Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 84: Mười ngàn người ngại (3) (length: 7728)

Nói xong, đưa tay ra hiệu một chút, mọi người tranh thủ thời gian cúi đầu học tập.
Mặc dù khai giảng ngày đầu tiên, nhưng là Sơ Tam không khí chính là như vậy khẩn trương, bọn họ lại có một lão sư rất nghiêm khắc, cho nên từng người ngược lại rất nhanh tiến vào trạng thái. Điền Điềm cũng hỏa tốc lấy ra túi sách, tìm sách giáo khoa của mình, cúi đầu bắt đầu học.
Trong phòng học im ắng không ra tiếng, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt của bút viết.
Thải Vân: "..."
Mẹ ơi, thật đáng sợ, chủ nhiệm lớp này còn hung dữ hơn cả bà nàng.
Muốn chết!
Nhưng vì giáo viên chủ nhiệm dù sao cũng là người ngoài, dù có hung hơn, nhưng áp lực của Thải Vân cũng không lớn bằng. Nàng cũng tranh thủ đọc sách, em trai nàng ở bên trường tiểu học, không biết thế nào rồi. Nhưng may là có hai người, lại thêm Điền Nam, Điền Bắc, Điền Đào, năm người cùng nhau, cũng không đến nỗi chịu thiệt.
Thải Vân hơi phân tâm một chút, liền lập tức nhanh chóng học tập, không dám lơ là.
Phạm lão sư đảo mắt một vòng, trọng điểm nhìn ba bạn mới chuyển trường, thấy các nàng đều nhanh chóng vào guồng, nhẹ gật đầu. Đừng tưởng hiện tại là những năm 90, tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn còn rất nhiều. Đường đi của con gái vốn đã ít hơn con trai, Phạm lão sư là một người phụ nữ, mấy năm nay thấy chuyện đó không ít, cực kỳ rõ.
Cho nên, nàng hi vọng đám con gái đều có thể nghiêm túc học hành, không nhất thiết sau này phải đi xa hơn, nhưng ít ra đó cũng là một cơ hội thay đổi số phận. Nàng ngồi trước bàn giáo viên, nhìn chằm chằm đám học sinh.
Mọi người đều trong lòng khổ sở!
Vừa trải qua kỳ nghỉ, ai nấy đều thật sự thả lỏng, đột nhiên bị bắt căng như dây đàn, làm sao có thể lập tức quen được. Nhưng Phạm lão sư đang ở đây, chẳng ai dám lơ đãng, nếu không thật sự sẽ bị mắng.
Điền Điềm ngược lại rất nhanh vào guồng, thật ra thì, đây cũng là lần đầu tiên nàng đi học, trong lòng có hơi khẩn trương, nhưng càng khẩn trương lại càng muốn làm gì đó mình quen thuộc để giải tỏa, học tập là điều đơn giản nhất.
Nàng cúi đầu lật sách nhanh chóng, nhìn qua một chút, tìm ra một quyển luyện tập, đây là của Tiểu Quan đại phu đưa bọn họ, mỗi người một quyển, bàn bạc xong làm xong thì đổi lại để học, nàng nhanh chóng bắt đầu làm bài, tinh thần cũng tập trung cao độ.
Ánh mắt Phạm lão sư chú ý đến nàng, đứng dậy đi đến bên cạnh, Điền Điềm lúc này ngược lại không để ý mấy, Phạm lão sư nhìn một hồi, hơi nheo mắt, có vẻ hài lòng. Rồi lại đi vài vòng, đến đằng sau, nói: "Ba người các ngươi về chỗ đi."
Mấy người tranh thủ thời gian về chỗ ngồi, cắm đầu vào học không dám nói chuyện.
Reng reng reng!
Chuông hết giờ tự học buổi sáng vang lên, Phạm lão sư: "Đi ăn sáng đi."
Điền Điềm cất sách vở vào hộc bàn, lúc này mới tranh thủ cầm phiếu ăn cùng mấy bạn nhỏ đi ăn, hơi chậm chân một chút, liền thấy mấy bạn học ban nãy còn hơi quen mặt, giờ như hổ đói vồ mồi, xồ xề chạy về phía nhà ăn.
Không chỉ có bọn họ, những người khác cũng vậy.
Điền Điềm: "Ơ? Cái này cần phải giành giật sao?"
Nhất Niệm vừa lẩm bẩm Điền Điềm đã hiểu, chắc chắn là phải tranh rồi, nếu không thì chạy làm gì chứ!
"Nhanh đi theo."
Mấy người chậm hơn người khác một chút, vào nhà ăn liền thấy một hàng dài dằng dặc, Điền Điềm lần đầu cảm nhận bầu không khí này, có chút tò mò, nàng nhìn về phía trước, thấy phía trước có bảng đen.
Với đôi mắt tinh tường, Điền Điềm nhanh chóng đọc thấy: "Buổi sáng có quẩy, bánh bao, mì sợi còn có bánh bao."
"Á! Thịnh soạn vậy sao?"
Song Hỉ kinh ngạc, nhà hắn buổi sáng cũng không có nhiều loại như vậy.
Điền Điềm: "Đồ ăn kèm còn mấy loại nữa."
Bọn họ xếp hàng, đến lượt Điền Điềm, nàng đưa phiếu ăn ra, Tích Tích!
Điền Điềm dứt khoát đánh bốn cái bánh bao.
Song Hỉ thì lấy mì sợi, Thải Vân thì màn thầu, dưa muối cùng một quả trứng gà.
Lúc này Điền Điềm đã nhận ra, trường học này cái gì cũng cần phải tranh, chậm một bước là chậm rất nhiều, nàng nhanh chóng tìm một chỗ ngồi xuống, chẳng bao lâu thấy nhà ăn đã gần hết chỗ.
Điền Điềm: "Thảo nào ai cũng cắm đầu chạy."
"Bánh bao ngon lắm, nè, mỗi người cắn một miếng."
"Mì sợi cũng được."
"Dưa muối cũng ngon."
So với nhiều đứa trẻ chê đồ ăn ở nhà ăn khó ăn, Điền Điềm ngược lại cảm thấy còn tốt, đồ ăn nhà ăn nhiều dầu mỡ hơn ở nhà. Có vẻ bỏ dầu nhiều hơn, ba người đều ăn rất vui vẻ.
"Điền Điềm, mấy người ăn xong thì tranh thủ về phòng học, tiết đầu tiên là cô chủ nhiệm dạy toán, chậm một chút là bị mắng." Đây là bạn cùng phòng ký túc xá của họ, cô bé không đợi Điền Điềm, tự mình nhanh chóng đi về lớp.
"Ê, mấy người là lớp một à?"
Một bạn béo bàn bên tò mò hỏi, Điền Điềm gật đầu: "Đúng vậy, tụi mình là học sinh chuyển trường mới tới, lớp một."
Bạn béo kia lập tức lộ ánh mắt cảm thông, nói: "Cô chủ nhiệm lớp của các cậu ghê lắm, không vừa ý là mắng người, cả lầu hai đều nghe thấy, mấy cậu mới tới thì tranh thủ chút."
Điền Điềm: "?"
Giáo viên chủ nhiệm ghê gớm vậy sao?
Dù cô đúng là người rất nghiêm túc, nhưng có đến mức khiến người ta sợ như vậy không?
Nhưng Điền Điềm vẫn quyết định nghe ý kiến số đông, nói với Song Hỉ và Thải Vân: "Vậy mình phải cẩn thận, tranh thủ lên thôi."
Song Hỉ nhanh chóng húp mấy ngụm mì, bọn họ nhìn thấy gần chỗ cửa ra vào có một dãy vòi nước, ai cũng đều đến đó rửa hộp cơm, Điền Điềm bọn họ cũng nhanh chóng tiến đến, rửa thì nhanh hơn là xếp hàng mua cơm.
Không ít nam sinh rửa qua loa rồi đi.
Có người còn xách hộp cơm đi thẳng, căn bản không thèm nhìn.
Điền Điềm: "..."
Anh trai nàng còn sạch sẽ hơn đám người này!
Không biết anh trai học lái xe ở thành phố thế nào rồi, Điền Điềm bọn họ mới đến, những người quen biết thì chưa quen, cho nên ba người cùng nhau đi cùng nhau về, cũng có bạn bè. Điền Điềm: "Chúng ta... A? Tiểu Phương? Sao mấy cậu đến muộn vậy?"
Tiểu Phương cũng là người cùng phòng của họ, chỉ khác ban ba, Điền Điềm: "Mấy cậu tới muộn quá."
Tiểu Phương: "Tụi tớ tự học buổi sáng dạy lố giờ, thật là xui! Tớ đi mua cơm đây."
Vội vàng.
Điền Điềm: "..."
Điền Điềm nhìn Tiểu Phương bọn họ đi xếp hàng, khẽ lẩm bẩm: "Cảm giác các lớp đều vậy ha. Cô Phạm của bọn mình tuy nghiêm túc, nhưng đâu có dạy quá giờ để trễ bữa cơm đâu."
"Cũng không hẳn vậy."
Mấy người nhanh chóng về lớp, không kịp cả khẩn trương và lo lắng, đã nhanh chóng nhập vào trạng thái học tập. Hôm sau, cũng như vậy, không có lúc nào thảnh thơi, giờ ra chơi đi vệ sinh cũng phải tăng tốc chân, nếu không là không kịp.
Sáng, trưa, tối càng vậy, chỉ có buổi chiều là thời gian thư thả hơn chút, những lúc khác chủ yếu là cố gắng hết sức.
Thật ra khi còn ở trên đảo, chương trình học của Điền Điềm bọn họ cũng rất kín, nhưng đến bây giờ mới biết, đi học ở trường vẫn khác. Nhưng Điền Điềm lại cảm nhận được một điều, thật ra giáo viên ở trường không dạy tốt bằng thầy cô ở trên đảo của họ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận