngươi đi hỏi cái thằng em ngoan của ngươi ấy, sau này thì đừng có mà kêu ta nấu cơm nữa. Ta tốn công mà chẳng có kết quả, còn bị người ta đề phòng, ta không đáng.”
Thanh Lâm nhíu mày: “Em nói cái gì vậy hả?”
Hắn và em trai coi như là nương tựa vào nhau.
Nhưng mà cô vợ hắn không phải người tính tình dễ chịu gì, nói: “Ta nói cái gì ư? Ta nói tiếng người đấy, có mấy người không ra gì, mà ta lại không dính líu gì được sao? Ta cho ngươi biết Điền Thanh Lâm, ta gả cho ngươi, làm trâu làm ngựa cho ngươi ta cũng cam lòng. Ngươi đối tốt với ta, ta biết. Nhưng mà nếu như ngươi bảo ta phải đối với em trai ngươi như thế, thì đừng có mà mơ. Ta làm không được.”
Thanh Lâm: “Thanh Hòe, ngươi làm gì mà chị dâu ngươi giận vậy hả? Ngươi nói xem chuyện đào chuyện đường là sao?”
Hắn nghi ngờ nhìn em trai mình, hắn biết, Anh Tử không phải là người ăn không nói có.
Thanh Hòe bực bội: “Chẳng phải chị dâu moi móc ra, trưởng tẩu như mẹ, mà chị dâu còn không ra gì.”
“Mày đánh rắm, đồ mặt dày mày dạn kia, mày có ý tốt nói cái đó à? Cái gì mà trưởng tẩu như mẹ, chúng ta đã phân gia rồi, mày còn nghĩ dùng tiền mà còn muốn chiếm tiện nghi của bọn ta à? Mày còn muốn chút mặt mũi đi, mày chiếm tiện nghi còn chưa đủ đúng không? Mày không nghĩ lại xem, không có bác trai, anh trai mày, mày lớn được chừng này sao? Bây giờ mày đòi phân gia, nói tiền của mày là của mày! Thế thì tự mình nấu cơm mà ăn uống đi! Mày đừng có mà dùng củi nhà tao mà cũng đừng có mà ăn cơm của tao làm! Trong nhà vại nước mày có xách nước không? Củi trong nhà mày có chặt không? Hải sản này mày có nhặt được về không? Dựa vào cái gì mà bắt ta phải hầu hạ mày? Đấy còn bày đặt mà đề phòng bọn tao, còn nghĩ chiếm tiện nghi của bọn tao, thực ra sau lưng thì lấy tiền mà cho cái con Lan Ni Tử kia đấy, thì là cho người ta tiền tiêu vặt, thì là mua đồ cho người ta, ngươi bảo làm sao mà lại có cái kiểu người tiện da như thế chứ!”
Anh Tử không khách khí chửi người, la hét: “Nếu phân gia rồi thì phân cho rõ ràng đi, sau này ta nhất định sẽ không nấu cơm cho mày, mày cũng đừng có mà dùng nước, củi của anh trai mày, mà để tao mà thấy được là tao sẽ đánh cho mày một trận!”
“Đại ca, anh coi chị dâu đi, ả đàn bà này chẳng có lòng tốt, xúi giục tình cảm huynh đệ, ả là đồ ác phụ… Á!”
Thanh Hòe vốn còn muốn mách tội, Điền Thanh Lâm trực tiếp cho nó một bạt tai: “Ngươi câm miệng cho ta! Chị dâu cả ngày nấu cơm cho ngươi, ngươi không biết tốt còn muốn nói ả là ác phụ? Ta thấy ngươi mới là cái thứ chẳng ra gì.”
Điền Thanh Lâm lại đạp một cái: “Càng lớn thì ngược lại càng không biết điều! Đúng là lớn tướng đầu rồi mà còn ngơ ngác.”
“Oái!”
Điền Thanh Hòe: “Ca… Ca đã hứa với cha là phải chăm sóc cho con, vậy mà anh lại vì một người đàn bà mà đánh con!”
Điền Thanh Lâm: “Cũng chính vì tao đã hứa với cha, mới phải giáo dục cho mày hiểu chuyện!”
“Oái oái!”
Điền Thanh Hòe la hai tiếng, nhanh chóng chạy vào phòng, khóa cửa luôn.
“Ngươi đừng hòng mà đánh ta!”
“Thằng hỗn đản nhà ngươi, mày…”
Anh Tử kéo Thanh Lâm lại, nói: “Kệ hắn đi, anh tức điên lên chỉ thiệt thân mình thôi, nó chỉ là một thằng không biết điều thôi mà.”
Nàng nhỏ giọng: “Chúng ta ăn cơm đi.”
Cái thằng em chồng này, trước đây đâu có quá đáng vậy, giờ dọn tới đây rồi, ngược lại chẳng ra gì, nàng cũng lười quản nữa.
“Em ăn cơm đây.”
Nàng phải nuôi mình cho khỏe rồi sinh con, rồi bọn họ sẽ là một nhà.
Còn cái thằng em chồng hồ đồ ngang ngược thì kệ xác nó.
Anh Tử kéo chồng vào phòng, dỗ một lát, cũng khuyên nhủ được, tối nay muốn chiếu một bộ phim mới, bọn họ không thể đến trễ được. Anh Tử sợ em chồng tự ý tới lấy ăn, trước khi ra ngoài còn khóa cửa lại.
Có tiền thì tự đi mua đi, đừng để bà đây nấu cho nữa!
Điền Thanh Lâm có ý định giáo dục em trai mình một chút, Anh Tử đẩy hắn đi: “Thôi đi, anh đánh nó cũng được gì, nó căn bản không có nghe.”
Hai người cứ thế ra cửa.
Thanh Hòe ở bên cửa sổ thấy vậy, hừ một tiếng, bĩu môi nói: “Con Lan Ni Tử nói quả không sai, chị dâu ta là con người tâm cơ xảo quyệt, nàng chỉ muốn làm chủ nhà này thôi, trông coi tiền bạc của ta, giờ không chiếm được lợi lộc gì thì trở mặt ngay. Vẫn là phân gia là đúng. Ít ra thì giờ thứ gì cũng là của riêng mình ta, ha, thèm vào cái đồ mình cô ta nấu cơm cho hay sao?”
Hắn vung tay định ra ngoài, không nhịn được nhìn lướt qua cửa phòng, thấy cửa đã bị khóa rồi, hắn tức giận đạp chân vào tường một cái.
Cùng lắm thì tự mình làm.
Thanh Hòe thực ra cũng biết nấu cơm, chỉ là làm không ngon thôi, đây vốn là việc của đàn bà, hắn làm không ngon thì cũng là chuyện thường tình thôi mà.
Lan Ni Tử nói đúng, sớm phòng bị chị dâu đúng là không sai.
Nếu không thì có mà để nhà bác đến cọ cơm à?
Hắn nghĩ ngợi một chút, im lặng lắc đầu, cảm thấy vẫn là không nên đi. Lan Ni Tử đã nói, hắn không thể lúc nào cũng đến nhà đại bá. Nếu cứ đến liên tục, càng lộ ra vẻ trẻ con, đến lúc đó chẳng phải đại bá lại tiếp tục can thiệp vào mọi chuyện của hắn sao?
Hắn là một người đàn ông trưởng thành, chuyện gì cũng để người khác quyết định, vậy thì còn gì là tự do!
Hắn nghĩ ngợi, lấy từ trong nhà ra một bao đậu nành, trực tiếp châm củi đốt lửa, rang khô chút đậu nành để ăn.
Hắn bận rộn một mình làm một hồi, lúc này mới thử đậu nành, vừa đi vừa ăn.
Xem ti vi thôi!
Hắn cũng không thể chậm trễ.
Dù bảo hôm nay chuyện đánh nhau không ít, nhưng buổi tối đến giờ xem ti vi, mọi người từ trước đến giờ đều không bao giờ vắng mặt. Nhà lão Điền cũng đều đến, cả nhà ngồi ở giữa, hết cách rồi, luôn có người đến sớm hơn.
Vì giành được chỗ phía trước, có người còn không ăn cơm tối, trực tiếp sớm một tiếng đồng hồ đến ngồi ở đây, thật là khoa trương, không thể so được!
Khi Thanh Hòe đến, trong phòng đã có không ít người. Hai nhà bọn họ tivi là đặt ở hai phòng học riêng, nhưng để tránh tình trạng ngươi muốn xem cái này, ta muốn xem cái kia mà sinh chuyện tranh cãi, nên từ trước đến nay vẫn luôn chỉ xem một kênh, không cho phép bọn họ chọn kênh khác.
Cho nên, ai ngồi chỗ nào cũng đều như nhau, Thanh Hòe không cần nhiều lời, tự nhiên là Lan Ni Tử ở đâu hắn ở đó.
Lúc hắn đến thì người đã rất đông, hắn lập tức nhìn thấy Lan Ni Tử, Điền Quý Tử ngồi bên cạnh ghế của Lan Ni Tử, ngược lại không thấy Khương Dũng Tuyền. Nghĩ chắc mấy người anh trai của Khương Dũng Tuyền đều chẳng phải hạng đèn cạn dầu, việc về nhà của hắn cũng không dễ dàng gì.
Thanh Hòe: "Nhường một chút cho ta qua."
"Qua cái gì mà qua, ta còn muốn tiến lên nữa đây."
"Đúng đó, tới muộn thì cứ đứng ở đấy mà đợi, đừng có đẩy. Ngươi xem có chỗ nào mà ngồi không?"
"Ai chả vậy, Thanh Hòe, sao mặt một bên của ngươi lại sưng lên rồi? Hôm nay đánh nhau có cả chuyện của ngươi hả?"
"Ai bảo là không có? Thanh Hòe thì luôn nhất mực với Lan Ni Tử mà."
Mấy bà già trêu chọc, cũng chẳng để ý đến thể diện nữa.
Điền Điềm nghe được ồn ào, hiếu kỳ quay đầu nhìn, ôi chao, chú Thanh Hòe về nhà chắc chắn lại bị đánh, xem mặt sưng kìa, như bị ong đốt ấy.
Điền Thanh Hòe: "Nhường chút, nhường chút."
Dù sao cũng chỉ là một người muốn len qua, cuối cùng vẫn có người nhường cho hắn một chỗ trống để chen vào. Điền Thanh Hòe cuối cùng cũng chen được đến bên cạnh Lan Ni Tử. Lan Ni Tử e thẹn mỉm cười. Thanh Hòe trong nháy mắt cảm thấy việc mình bị người khác nói vài câu cũng chẳng sao, bị người hiểu lầm cũng chẳng có gì.
Không thấy sao? Điền Quý Tử cũng đang ở đó đấy thôi.
Nếu hắn không tranh thủ, Lan Ni Tử sẽ bị Điền Quý Tử cướp mất.
Hắn kiên quyết ngồi xổm dựa vào bên cạnh Lan Ni Tử, ừ, không có chỗ ngồi để mà ngồi.
Điền Điềm nhìn hình dáng của ông chú mình thế này, im lặng lắc đầu. Quả nhiên, tình yêu thật sự là một thứ kỳ lạ.
Chú Điền Quý Tử ngốc nghếch như vậy, chú mình cũng ngốc nghếch y như thế. Nghĩ đến chuyện chú Dũng Tuyền tặng cả một thùng cá lớn cho người ta, Điền Điềm cảm thấy sâu sắc, thứ tình yêu này thật đúng là đòi mạng. Ừm, hôm nay cô bé đã ý thức được điều này lần thứ hai rồi nha.
Điền Điềm lén lút liếc nhìn Điền Quý Tử, Lan Ni Tử, chú Thanh Hòe, sao cả ba người bọn họ lại không ai nói gì vậy nhỉ?
Khoan đã, lúc này đang phát bản tin dự báo thời tiết, chương trình chính lúc tám giờ còn chưa bắt đầu, mọi người thế mà cũng chẳng ai trò chuyện, đều lặng lẽ à lặng lẽ dò xét ba người kia. Không chỉ có mỗi Điền Điềm là người tò mò thôi đâu.
Trong sự tĩnh lặng quỷ dị này, đột nhiên, một mùi thối nhi tràn ngập ra.
Ọe!
Điền Điềm lập tức che mũi lại, ai ai ai, ai lại vô ý tứ như vậy, lại còn đánh rắm trước mặt mọi người thế này!
"Trời ơi, ai làm thế! Thối chết đi được!"
"Có đạo đức chút nào không, không thấy nhiều người thế này à?"
"Ngọa Tào, không chịu nổi nữa, cái này thối quá, sống không nổi mất, nhanh mở cửa sổ ra, nhanh lên!"
Mọi người la ó. Không phải là mọi người làm quá lên, mà mùi này thật sự quá thối, thối thật sự luôn. Điền Điềm bịt mũi, cảm thấy cái người làm ra chuyện này thật sự không thiết sống nữa.
Cô bé mắt to liếc nhìn từng người, muốn nhìn ra manh mối trên khuôn mặt mọi người, tìm ra kẻ chủ mưu. Ánh mắt đảo qua chú Thanh Hòe, Điền Thanh Hòe trong lòng hoảng hốt, nhìn đông ngó tây lớn tiếng hét: "Là ai, ai làm ra đó, đứng ra!"
Ra vẻ thanh thế ghê lắm.
Điền Điềm khẽ nheo mắt lại một chút, đánh rắm đổ cho người khác, ta thấy rõ ràng là ngươi!
“Lão già, ngươi có công mà ngồi đây quản con bé Điềm ngọt ngào này, chi bằng lo mà quản cái thằng Thanh Hòe đi, nó bây giờ càng ngày càng không đứng đắn, ta nghe nói nó còn lén lút đưa tiền cho con Lan Ni Tử kia kìa. Cái thằng bé này còn chưa lớn đã không biết suy nghĩ gì hết, mình còn chưa có đủ ăn à? Sao mà dại gái dữ vậy?”
Điền lão đầu nhíu mày: “Đưa tiền?”
Trần Lan Hoa: “Đâu phải chứ, để ta kể cho ngươi nghe…”
Nàng ghé vào tai lão đầu thì thầm, Điền lão đầu không có nổi giận, nhưng mà sắc mặt thì lại khó coi đi không ít.
“Ta đây làm đại nương cũng không phải muốn gây sự, chỉ là cái chuyện này của nó làm ra hơi bị ngu xuẩn đấy? Có ai làm thế chứ! Nó…” Nàng còn đang cằn nhằn thì thấy Điền Điềm dựng tai lên nghe lén, nàng xua tay: “Đi đi đi, trẻ con có biết gì mà nghe lén, ngươi có thời gian đó lo mà học hành cho giỏi đi.”
Điền Điềm: “Dạ.”
Điền Điềm đứng dậy đi giúp mẹ bày bàn chuẩn bị ăn cơm, Điền Thanh Liễu cũng ở đó, tâm tình của nàng rất tốt, khe khẽ hát, cười tủm tỉm. Thấy Điềm Điềm, liếc mắt nhìn xung quanh, kín đáo đưa cho nàng một viên kẹo, Điềm Điềm trợn tròn mắt.
Điền Thanh Liễu thở dài một tiếng.
Điềm Điềm lập tức cất kẹo đi, làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Điền Thanh Liễu nhỏ giọng nói: “Sau này có chuyện gì thì mật báo cho ta nha.”
Nàng không phải là kiểu người hoạt bát, tin tức cũng không được nhanh nhạy lắm, cũng không bằng cô cháu gái này, cứ như con khỉ ấy, cả ngày không ở nhà, biết được nhiều chuyện ngầm hơn. Nàng nháy mắt mấy cái: “Có chuyện gì thì mật báo cho ta, ta sẽ cho ngươi ăn ngon.”
Điềm Điềm quả quyết gật đầu.
Mặc dù đã là cô nương mười mấy tuổi rồi, nhưng mà có ai quy định cô nương lớn thì không được thích ăn kẹo đâu chứ.
Ríu rít, con bé con này sống thật là sướng.
Điền Điềm cất kẹo rồi rời đi, bởi vì ban chiều đánh nhau tốn kha khá thời gian nên Trần Lan Hoa cũng không nấu cơm, chỉ luộc bắp ngô và luộc tôm, tôm này là hai đứa con trai đi đánh cá về được hôm nay. Mấy đứa nhỏ như Điền Điềm rất nhanh đã lên bàn, nàng thích ăn tôm nhất.
Nàng vui vẻ bóc tôm, bỏ miếng thịt tôm to vào miệng, nói: “Trước đây nhà mình ở trong đất liền không có biển, thiệt là thiệt thòi quá.”
Bây giờ ở gần biển mới biết, trong biển thật là chỗ nào cũng toàn là bảo bối, hải sản thật sự là quá tuyệt!
Nàng ăn một hồi lại chọn một bắp ngô to một chút, vui vẻ gặm.
Phải nói bắp ngô là thứ tốt, luộc lên ăn ngon, xay thành bột làm bánh bột ngô cũng rất được. Đây là trước khi bọn họ xuyên qua không có loại lương thực này, mà nói, hiện tại các loại lương thực thật là nhiều, bắp ngô, dưa hấu, khoai tây đều là trước khi xuyên qua bọn họ chưa từng thấy.
Bây giờ đều là đồ ngon tuyệt, đặc biệt là khoai tây, có thể làm rất nhiều món ăn lại có thể làm món chính. Ngay cả Điền Viễn Sơn cũng cảm khái, nếu như đời trước bọn họ cũng có loại giống năng suất cao thế này, có khi thời gian cũng không đến mức tàn lụi nhanh như vậy. Nhưng mà có khi ý trời chính là vậy, nếu như không phải chạy nạn, bọn họ cũng chưa chắc đã có cơ duyên thế này.
Cuộc sống bây giờ có thể nói là quá tốt rồi, có khi còn cảm thấy mình như đang ở cõi tiên ấy.
Trần Lan Hoa: “Cùi bắp ngô ăn xong thì ném ra ngoài đống rơm phơi, cái này cũng dễ đốt lắm.”
“Con biết rồi.”
Cả nhà vì đánh nhau thắng lớn nên vui vẻ, nhưng mà ngược lại, cũng có người không vui, mà người không vui đó chính là Thanh Hòe. Điền Thanh Hòe bị anh trai lôi về nhà dạy dỗ một trận, chị dâu Anh Tử thì lại không nấu cơm cho hắn.
Anh Tử lý lẽ hùng hồn: “Ngươi không đưa lương thực tới, lẽ nào ta và anh ngươi lại đi đòi?”
Nàng cười lạnh: “Ngươi có tiền thì đưa cho con nhỏ mua đào mua đường, mình muốn ăn gì thì tự đi mà mua.”
Thực ra lúc đánh nhau nàng cũng đi, Tống Xuân Mai và Vương Sơn Hạnh lôi nàng lại nói nhỏ mấy câu, thật sự là làm cho nàng tức đến phát run cả gan, cho nên trực tiếp quay về nhà luôn. Đúng là tức giận đến nỗi náo nhiệt cũng không thèm xem. Phải nói là Anh Tử giận thật sự đấy.
Chủ yếu là cái chuyện này của Thanh Hòe xử lý quá đáng ghét.
Chính hắn muốn phân gia, phân gia ra rồi thì mình lại không nấu cơm mà vẫn muốn nàng phải làm cho hắn, thế mà lại sợ Anh Tử tham đồ ăn của hắn, cho nên mỗi bữa cơm hắn mới đem lương thực giao cho Anh Tử.
Lúc đầu vì cái chuyện này mà Anh Tử đã rất bực rồi, không giận dữ lên là vì nể mặt chồng thôi. Thế mà hôm nay lại còn nghe được là nó còn đi cho người khác, đối với người nhà mình đâu có được thế. Nàng thật sự là trong nháy mắt liền bỏ gánh luôn.
Anh Tử kỳ quái, Thanh Lâm nghi ngờ: “Mua đào mua đường cái gì cơ?”
Anh Tử cười lạnh: “Ngươi đi hỏi cái thằng em ngoan của ngươi ấy, sau này thì đừng có mà kêu ta nấu cơm nữa. Ta tốn công mà chẳng có kết quả, còn bị người ta đề phòng, ta không đáng.”
Thanh Lâm nhíu mày: “Em nói cái gì vậy hả?”
Hắn và em trai coi như là nương tựa vào nhau.
Nhưng mà cô vợ hắn không phải người tính tình dễ chịu gì, nói: “Ta nói cái gì ư? Ta nói tiếng người đấy, có mấy người không ra gì, mà ta lại không dính líu gì được sao? Ta cho ngươi biết Điền Thanh Lâm, ta gả cho ngươi, làm trâu làm ngựa cho ngươi ta cũng cam lòng. Ngươi đối tốt với ta, ta biết. Nhưng mà nếu như ngươi bảo ta phải đối với em trai ngươi như thế, thì đừng có mà mơ. Ta làm không được.”
Thanh Lâm: “Thanh Hòe, ngươi làm gì mà chị dâu ngươi giận vậy hả? Ngươi nói xem chuyện đào chuyện đường là sao?”
Hắn nghi ngờ nhìn em trai mình, hắn biết, Anh Tử không phải là người ăn không nói có.
Thanh Hòe bực bội: “Chẳng phải chị dâu moi móc ra, trưởng tẩu như mẹ, mà chị dâu còn không ra gì.”
“Mày đánh rắm, đồ mặt dày mày dạn kia, mày có ý tốt nói cái đó à? Cái gì mà trưởng tẩu như mẹ, chúng ta đã phân gia rồi, mày còn nghĩ dùng tiền mà còn muốn chiếm tiện nghi của bọn ta à? Mày còn muốn chút mặt mũi đi, mày chiếm tiện nghi còn chưa đủ đúng không? Mày không nghĩ lại xem, không có bác trai, anh trai mày, mày lớn được chừng này sao? Bây giờ mày đòi phân gia, nói tiền của mày là của mày! Thế thì tự mình nấu cơm mà ăn uống đi! Mày đừng có mà dùng củi nhà tao mà cũng đừng có mà ăn cơm của tao làm! Trong nhà vại nước mày có xách nước không? Củi trong nhà mày có chặt không? Hải sản này mày có nhặt được về không? Dựa vào cái gì mà bắt ta phải hầu hạ mày? Đấy còn bày đặt mà đề phòng bọn tao, còn nghĩ chiếm tiện nghi của bọn tao, thực ra sau lưng thì lấy tiền mà cho cái con Lan Ni Tử kia đấy, thì là cho người ta tiền tiêu vặt, thì là mua đồ cho người ta, ngươi bảo làm sao mà lại có cái kiểu người tiện da như thế chứ!”
Anh Tử không khách khí chửi người, la hét: “Nếu phân gia rồi thì phân cho rõ ràng đi, sau này ta nhất định sẽ không nấu cơm cho mày, mày cũng đừng có mà dùng nước, củi của anh trai mày, mà để tao mà thấy được là tao sẽ đánh cho mày một trận!”
“Đại ca, anh coi chị dâu đi, ả đàn bà này chẳng có lòng tốt, xúi giục tình cảm huynh đệ, ả là đồ ác phụ… Á!”
Thanh Hòe vốn còn muốn mách tội, Điền Thanh Lâm trực tiếp cho nó một bạt tai: “Ngươi câm miệng cho ta! Chị dâu cả ngày nấu cơm cho ngươi, ngươi không biết tốt còn muốn nói ả là ác phụ? Ta thấy ngươi mới là cái thứ chẳng ra gì.”
Điền Thanh Lâm lại đạp một cái: “Càng lớn thì ngược lại càng không biết điều! Đúng là lớn tướng đầu rồi mà còn ngơ ngác.”
“Oái!”
Điền Thanh Hòe: “Ca… Ca đã hứa với cha là phải chăm sóc cho con, vậy mà anh lại vì một người đàn bà mà đánh con!”
Điền Thanh Lâm: “Cũng chính vì tao đã hứa với cha, mới phải giáo dục cho mày hiểu chuyện!”
“Oái oái!”
Điền Thanh Hòe la hai tiếng, nhanh chóng chạy vào phòng, khóa cửa luôn.
“Ngươi đừng hòng mà đánh ta!”
“Thằng hỗn đản nhà ngươi, mày…”
Anh Tử kéo Thanh Lâm lại, nói: “Kệ hắn đi, anh tức điên lên chỉ thiệt thân mình thôi, nó chỉ là một thằng không biết điều thôi mà.”
Nàng nhỏ giọng: “Chúng ta ăn cơm đi.”
Cái thằng em chồng này, trước đây đâu có quá đáng vậy, giờ dọn tới đây rồi, ngược lại chẳng ra gì, nàng cũng lười quản nữa.
“Em ăn cơm đây.”
Nàng phải nuôi mình cho khỏe rồi sinh con, rồi bọn họ sẽ là một nhà.
Còn cái thằng em chồng hồ đồ ngang ngược thì kệ xác nó.
Anh Tử kéo chồng vào phòng, dỗ một lát, cũng khuyên nhủ được, tối nay muốn chiếu một bộ phim mới, bọn họ không thể đến trễ được. Anh Tử sợ em chồng tự ý tới lấy ăn, trước khi ra ngoài còn khóa cửa lại.
Có tiền thì tự đi mua đi, đừng để bà đây nấu cho nữa!
Điền Thanh Lâm có ý định giáo dục em trai mình một chút, Anh Tử đẩy hắn đi: “Thôi đi, anh đánh nó cũng được gì, nó căn bản không có nghe.”
Hai người cứ thế ra cửa.
Thanh Hòe ở bên cửa sổ thấy vậy, hừ một tiếng, bĩu môi nói: “Con Lan Ni Tử nói quả không sai, chị dâu ta là con người tâm cơ xảo quyệt, nàng chỉ muốn làm chủ nhà này thôi, trông coi tiền bạc của ta, giờ không chiếm được lợi lộc gì thì trở mặt ngay. Vẫn là phân gia là đúng. Ít ra thì giờ thứ gì cũng là của riêng mình ta, ha, thèm vào cái đồ mình cô ta nấu cơm cho hay sao?”
Hắn vung tay định ra ngoài, không nhịn được nhìn lướt qua cửa phòng, thấy cửa đã bị khóa rồi, hắn tức giận đạp chân vào tường một cái.
Cùng lắm thì tự mình làm.
Thanh Hòe thực ra cũng biết nấu cơm, chỉ là làm không ngon thôi, đây vốn là việc của đàn bà, hắn làm không ngon thì cũng là chuyện thường tình thôi mà.
Lan Ni Tử nói đúng, sớm phòng bị chị dâu đúng là không sai.
Nếu không thì có mà để nhà bác đến cọ cơm à?
Hắn nghĩ ngợi một chút, im lặng lắc đầu, cảm thấy vẫn là không nên đi. Lan Ni Tử đã nói, hắn không thể lúc nào cũng đến nhà đại bá. Nếu cứ đến liên tục, càng lộ ra vẻ trẻ con, đến lúc đó chẳng phải đại bá lại tiếp tục can thiệp vào mọi chuyện của hắn sao?
Hắn là một người đàn ông trưởng thành, chuyện gì cũng để người khác quyết định, vậy thì còn gì là tự do!
Hắn nghĩ ngợi, lấy từ trong nhà ra một bao đậu nành, trực tiếp châm củi đốt lửa, rang khô chút đậu nành để ăn.
Hắn bận rộn một mình làm một hồi, lúc này mới thử đậu nành, vừa đi vừa ăn.
Xem ti vi thôi!
Hắn cũng không thể chậm trễ.
Dù bảo hôm nay chuyện đánh nhau không ít, nhưng buổi tối đến giờ xem ti vi, mọi người từ trước đến giờ đều không bao giờ vắng mặt. Nhà lão Điền cũng đều đến, cả nhà ngồi ở giữa, hết cách rồi, luôn có người đến sớm hơn.
Vì giành được chỗ phía trước, có người còn không ăn cơm tối, trực tiếp sớm một tiếng đồng hồ đến ngồi ở đây, thật là khoa trương, không thể so được!
Khi Thanh Hòe đến, trong phòng đã có không ít người. Hai nhà bọn họ tivi là đặt ở hai phòng học riêng, nhưng để tránh tình trạng ngươi muốn xem cái này, ta muốn xem cái kia mà sinh chuyện tranh cãi, nên từ trước đến nay vẫn luôn chỉ xem một kênh, không cho phép bọn họ chọn kênh khác.
Cho nên, ai ngồi chỗ nào cũng đều như nhau, Thanh Hòe không cần nhiều lời, tự nhiên là Lan Ni Tử ở đâu hắn ở đó.
Lúc hắn đến thì người đã rất đông, hắn lập tức nhìn thấy Lan Ni Tử, Điền Quý Tử ngồi bên cạnh ghế của Lan Ni Tử, ngược lại không thấy Khương Dũng Tuyền. Nghĩ chắc mấy người anh trai của Khương Dũng Tuyền đều chẳng phải hạng đèn cạn dầu, việc về nhà của hắn cũng không dễ dàng gì.
Thanh Hòe: "Nhường một chút cho ta qua."
"Qua cái gì mà qua, ta còn muốn tiến lên nữa đây."
"Đúng đó, tới muộn thì cứ đứng ở đấy mà đợi, đừng có đẩy. Ngươi xem có chỗ nào mà ngồi không?"
"Ai chả vậy, Thanh Hòe, sao mặt một bên của ngươi lại sưng lên rồi? Hôm nay đánh nhau có cả chuyện của ngươi hả?"
"Ai bảo là không có? Thanh Hòe thì luôn nhất mực với Lan Ni Tử mà."
Mấy bà già trêu chọc, cũng chẳng để ý đến thể diện nữa.
Điền Điềm nghe được ồn ào, hiếu kỳ quay đầu nhìn, ôi chao, chú Thanh Hòe về nhà chắc chắn lại bị đánh, xem mặt sưng kìa, như bị ong đốt ấy.
Điền Thanh Hòe: "Nhường chút, nhường chút."
Dù sao cũng chỉ là một người muốn len qua, cuối cùng vẫn có người nhường cho hắn một chỗ trống để chen vào. Điền Thanh Hòe cuối cùng cũng chen được đến bên cạnh Lan Ni Tử. Lan Ni Tử e thẹn mỉm cười. Thanh Hòe trong nháy mắt cảm thấy việc mình bị người khác nói vài câu cũng chẳng sao, bị người hiểu lầm cũng chẳng có gì.
Không thấy sao? Điền Quý Tử cũng đang ở đó đấy thôi.
Nếu hắn không tranh thủ, Lan Ni Tử sẽ bị Điền Quý Tử cướp mất.
Hắn kiên quyết ngồi xổm dựa vào bên cạnh Lan Ni Tử, ừ, không có chỗ ngồi để mà ngồi.
Điền Điềm nhìn hình dáng của ông chú mình thế này, im lặng lắc đầu. Quả nhiên, tình yêu thật sự là một thứ kỳ lạ.
Chú Điền Quý Tử ngốc nghếch như vậy, chú mình cũng ngốc nghếch y như thế. Nghĩ đến chuyện chú Dũng Tuyền tặng cả một thùng cá lớn cho người ta, Điền Điềm cảm thấy sâu sắc, thứ tình yêu này thật đúng là đòi mạng. Ừm, hôm nay cô bé đã ý thức được điều này lần thứ hai rồi nha.
Điền Điềm lén lút liếc nhìn Điền Quý Tử, Lan Ni Tử, chú Thanh Hòe, sao cả ba người bọn họ lại không ai nói gì vậy nhỉ?
Khoan đã, lúc này đang phát bản tin dự báo thời tiết, chương trình chính lúc tám giờ còn chưa bắt đầu, mọi người thế mà cũng chẳng ai trò chuyện, đều lặng lẽ à lặng lẽ dò xét ba người kia. Không chỉ có mỗi Điền Điềm là người tò mò thôi đâu.
Trong sự tĩnh lặng quỷ dị này, đột nhiên, một mùi thối nhi tràn ngập ra.
Ọe!
Điền Điềm lập tức che mũi lại, ai ai ai, ai lại vô ý tứ như vậy, lại còn đánh rắm trước mặt mọi người thế này!
"Trời ơi, ai làm thế! Thối chết đi được!"
"Có đạo đức chút nào không, không thấy nhiều người thế này à?"
"Ngọa Tào, không chịu nổi nữa, cái này thối quá, sống không nổi mất, nhanh mở cửa sổ ra, nhanh lên!"
Mọi người la ó. Không phải là mọi người làm quá lên, mà mùi này thật sự quá thối, thối thật sự luôn. Điền Điềm bịt mũi, cảm thấy cái người làm ra chuyện này thật sự không thiết sống nữa.
Cô bé mắt to liếc nhìn từng người, muốn nhìn ra manh mối trên khuôn mặt mọi người, tìm ra kẻ chủ mưu. Ánh mắt đảo qua chú Thanh Hòe, Điền Thanh Hòe trong lòng hoảng hốt, nhìn đông ngó tây lớn tiếng hét: "Là ai, ai làm ra đó, đứng ra!"
Ra vẻ thanh thế ghê lắm.
Điền Điềm khẽ nheo mắt lại một chút, đánh rắm đổ cho người khác, ta thấy rõ ràng là ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận