Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 76: Lớn hiểu lầm a (6) (length: 7198)

Đúng vậy a, bây giờ ai cũng đều lùa gà vịt về nhà hoặc là dồn vào phòng, đâu còn để ngoài chuồng nữa a!
Trước đây, mọi người ở đây xem náo nhiệt, kỳ thực cũng không hẳn tin Chu Tuyết Hoa nhắm vào Điền Đại Ngưu mà mưu đồ bất chính. Dù sao Điền Đại Ngưu cũng có ra gì, nhưng bây giờ lại đột nhiên cảm thấy, rất có khả năng a.
Khả năng đây chính là sự thật.
Nếu không, nàng tự dưng nhận mình đi ăn trộm gà làm gì?
"Chu Đại mẹ, người cũng đừng giả bộ, nhà người tuy không phải giàu nhất vùng, nhưng con dâu người ngày ngày làm việc đầu tắt mặt tối, kiếm chút tiền cũng không ít, nhà người cũng nuôi không ít gà vịt, còn cần gì đi ăn trộm?"
"Đúng đó, nhà bà điều kiện vốn không cần phải mạo hiểm đi ăn trộm gà, thời tiết này, người cũng đâu có ngu."
"Đúng vậy a, tìm lý do cũng nên tìm cái nào tử tế chút đi."
Chu Tuyết Hoa: "?"
Cái quái gì?
Ý các người là sao?
Các người không tin?
Chu Tuyết Hoa: "Ta là đi ăn trộm gà, tại sao ta lại không thể đi ăn trộm gà?"
Mọi người lặng lẽ lắc đầu, không tin, hoàn toàn không tin, tuyệt đối không tin, nói chung là chúng ta không tin.
Chu Tuyết Hoa cuống lên, ai mà không chứ, ta đã nói thật, các người ai nấy mặt mày cái gì vậy? Sao lại không tin? Không phải muốn ghép ta với Điền Đại Ngưu đó chứ? Không được!
Thanh danh của nàng không thể liên quan tới loại đồ chơi như Điền Đại Ngưu, nếu không người ta lại tưởng nàng đi nhặt đồ bỏ của Thạch Tú Quế. Nàng Chu Tuyết Hoa là ai chứ, không chịu nổi đâu, không được, tuyệt đối không được!
"Người đừng giả bộ nữa, dù là người muốn ăn trộm gà, với cái thời tiết này người cũng nên đi trộm ở gần đây thôi chứ, sao lại cố vượt gió lớn, vòng vèo tới trộm nhà Điền Đại Ngưu. Chuyện này ai mà tin nổi?"
"Đúng vậy đó."
Chu Tuyết Hoa vội nói: "Ai mà không... Các người có ý gì vậy! Ta không thể ăn trộm gà sao? Ta chính là đến ăn trộm gà, ta muốn đi ăn trộm gà nhà Trần Lan Hoa, ai bảo con nha đầu thối Điền Điềm hôm nay đánh cháu ta. Ta chỉ muốn trả thù, không được sao?"
Kiểu nói này, mọi người càng không tin, ngay cả người trong cuộc là lão nương Tống Xuân Mai cũng không tin, nàng nhẹ nhàng “ồ” một tiếng thật dài, nói: "Người trả thù mà tới nhà ta ăn trộm gà à? Nếu là tới nhà ta ăn trộm gà, sao lại ở sau nhà Điền Đại Ngưu?"
"Chẳng phải là cửa sau nhà bà không mở được hay sao? Ta định từ nhà hắn nhảy sang nhà bà!"
Chu Tuyết Hoa lúc này thật là có gì nói nấy a.
Bất quá, nàng càng nói thật, mọi người càng không tin.
Trần Lan Hoa: "Ha ha, đúng là càng nói càng lố bịch. Người tưởng người nói như vậy, giả bộ làm kẻ trộm thì chúng tôi sẽ tin sao? Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! A, người vào không được sân sau nhà chúng tôi, vậy người lại có thể vào được sân sau nhà Điền Đại Ngưu hả? Hai nhà chúng tôi cũng làm tường rào như nhau, người vào được nhà hắn sao lại không vào được nhà tôi? Hơn nữa nếu muốn nhảy vào nhà tôi, sao người vẫn còn ở đây?"
"Đúng vậy!"
"Thật là, thà tự nhận nhơ bẩn cũng không chịu nhận, vậy chuyện này chắc là thật rồi."
"Phải đấy, coi chúng tôi là đồ ngốc hả."
"Người đừng giả bộ nữa, nhận đi, người chính là tới tìm Điền Đại Ngưu."
Chu Tuyết Hoa: "A! A a a! Các người quá đáng, các người quá đáng!"
Nàng tức đến run cả người, thật là chịu hết nổi rồi, đau lưng cũng không màng tới, vung tay nói: "Vốn là như thế đó, ta không hề nói dối, ta chính là tới nhà Trần Lan Hoa ăn trộm gà, chuyện này đụng vào Điền Đại Ngưu chỉ là tai nạn, đúng là tai nạn."
"Ha ha, a, thế còn gà đâu?" Tống Xuân Mai cảm thấy mình đã nhìn thấu rồi, nàng nói: "Người nói là tới ăn trộm gà, câu này nghe không ổn rồi, ai mà không biết, hôm nay nhà nào cũng thu hết gà vịt rồi?"
"Đúng đó." Trần Lan Hoa: "Gà vịt đều đã thu hết, chính người chẳng phải không biết, chúng tôi còn nói với nhau chuyện này ở trường buổi chiều mà."
Chu Tuyết Hoa: "A! A a! Ta chính là ăn trộm gà, ta chính là muốn trộm gà, được chưa!"
Đám người: "... Thôi được."
Đã bà kiên quyết mình là kẻ trộm, vậy thì cứ cho bà vui vẻ đi.
Bất quá, chúng tôi biết bà không phải, bà chỉ là muốn trộm người.
Đúng, chúng tôi hiểu!
Mọi người nhìn nhau, đều hiểu ý của đối phương, không ngờ bà lão này còn sĩ diện, thà tự bôi nhọ mình chứ nhất định không nhận. Nhưng nghĩ kỹ cũng đúng thôi, bà ta cũng sáu mươi rồi. Còn Điền Đại Ngưu mới ba mươi, đúng là trâu già gặm cỏ non, kiểu gì chả mất mặt.
Nhưng mà Chu Đại mẹ đúng là gan thật.
Lợi hại lợi hại!
Chu Tuyết Hoa: "Sao các người không nói gì vậy? Mặt mũi các người là sao? Các người làm sao vậy? Các người không tin đúng không? Ta chính là đến ăn trộm gà, ta thật sự đến ăn trộm gà, ta..."
Nàng đang không ngừng nhận sai đấy thì Điền Phú Quý đã mặc áo mưa cùng Hòe Hoa đến rồi, bước chân của hắn hết sức nặng nề, cũng không nghĩ tới, mẹ của hắn đến chuyện nhỏ này cũng làm không xong. Đi trộm gà mà để người ta bắt được.
Dù Hòe Hoa có chút muốn nói lại thôi, nhưng hắn biết chuyện này không hay, trong lòng đúng là chán ghét bà lão không ra gì. Thế nhưng là hắn cũng không thể không quản, nếu không quan tâm, người khác sẽ nghĩ thế nào về hắn.
Càng là những lúc thế này, hắn càng phải ra dáng đứa con trai ngoan.
Điền Phú Quý trong lòng rối bời, nhưng càng rối hơn chính là, vừa tới cửa liền nghe mẹ già nhận tội đi ăn trộm đồ, hắn lảo đảo, Hòe Hoa vội vàng đỡ lấy Điền Phú Quý: "Phú Quý ca..."
Điền Phú Quý cười khổ lắc đầu, nói: "Mẹ ta..."
Nói rồi lại thôi.
Hòe Hoa: "Ôi!"
Ăn trộm gà?
Làm gì có chuyện ăn trộm gà?
Bà lão này chẳng phải tới mưu đồ Điền Đại Ngưu hay sao?
Hòe Hoa hơi phân tâm. Điền Phú Quý giật mình, chẳng lẽ là bị bắt quả tang tại trận rồi?
Bà lão này sao lại bất tài như thế a!
"Mẹ!"
Hắn khổ sở nói: "Sao mẹ lại đi ăn trộm đồ! Sao mẹ lại làm ra chuyện này, nhà mình có thiếu thốn gì đâu, mẹ muốn ăn gì con trai sẽ mua cho mẹ, sao mẹ lại đi làm mấy việc này!"
Hắn nhanh chân bước vào trong nhà, định tiên hạ thủ vi cường.
Đóng vai người tốt, hắn biết lắm.
"Mẹ à, mẹ hồ đồ rồi!"
Điền Đại Ngưu: "Ha ha, đừng có giả bộ nữa."
Điền Phú Quý trong lòng càng hoảng, nói: "Ta không biết chuyện này..."
"Cậu đương nhiên không biết, nếu mà cậu biết, cha cậu cũng sẽ nhảy khỏi mộ ra tìm cậu đó! Sao cậu lại để mẹ cậu làm những việc này!"
Điền Đại Ngưu khoanh tay, lớn giọng: "Bà ta quá vô liêm sỉ!"
Điền Phú Quý: "?"
Chuyện này liên quan gì đến cha hắn?
Chẳng lẽ mẹ hắn lấy cớ đi thăm mộ cha?
A không đúng, bên nhà bọn hắn cũng có mộ đâu.
Cái này?
Điền Phú Quý: "...?"
Quả thực là một mớ hỗn độn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận