Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 68: Trúng thưởng (1) (length: 7798)

Thôn Ngư Thạch Đảo chẳng có gì bí mật!
Lời này thật sự không sai chút nào.
Chuyện của Điền Đại Ngưu cùng Thạch Tú Quế, đến sáng ngày thứ hai đã lan truyền ầm ĩ.
Cũng không còn cách nào khác, hôm qua là quá muộn, chứ sớm hơn chút nữa thì trong ngày đã lan ra rồi. Có thể kéo đến ngày thứ hai mới bị khui ra, đã là nhờ phúc ban đêm rồi. Cái sự náo nhiệt này, bất kể là trong nhà trai hay trong nhà gái trong thôn, nghe đều phải hít một hơi lạnh, gọi Điền Đại Ngưu một tiếng "Ngoan Nhân".
Thạch Tú Quế giữ gìn tốt thế nào thì nàng cũng đã năm mươi tuổi, còn Điền Đại Ngưu thì mới tầm ba mươi thôi!
Vậy mà cũng dám ra tay!
Ngoan Nhân, đúng là Ngoan Nhân.
Bây giờ mọi người không dám gọi hắn là ca nón xanh nữa, chỉ sợ cái Ngoan Nhân này lại lên cơn "ngoan" làm ra chuyện gì đó!
Khó nói lắm, quá là khó nói đi!
Nam nữ già trẻ trong thôn, giờ thấy Điền Đại Ngưu đều chỉ biết lùi lại một bước, cúi đầu răm rắp, Điền Đại Ngưu hiện tại đúng là có được "bài diện" này, không còn cách nào khác, không nể mặt hắn, cũng sợ hắn ra tay với người nhà mình!
Nhìn xem, mọi người ngược lại không chút nghi ngờ việc người này có thể làm ra chuyện đó.
Dù sao, hồi tưởng quá khứ, luôn có người nhớ chuyện Điền Đại Ngưu năm đó bị đánh.
Ấy, hắn luôn miệng thề là mình bị oan, không hề trộm đồ, bao năm nay chẳng ai tin, nhưng lại được tẩy trắng ngay thời khắc lời đồn này xuất hiện, tẩy trắng triệt để. Năm đó, hẳn là hắn xác thực không có trộm đồ, chắc trộm là người!
Không sai, chính là người!
Xem ra năm đó hắn nhắm đến là lão thái thái!
Vậy giờ lại nhắm vào lão thái thái, mà không phải cái bà lão trước đây, cho nên mấy bà lão trong thôn một mình mà gặp hắn, vẫn rất nguy hiểm. Điền Đại Ngưu còn không biết, mình đã lột xác từ nón xanh ca rồi.
Bây giờ ngoại hiệu của hắn đã thoát khỏi "quả cao su nhỏ" và "nón xanh ca", ngoại hiệu mới nhất của hắn bây giờ là: Sát thủ lão thái thái!
Chân thật đấy, không quan trọng dáng vẻ có được hay không, mọi người đều sợ hãi.
Tương tự, là một trong những người trong cuộc của vụ bê bối này, Thạch Tú Quế cũng phải hứng chịu không ít ánh nhìn. Điền Đại Ngưu bị người e dè, thì nàng Thạch Tú Quế cũng vậy thôi. Nàng cũng là Ngoan Nhân đấy chứ, nên biết, tiểu nhị thì cũng chỉ mười tuổi đầu mà thôi.
Nàng cũng dám ăn!
Vậy mà không phải Ngoan Nhân à?
Kinh khủng hơn là, Điền Đại Ngưu cũng chẳng vừa gì!
Ấy vậy mà không làm chậm trễ việc hai người lăn qua lăn lại, ngươi nói xem có đáng sợ không!
Thanh danh Thạch Tú Quế trở nên tệ đi, ngược lại thì thanh danh con gái nàng là Lan Ni Tử lại thay đổi tốt hơn.
Dù sao, trước đây cũng có người nói cô nàng và Điền Đại Ngưu mờ ám, hiện tại chân tướng rõ ràng, nàng chỉ là "bom khói" thôi.
Lan Ni Tử: "Cái thanh danh tốt này, không cần cũng được!"
Dù sao thì nàng thấy chuyện này rất mất mặt, ngươi cho là người này chỉ biết liếm chó, nhưng hắn lại liếm lão thái thái, trong lời nói còn cảm thấy ngươi không bằng lão thái thái, ai mà chịu cho thấu? Tự xưng thôn hoa Lan Ni Tử dù sao cũng rất "phá phòng" mà.
Đến ngày thứ hai cũng không dám ra ngoài.
Ngược lại, Khương lão lại ỉu xìu, người ta vốn là một người đàn ông tâm lớn, trong lòng có Tinh Thần Đại hải, bạn già người ta có lời đồn như thế này, ông vẫn có thể chẳng hề gì ra ngoài, không những ra ngoài mà còn chủ động tìm Điền Đại Ngưu: "Đại Ngưu này, mặc kệ người khác nói thế nào, bác là tin con, sau này con cứ tránh xa nhà bác ra, có việc thì đến tìm bác đánh cờ. Gần đây bác có nghiên cứu cờ một chút, thấy vẫn thú vị đấy, mình cùng chơi đi."
Điền Đại Ngưu nghe không hiểu gì chỉ biết là rất lợi hại.
Điền Đại Ngưu nhìn kỹ Khương lão ỉu xìu, muốn nhìn thấu ông, nhưng nhìn nửa ngày trời, cũng không nhìn ra được cái ông lão này.
Ông lão này, nếu không phải kẻ ngốc thiên tài thì chính là một Ngoan Nhân tuyệt đỉnh.
Được rồi, lại thêm một Ngoan Nhân nữa.
Tóm lại, chuyện này, mỗi người đều kỳ lạ khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
Thế nhưng mọi nhà đều dặn dò người nhà, sau này phải cách Điền Đại Ngưu ra, tuy rằng bây giờ người này chỉ nhăm nhe lão thái thái, nhưng người này quá biến thái, ai biết hắn có thể làm gì, tóm lại cứ phải cẩn thận nhiều thêm chút.
Ví dụ như Trần Lan Hoa, bà ta dặn dò đám cháu trai cháu gái tận mười lượt.
Không phải người này quá lo lắng, mà là Điền Đại Ngưu thật sự rất đáng sợ.
Điền Đại Ngưu còn chưa biết, mình không chỉ có thêm ngoại hiệu sát thủ lão thái thái, mà còn bị yêu ma hóa. Tóm lại, hiện tại cả thôn nam nữ già trẻ đều biết hắn là Ngoan Nhân, Đại Đại Ngoan Nhân.
Mọi người xôn xao bàn tán cả buổi sáng, đủ loại lời đồn, chỉ chừng đó mà Điền Điềm đã bị dặn dò gần chục lần.
Cái đầu nhỏ của cô bé ong ong.
Điền Điềm: "Nãi, cháu biết rồi, sau này cháu thấy Đại Ngưu thúc, cháu sẽ ba chân bốn cẳng chạy ngay."
Thật ra thì Đại Ngưu thúc rõ ràng chỉ thích mấy bà lão, bọn cháu như vậy vẫn rất an toàn mà.
Nhưng mà Điền Điềm vẫn nghe lời, sẽ không để nãi nãi lo lắng, cẩn thận sẽ không mắc sai lầm lớn thôi mà!
Trần Lan Hoa lườm nó một cái, nói: "Thế con cũng định đi ra ngoài làm gì hả?"
Điền Điềm: "Cháu đi thôn ủy hội tìm báo, lần trước mình đi vườn bách thú, vé vào cửa có thể đổi thưởng, cháu xem thử có trúng thưởng không."
Trần Lan Hoa: "Con còn mơ mộng chuyện tốt đấy hả? Mấy cái trò rút thưởng này không phải lừa người sao? Sao mà dễ trúng thế được."
Mặc dù ngoài miệng nói linh tinh, nhưng vẫn nói: "Đi thì đi, con cứ đi xem một chút đi, không trúng cũng đừng về nhà khóc nhè đấy."
Điền Điềm cười hề hề ậm ừ một tiếng, nói: "Cháu biết rồi nha."
"Tỷ, em cũng đi."
Điền Đào cũng giữ vé vào cửa đây, tràn đầy phấn khởi.
"Vậy đi."
"Em cũng đi."
Điền Đông tự nhiên cũng muốn đi theo.
Thật ra thì trong thôn không ít tiểu hài tử đã sớm quên vụ này, chỉ có Điền Điềm vẫn còn nhớ trong lòng, vẫn dự định đi tìm báo xem có trúng thưởng không thôi.
Điền Điềm: "Đi!"
"Chờ tớ một chút." Thanh Liễu: "Tớ cũng đi."
Ai mà chẳng muốn trúng thưởng cơ chứ.
Ai cũng nghĩ thế mà!
Tiểu đội Điền gia lũ lượt kéo đến thôn ủy hội, Điền Điềm đã là Tiểu Tự người quen rồi, chẳng cần vào phòng, cứ dựa vào cửa sổ nói: "Tiểu Quan đại phu, hôm nay có báo không ạ?"
Quan Lệ Na: "Có, các cháu đây là...?"
Điền Điềm: "Cháu muốn xem lại vé vào cửa lần trước có trúng thưởng không."
Quan Lệ Na chợt hiểu, cô cười nói: "Vậy các cháu xem đi, các cháu đến thật là khéo, báo đâu có phải ngày nào cũng có đâu, hôm nay vừa hay có đấy."
Mấy cô bé là mấy ngày mới có một lần, hôm nay gặp phải có người Thượng Đảo mang hàng tới.
Điền Điềm cười hắc hắc, nói: "Cháu muốn một chiếc xe đạp, nếu có thể trúng thưởng, cháu không cần phải mua."
Điền Điềm nhẹ nhàng dịu dàng, nhưng lại đầy hưng phấn lật báo, Quan Lệ Na: "Trang ba, cả một mặt toàn là số trúng thưởng, các cháu có mang vé vào cửa đi? Tự mình so sánh số đi."
Điền Điềm: "Mang rồi!"
Đã muốn đổi thưởng thì đương nhiên phải mang rồi.
Điền Điềm nhanh chóng tìm kiếm, mấy cái đầu đều vây quanh Điền Điềm, Điền Điềm lẩm bẩm: "Mã số trúng thưởng của mình là..."
Cô bé bĩu môi lẩm bẩm, nhìn theo dãy số từ trên xuống, thỉnh thoảng ngó sang số của mình để so sánh, Điền Điềm hơi chút hồi hộp, đây vẫn là lần đầu cô bé chơi trò này, không biết liệu... "A a a!"
Điền Điềm đột nhiên hét lớn.
"Sao sao vậy, là trúng thưởng hả?" Đầu Quan Lệ Na lập tức nhô ra khỏi cửa sổ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận