Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 93: Nhân gian thanh tỉnh (2) (length: 7497)

Bọn họ bày quầy trong thành lâu như vậy, ngược lại cũng biết không ít chuyện bát quái.
Nếu nói đến chuyện này, Điền Thanh Tùng thật sự biết chút ít.
"Mỗi độ cuối năm họ đều bán một đợt, thật ra cũng tốt, dù sao đầu xuân chúng ta còn nuôi thuyền, đánh cá bán cũng không ít."
Hai anh em nhà Điền Gia, bản chất đều là người rất đơn giản.
Hắn dù sao cũng cảm thấy, thời gian bây giờ tốt hơn trước kia, thế là quá tốt rồi, trước kia có thể nghĩ đến có thể ăn màn thầu trắng không? Hiện tại bọn họ có thể ăn được rồi. Người gác cổng trong nhà cũng đã trữ không ít lương thực rồi đấy.
Hắn quan tâm nhất chính là lương thực, có lương thực là tốt nhất rồi.
Tống Xuân Mai cũng đồng ý, bọn họ từ cổ đại đến, so với Điền Điềm tuổi còn nhỏ càng dễ bị ảnh hưởng, thật ra thói quen cố hữu trong bọn họ rất khó đổi. Bọn họ có thể nhanh thích ứng như vậy chủ yếu cũng bởi vì họ sinh sống ở tầng lớp thấp nhất xã hội, càng hiểu rõ "gặp sao yên vậy".
Cho nên bọn họ càng để ý lương thực, nhưng mà dù hiện tại rất để ý, trải qua hai năm hun đúc cũng có chút thay đổi, Tống Xuân Mai suy nghĩ nói: "Thanh Tùng, ta thấy, bây giờ không giống thời cổ đại của ta."
Điền Thanh Tùng: "Sao thế?"
Tống Xuân Mai: "Chúng ta không thể chỉ nhìn vào một mảnh ruộng bé nhỏ được, trước đây ta không nghĩ đến buôn bán lại kiếm tiền như vậy, nhưng về sau thật ra chúng ta có thể mở mang nhiều hơn chút nữa."
Điền Thanh Tùng: "Dù sao ta đều nghe theo ngươi."
Tống Xuân Mai bật cười, nói: "Được thôi, chúng ta qua năm rồi tính, năm nay coi như là một năm no đủ."
Nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng là không cách nào nói được a, bọn họ chỉ bán chút câu đối dán, cũng chỉ hơn hai mươi ngày đã kiếm được vài ngày rồi, đi làm một tháng lương cũng chỉ được hai trăm mấy à! Cũng gần bằng công nhân làm cả năm.
Tống Xuân Mai: "Ta đã nói năm nay mua cho ngươi một bộ quần áo tốt rồi, ngươi chết sống không chịu, ngươi xem, chúng ta kiếm được không ít đấy chứ."
"Ngươi cũng không mua, ta làm sao mua được? Ta là đàn ông con trai khoác cái bao tải cũng được, ngươi lại là nữ đồng chí, nữ đồng chí ai lại không làm điệu?"
Tống Xuân Mai: "Ta thật ra cũng không dùng đến, quần áo mới phát cho chúng ta mặc được hai năm, cũng còn rất mới."
Nói cho cùng thì, cũng tại hai đứa bé chưa kiếm được tiền, vợ chồng không nỡ tiêu. Đừng thấy đám này kiếm được không ít, nhưng hai vợ chồng đều không nỡ. Hai người nhịn không được cùng nhau bật cười.
Tống Xuân Mai: "Được rồi, không mua thì không mua, đều không mua cho con thì chúng ta mua làm gì!"
Nàng bỗng nhớ ra, nói: "Điền Điềm tối nay ngủ được thật sớm."
"Chắc là mệt rồi, bọn chúng học hành thật vất vả."
"Thật là thế."
Hai vợ chồng tính sổ sách tính rất vui vẻ, cảm thấy thời gian trôi thật nhanh.
"Có phải mấy ngày nữa con trai út của chúng ta cũng nên về rồi không, nó đợt này cũng lâu không về nhà rồi." Nói từ khi hai vợ chồng bắt đầu buôn bán, con cái đều không về nhà. Điền Điềm vì sắp cuối kỳ, chương trình học tương đối gấp, thi xong lại bắt đầu học thêm, căn bản không có thời gian, ngay cả tiền sinh hoạt cũng là Tống Xuân Mai mang đến.
Điền Đông thì không phải đi học bận rộn, hắn cuối năm ở đại lý xe bận tối mắt tối mũi.
Cuối năm, rất nhiều người đều muốn tranh thủ cuối năm làm cho xe mình được tân trang một chút, những người đầu năm nay mua được xe đều không phải người nghèo, qua năm rồi muốn phải sửa sang lại một chút, ngay cả rửa xe cũng nhiều hơn rất nhiều.
Những việc này tự nhiên là do mấy người học việc như Điền Đông làm.
Còn có cái gì mà làm đẹp xe hơi nữa, người còn chưa làm đẹp, xe hơi bé nhỏ còn phải bị giày vò một chút, Điền Đông bọn họ từ lúc ngạc nhiên đến bây giờ quen thuộc, ừm quen thuộc thì tốt, quen thuộc thành tự nhiên. Bọn họ cuối năm rất bận, tự nhiên cũng không xin nghỉ về nhà, ngay cả Tống Trăn năm sau không đến cũng không nói trước, vẫn cứ chăm chỉ làm việc.
Tống Xuân Mai bọn họ ở nhà nhắc đến Điền Đông, lúc này Điền Đông bọn họ còn đang bận bù đầu, đừng thấy đã gần chín giờ rưỡi tối rồi, nhưng mà thật sự không được nghỉ, ai nấy đều bận, gần đây sửa xe ít, rửa xe thì nhiều hơn.
Còn có một số người hướng về phương bắc muốn đổi lốp xe mùa đông, bọn họ là một xưởng sửa chữa máy móc bận đến mức buổi tối cũng không được nghỉ ngơi.
Điền Đông đi đôi giày dày bông chống nước, trong tay cầm vòi nước, bỗng nghe có người gọi hắn: "Đông Tử, ăn cơm."
Điền Đông: "Để ta làm xong nốt chút này."
Hắn tăng nhanh động tác, lúc này đã ăn tối xong từ lâu, đây là ăn bữa đêm. Dạo gần đây bận quá, sư phụ cơ hồ ngày nào cũng mua đồ ăn khuya đến, mọi người không những không gầy mà còn mập lên đấy. Điền Đông làm nốt phần việc còn lại. Lúc này mới rửa tay đi vào, mấy sư huynh đệ đều ngồi cùng nhau.
"Ồ, thịt dê nướng kìa."
"Mau ăn đi, quán này hương vị cũng được, ăn nhiều một chút."
Tuy nói đến thời đại mới này bọn họ đã sống rất tốt, ăn no là một chuyện không nói, còn có thể ăn được gạo bột mì, nhưng mà so với lúc trước ở đây thì vẫn không so được. Đừng nhìn một năm nay không có lương, nhưng mà đồ ăn thật sự quá tốt.
Trời ơi, hắn không ngờ rằng có cả thịt dê nướng, xiên thịt bò, có gà rán, cá chiên, cả viên thịt và chân giò nữa chứ, thế mà không làm bọn họ xiêu lòng, đồ ăn ở đây thật sự quá tốt quá tốt rồi.
Điền Đông đang tuổi ăn tuổi lớn, cái đầu cũng lớn hơn không ít.
Hắn cúi đầu ăn thịt dê nướng, nói: "Ngon quá."
"Cũng phải thôi, nhưng mà nếu mua thịt dê nướng vẫn nên mua ở chỗ nhà họ Vương, đừng mua của ông lão họ Trần đầu phố, nhà hắn đúng là đồ thiếu đức, toàn lấy thịt mèo thịt chồn làm thịt dê, mẹ nó, đồ chơi thất đức."
"Ối!"
"Ăn cơm đừng nói chuyện đó, bọn ta đang ăn ngon mà."
"Ta mua, sao ta không có gan hả, nếu hắn dám bán cho ta đồ bậy bạ đó, ta cho vặn đầu hắn xuống."
"Vậy thì đừng có nói nữa, nghĩ tới là thấy tởm."
"Ha ha ha."
Mấy người Điền Đông sau khi đến đây, không chỉ ăn ngon, kiến thức cũng được mở mang hơn. Bọn họ thật sự biết thêm không ít chuyện lạ ở xã hội này, tuy rằng ở thôn xóm chỗ bọn họ chuyện kỳ lạ cũng không ít, ví dụ như thanh niên 30 tuổi tìm bà lão 50 tuổi cũng là một chuyện lạ.
Nhưng mà ở trong thành phố, sự việc lại khác lạ hơn nhiều.
Ví như chuyện thịt mèo kia, nghe thôi đã thấy buồn nôn, lỡ gặp phải chủ quán có tâm địa độc ác có khi trúng chiêu cũng nên. Còn có những chuyện ngoài xã hội khác… Điền Đông và Trần Sơn cảm thấy mình thật là ít kiến thức.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lúc trước ở thời cổ đại cảm thấy một số người có chút coi trời bằng vung, giờ nhìn lại, đúng là thời nào cũng có những người như vậy. Bất quá bây giờ an ninh tốt hơn, cũng có thể tống vào tù rồi.
Mấy người đang ăn thịt dê nướng, một sư huynh họ Lương vỗ vai Tống Trăn nói: "Tiểu tử năm sau ngươi không đến nữa, ta cũng nhớ ngươi thật đấy."
Tống Trăn: "Sư huynh, dù ta không đến học việc nữa nhưng ta vẫn ở cái thành phố này, khi nào ta đến thăm mọi người. Đến mùa hè các anh cũng đến đảo nhà ta chơi đi, ở đảo nhà ta còn có thể đi biển bắt hải sản nữa nhé. Nhà ta còn có thuyền mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận