Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 31: Tính toán (1) (length: 8731)

Điền Quý Tử ấm ức ra mặt, hắn cảm thấy ánh mắt của cháu gái mình thật sự là tổn thương người.
Điền Quý Tử hít sâu một hơi, nói: "Ánh mắt của ngươi là sao vậy?"
Điền Điềm: "Quý Tử thúc, ta đang nói chuyện nghiêm túc đấy."
Cái ông chú Quý Tử này đặc điểm lớn nhất chính là dễ dàng đi lạc đề, có gì nói mau lên đi!
Điền Quý Tử ngượng ngùng gãi đầu, chợt nhớ ra điều gì, vui mừng ra mặt cười, cười đã rồi, nói: "Cái đó... lần tới ngươi vào trong thành, giúp ta mua chút đồ nha?"
Điền Điềm: "?"
Nàng nghi hoặc nhìn Điền Quý Tử, tò mò hỏi: "Mua gì vậy!"
Dừng một chút, cô bé còn nói: "Ta cũng không biết lần tới có đi thành không đâu."
Tuy rằng, nàng cảm thấy mình vẫn có thể thi tốt, nhưng vẫn mang chút cẩn trọng nói một câu như vậy. Điền Quý Tử ngược lại có lòng tin với nàng, kiên định nói: "Hại, ngươi đừng có làm bộ, ta biết ngươi đi mà, ngươi cứ nói có giúp chuyện này hay không đi."
Điền Điềm phồng má, nói: "Giúp thì giúp, ngươi mua gì?"
Xem đi, nàng thật nghĩa hiệp mà!
Điền Quý Tử lập tức tươi cười rạng rỡ, vỗ vai Điền Điềm nói: "Ta biết ngay là ngươi nghĩa hiệp mà, ngươi đúng là người tốt."
Hắn biết mình không nhìn lầm người, Điền Quý Tử thật cao hứng nói: "Tháng sau là sinh nhật Lan Ni Tử, ta đang nghĩ, tặng nàng món quà sinh nhật gì, dù sao cũng phải hơn người khác, phải làm cho bọn họ lép vế. Nhưng ngươi xem trên đảo có cái gì đâu. Ta nghĩ là, lúc ngươi ra ngoài thì tranh thủ lựa một chút, ta nhất định phải tặng cho nàng một món đồ đặc biệt."
Hắn hừ hừ: "Mặc kệ là Thanh Hòe hay Dũng Tuyền, bọn họ đừng hòng tranh với ta."
Khóe miệng Điền Điềm giật một cái, à một tiếng, nàng nghiêng đầu nhìn Điền Quý Tử, cảm thấy ông chú này quả thật là một bậc thầy tình yêu.
Nàng nói: "Ngươi cũng không có mục tiêu, làm sao ta biết mua cái gì? Hay là chính ngươi cố gắng thi cho tốt, đến lúc đó tranh thủ tự đi nha!"
Điền Điềm biết đó nha, cuối năm trưởng thành ban cũng có suất ra đảo đó!
Điền Quý Tử nghe Điền Điềm nói có chút mất tự nhiên, bất quá vẫn là nói rất nhanh: "Chẳng phải tại ta... chẳng phải là ta đi không được sao? Ngươi xem, ban trưởng thành của chúng ta có nhiều ông bà lão như vậy, ai mà chẳng phải là trưởng bối của ta, ta có ý tứ gì mà thi với bọn họ chứ? Mấy ông bà đó cả đám đều đỏ mắt muốn có thành tích tốt, nếu ta chèn ép họ, tổn thương biết bao trái tim già nua của người ta? Ta nhất định không thể tranh với họ được. Thật ra mà nói, chương trình học đó ấy à, ta dễ dàng có thể đứng nhất, chỉ là nể mặt họ thôi, thật đấy, đều là nể mặt họ thôi."
Điền Điềm: "Ồ."
Ngươi nghĩ ta tin à?
Nàng tuyệt đối không tin đâu.
Điền Quý Tử: "Ta là kính già yêu trẻ, cho nên chắc chắn không thi tốt hơn bọn họ được."
Điền Điềm: "Ồ nha."
Không tin hay là hoàn toàn không tin.
Điền Quý Tử: "Haiz, hôm qua ngươi vào thành, có thấy thứ gì hay không? Thật ra ta cũng không biết nên tặng gì, nhưng ta cảm thấy trong thành đồ đạc chắc chắn là nhiều hơn."
Hắn đúng là một người đàn ông thông minh.
Điền Điềm bĩu môi, chợt nhớ ra một đám, nói: "Kẹp tóc, có những cái kẹp tóc đẹp lắm, còn có những chiếc bờm tóc đẹp nữa, ngươi muốn tặng không? Nhưng mà cái đó đều đắt lắm nha."
Mắt Điền Quý Tử sáng lên: "Tặng!"
Hắn xoa tay: "Đúng đúng, tặng quà cho con gái, kẹp tóc là tuyệt nhất."
Mặt mày hắn hớn hở: "Nha đầu ngoan, ta biết ngươi và ta cùng một giuộc mà, ngươi đúng là người tốt nha."
Hắn mò mò mò, lấy ra một nắm táo tàu đỏ, bí mật đưa cho Điền Điềm: "Này, cho ngươi nè!"
Điền Điềm: "Cám ơn chú."
Nàng nhận rất là lẽ đương nhiên.
Điền Quý Tử: "Thì, mấy hôm nay ta phải đi làm việc kiếm tiền, chỉ sợ sẽ ít ra ngoài hơn, ngươi giúp ta để ý chút Thanh Hòe nha, nếu hắn đi tìm Lan Ni Tử, ngươi phải nói cho ta biết đấy."
Điền Điềm bĩu môi nhỏ: "Biết rồi biết rồi. Ngươi nói đi nói lại."
Điền Quý Tử: "Nếu ngươi thấy Dũng Tuyền đi ve vãn Lan Ni Tử, cũng phải nói cho ta đó nha. Nha đầu ngoan, ngươi yên tâm, ta đảm bảo không để ngươi làm không công, đến lúc đó mời ngươi ăn bánh bao đậu đỏ."
Mắt Điền Điềm sáng lên, gật đầu: "Quý Tử thúc yên tâm, cháu nhất định giúp chú!"
Nàng vỗ ngực đảm bảo: "Cháu theo dõi, đảm bảo là nhất đó."
Điền Quý Tử mỉm cười gật đầu, hắn quả thực là Đại Thông Minh, thông minh nhất chính là hắn mà!
Hắn nghiêm túc: "Ngươi làm việc, ta yên tâm!"
Hai người nhìn nhau, trịnh trọng gật đầu.
"Quý Tử à, Quý Tử, ngươi ở đâu?" Mặt Điền Quý Tử biến sắc, vội nói: "Ta chuồn trước, ngươi nhớ phải giúp ta đấy."
Hắn sưu sưu chạy về nhà, mẹ của hắn à, dạo này bà ấy để mắt đến hắn đặc biệt kỹ, sợ hắn đi tìm Lan Ni Tử, ô ô ô, tình yêu của hắn phải trải qua nhiều trắc trở như vậy sao? Bất quá hắn không sợ, tình yêu đích thực phải trải qua rất nhiều khảo nghiệm, hắn có thể làm được!
Điền Quý Tử chạy đi ngao ngao, Điền Điềm ăn một quả táo, cất nắm táo tàu đỏ tản bộ về nhà, Trần Lan Hoa liếc mắt: "Điền Quý Tử lại tìm ngươi làm gì? Con bớt đi lại với hắn đi, người thì tốt nhưng mà đầu óc thì đần độn."
Điền Điềm: ". . ."
Nàng lẩm bẩm: "Quý Tử thúc là người rất tốt."
Trần Lan Hoa: "Ta không có nói người ta không tốt, nhưng mà hắn ngốc mà, ai biết cái đồ đó có lây không."
Điền lão đầu không đồng ý với bạn già nói như vậy, nhíu mày nói: "Ngươi không nên cứ nói xấu Quý Tử, thằng bé người thì thật thà chút, nhưng cũng không đến mức ngốc. Ngươi nói như vậy là quá đáng."
Trần Lan Hoa: "... ..."
Một sự im lặng và trầm mặc kéo dài.
Ngươi nghe xem, cái câu vừa rồi của ngươi là gì, thật thà?
Ha ha!
Mắt to Điền Điềm lóng lánh, nàng nói: "Nãi, hai hôm nay sao cháu không thấy Thanh Hòe thúc vậy?"
Đã nhận lợi ích rồi, ít nhiều gì cũng phải làm chút chuyện chứ.
Trần Lan Hoa: "Mấy ngày nay Thanh Lâm lôi đầu nó đi làm việc, không quản nó thì sợ là nó lên trời luôn ấy chứ."
Trần Lan Hoa: "Chốc nữa các con lên núi chuẩn bị cỏ heo."
Điền Điềm: "Dạ."
Trong nhà vốn dĩ không định nuôi heo sớm như vậy, kế hoạch của bọn họ là đầu xuân mới bắt đầu, thế nhưng ai ngờ cái việc ngoài ý muốn bắt được một con heo, đã bắt được rồi thì sao có thể không nuôi? Tự nhiên là phải đánh cỏ heo rồi.
"Cái trời tuyết này cũng không biết có cỏ heo không, thực sự không được ta đi hỏi thử thôn ủy hội xem, ai."
"Nương, người sao còn thở dài, người khác muốn nuôi còn không có đó."
"Thì đúng là vậy."
Điền Đông: "Con không lên núi, con định đi câu cá với bọn Trần Sơn Hổ Tử, càng ngày càng lạnh, không đi câu thì chắc cũng chẳng còn mấy ngày câu được nữa."
"Được, con đi đi."
Điền Nam: "Nãi, con với em trai ra bờ biển nhặt rong biển Undaria."
Trần Lan Hoa: "Đi đi."
Thấy mọi người đều có phân công, Điền Điềm cũng nhanh chóng mang theo giỏ tre nhỏ cùng Điền Đào cùng lên núi, lúc còn ở thôn Điền Gia, Điền Điềm bọn họ cũng hay lên núi, nhưng mà núi này khác núi kia, hồi đó cái núi thật sự không dám tùy tiện đi, mấy đứa nhỏ như bọn họ chỉ dám hoạt động ở bên ngoài, đàn ông chân trâu trong thôn còn bị hổ ăn thịt, đúng là chuyện đáng sợ.
Trong núi có hổ dữ, còn có gấu, còn có sói, còn có... những thứ có thể ăn thịt người.
Điền Điềm bọn họ không dám đi sâu vào chút nào, nhưng bây giờ khác rồi, bây giờ cái núi này, nói là núi, thật sự không là gì cả, thứ đáng sợ nhất có lẽ là gặp phải rắn thôi, còn mấy con vật nhỏ khác thì thực sự không có chút sức chiến đấu nào, càng không đáng nói đến nguy hiểm.
Tuyết vẫn chưa ngừng rơi, có lẽ vì thời tiết thế này mà mọi người bận rộn hơn, không ít người còn đi nhặt củi nữa.
Chỉ là mọi người đều cách xa nhau, Điền Đào suy nghĩ lung tung: "Tỷ, tỷ nói lần sau muội có thi tốt không?"
Điền Điềm: "Có."
Điền Đào vui vẻ ra mặt.
Nàng còn nói: "Biểu tỷ láu cá lắm, chắc chắn là đang lén học ở nhà."
Điền Điềm: "Cũng không hơn kém nhau bao nhiêu đâu, tỷ chẳng phải cũng ở nhà học đấy sao?"
Điền Đào: "Thế thì khác gì nhau, tỷ là quang minh chính đại học, còn nó thì lén lút học."
Điền Đào cũng không thích biểu tỷ như vậy, tại biểu tỷ Thải Vân lúc nào cũng mồm mép cả.
Điền Điềm: "Chúng ta... ồ! Muội xem bên kia có phải là mộc nhĩ không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận