Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi
Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 32: Ưu tú bị người ghen (4) (length: 16174)
Vương Sơn Hạnh: "Ta đã biết."
Trần Lan Hoa: "Vợ của lão đại, ngươi đừng có cùng bọn nhỏ xúm lại một chỗ, mà là ở phía sau trông chừng, nếu như thấy có người lớn động tay, ngươi cũng đừng khách khí, cứ đánh thật mạnh. Chuyện này nếu làm ầm lên, thôn ủy hội chắc chắn sẽ chỉ truy cứu bọn họ, sẽ không truy cứu chúng ta. Nếu không, về sau người khác còn dám học cho đàng hoàng nữa không? Bọn họ đây là phá hoại bầu không khí học tập tốt đẹp."
Ngươi xem, bà ấy một lão bà già mà nghĩ được thấu đáo ghê.
Điền Viễn Sơn cũng nhìn lão bà già đồng tình, cảm thấy bạn già của mình đúng là xem ti vi nhiều nên kiến thức rộng, giờ phân tích được cặn kẽ quá.
Phân tích rất đúng!
Điền lão đầu nhi: "Chuyện này cứ quyết như vậy!"
Tống Xuân Mai: "Ta lấy dao phay!"
"Ơ cái này..."
Điền lão đầu nhi đành chịu: "Cái này thì không cần, ngươi đánh người không sao, nhưng không thể dùng dao, vợ của lão đại con ạ, ta phải tuân theo pháp luật."
Tống Xuân Mai vỗ đầu: "Ồ đúng, không thể dùng dao, ta quên mất."
Điền Thanh Tùng nhìn vợ mình dáng vẻ hung hăng, cảm thấy đúng là vợ hắn dám xông dám liều.
"Cha mẹ, con phải làm gì?"
"Không cần đến ngươi, con nít đánh nhau, đàn ông đừng có xen vào. Nói thì dễ nghe thôi."
"Dạ."
Nhà bọn họ a, vậy mà ăn ý ghê.
Nhưng mà mặc kệ là nhà Điền Phú Quý hay nhà Điền lão thật, đều tuyệt đối không hề hay biết.
Điền Điềm cá tính lại không chút sợ hãi, ngược lại hai mắt sáng rực, mài tay xoa chân, ai mà muốn bắt nạt nàng thì đừng hòng!
Điền Đông: "Muội muội, sao trông ngươi có vẻ hưng phấn thế?"
Điền Điềm bĩu môi.
Thật ra, bọn họ cũng không biết nhà Điền lão thật kia có thực sự dám ra tay hay chỉ là nói khoác, nhưng mà tóm lại cứ cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Đừng thấy hôm nay vẫn còn tuyết rơi, nhưng việc cũng không ngừng được.
Chủ yếu là, qua một thời gian nữa trời lạnh, không chừng thực sự là không làm gì được, cho nên bây giờ còn có thể lo liệu được thì cứ lo nhiều chút, cũng là vì qua mùa đông.
Bọn họ không biết bên này tình hình ra sao, cho nên chỉ có thể dựa vào tình trạng trước kia còn ở thôn Điền Gia để chuẩn bị.
Mấy đứa trẻ con Điền Điềm này đều không cảm thấy vất vả đâu, cái này có gì mà vất vả?
Bọn họ chạy nạn hồi đó, bụng đói meo mốc, mùa hè phơi người đến độ muốn cháy da, mùa đông lạnh run cầm cập, không có ăn không có uống, mà vẫn kiên cường chịu đựng được đó thôi. So với lúc khốn khó đó, giờ tốt hơn nhiều rồi.
Lão Điền buổi chiều làm việc vẫn chia hai hướng, Trần Lan Hoa dẫn Vương Sơn Hạnh và mấy đứa trẻ Điền Đào đi ra biển bắt hải sản, còn Điền Đông Điền Điềm thì đi nhặt củi.
Mùa đông trời lạnh, củi lửa thật sự là không thể thiếu.
Điền Điềm đi theo anh trai ra ngoài, rất nhanh liền gặp Trần Sơn, Hổ Tử thì không thấy đâu.
Trần Sơn: "Hổ Tử cùng ba nó ra bờ biển rồi, ta và các ngươi lên núi."
Trần Sơn trên người còn mang một cây cung tên nữa.
Điền Điềm: "Anh Trần Sơn, anh đây là muốn đi săn đó hả!"
Trần Sơn gật đầu, ừ một tiếng, hắn nói: "Anh định bắt gà rừng nấu canh gà uống, trời lạnh uống canh gà mới bổ."
Điền Điềm im lặng nuốt một ngụm nước bọt.
Trần Sơn cười ha ha: "Ngươi thèm hả? Hôm qua ngươi đi ra ngoài không phải ăn nhiều đồ ngon lắm sao?"
Trần bà bà đều ra ngoài khoe mấy bận rồi, không chỉ có Trần Lan Hoa đâu, Phương Xảo Chủy cũng không ít lần khoe, nhà Song Hỉ cũng đi theo mà, muốn nói không có ra ngoài khoe, chỉ có "Thư hương môn đệ" Tống bà tử.
Người này thật là biết giữ.
Trần Sơn: "Ngươi vừa mới ăn no đã lại thèm hả?"
Điền Điềm cười hề hề: "Đúng đó a!"
Nàng mềm mềm giọng, thanh thanh thúy thúy: "Con thấy khẩu vị của con như là cái hố không đáy, ăn bao nhiêu đồ ngon cũng vẫn còn muốn ăn."
Trần Sơn: "Đi. Anh Trần Sơn dẫn ngươi đi săn, kiếm đồ ngon cho ngươi."
Điền Điềm: "Hì hì!"
Điền Đông: "Ngươi đừng có lôi kéo Sơn Tử nữa."
Điền Điềm: "Có đâu a!"
Nàng móc túi ra: "Nè, anh Trần Sơn, cho anh kẹo ăn."
Trần Sơn cũng không khách khí, trực tiếp bỏ vào miệng, nói: "Được đấy."
Ba người cùng nhau lên núi, đi không bao xa thì gặp Trân Hà và mấy người kia, bọn họ vốn chỉ muốn kiếm chuyện, nhưng thấy Điền Đông và Trần Sơn ở đó, thì lại đứng ngây người ra.
Có con trai ở đây, đánh không lại a!
Tú Hà với Trân Hà mấy người quan hệ không tốt, cố ý nói giọng điệu mỉa mai: "Anh họ có anh Trần Sơn ở đây, em không dám xuống tay phải không?"
Trân Hà: "Nói như thể mày dám không bằng."
Bọn họ không hợp nhau, nhưng mà thực sự là rất muốn cho Điền Điềm một bài học, nói cho nó về sau thi kém chút, tuyệt đối không được đứng hạng nhất.
Đẹp Hà: "Vậy phải làm sao bây giờ!"
Tú Hà nghĩ nghĩ, nói: "Nó đoạt danh tiếng của Tiểu Đệ chắc chắn là không được rồi, thế này đi, mình nghĩ ra kế, tao đi dụ Trần Sơn và Điền Đông đi, chúng mày đi xử lý Điền Điềm. Một mình nó thôi, ba người tụi mày có đối phó được không?"
Trân Hà hé miệng: "Nếu bọn mình qua đánh nó, nhà Điền Gia đến gây chuyện thì sao?"
Tú Hà: "Thì có sao, nó nói là mày đánh thì chính là mày đánh hả? Với lại, mợ và mẹ cũng ghê gớm lắm."
Trân Hà: "Lần này, tao miễn cưỡng nghe lời mày."
Nếu không phải là vì em trai Diệu Tổ, nàng mới không nghe Tú Hà, Tú Hà có đáng gì!
Tú Hà xoa xoa tay, đi sang một bên, rất nhanh đã gọi: "Cứu mạng với, mau đến cứu mạng với!"
Điền Điềm mấy người đang nhặt củi, thì nghe thấy động tĩnh, Điền Điềm: "?"
Ngược lại Trần Sơn rất nhanh chạy ra, có người gọi cứu mạng, tóm lại không thể không để ý. Hắn động tác rất nhanh, Điền Điềm bọn họ cũng sắp chạy, Trân Hà lập tức chặn lại, nói: "Điền Điềm, ngươi là con gái thì đừng qua đó, cứ ở với tụi mình đi."
Điền Điềm dừng chân lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn Trân Hà.
Ơ cái này… Cô thật không biết Trân Hà không có ý tốt, nhưng mà trông thế nào cũng biết được, kế hoạch này có sơ sài quá không vậy?
Điền Điềm gãi đầu, cảm thấy mình bị xem thường, thật sự đó, bị xem thường quá rồi.
Cái bẫy sơ sài thế này, cô thật không nỡ nói thẳng: Ngươi ngu thật!
Điền Điềm đứng đó không nhúc nhích, Điền Đông dứt khoát cũng không đi, cười như không cười nhìn Trân Hà.
Không phải anh em Điền Gia thông minh, mà là ai có chút đầu óc đều thấy được sự bất thường. Tám phần là Điền Quý Tử đứng ở đây cũng sẽ nói một câu: Có phải mày coi tao là đồ ngốc không vậy.
Trân Hà ngại ngùng cười: "Anh họ, anh không qua xem thử sao? Anh Trần Sơn một mình không ổn đâu."
Điền Đông khóe miệng giật giật: "..."
Thì ra là mấy kẻ ngắm đến em gái mình không chỉ có một nhóm thôi sao?
Em gái anh chỉ vừa mới thi hạng nhất, đã gây ra bao nhiêu là thù hận thế à?
Thấy Điền Đông không đi, Đẹp Hà nhịn không được, lớn tiếng nói: "Điền Điềm, về sau không được thi hạng nhất nữa."
Điền Điềm: "?"
Cô nhíu mày lại, nói: "Ủa, con thi thứ mấy thì liên quan gì đến các ngươi? Ngươi học dốt thì ta phải nhường ngươi sao? Dựa vào đâu chứ? Mặt dày quá vậy?"
Cô cũng không phải là một cô bé nhu nhược, cháu gái của Trần Đại Chủy, dù sao cũng có mấy phần ăn nói giỏi giang!
Đẹp Hà: "Ngươi!"
Nàng cắn môi, làm ra vẻ tủi thân, lớn tiếng nói: "Dù sao là không cho ngươi thi hạng nhất, hạng nhất phải là của em trai ta!"
Thực ra Đẹp Hà cũng chỉ nhỏ hơn Điền Điềm có một tuổi, nhưng Điền Điềm lại thật sự cảm thấy, nàng có bệnh.
À không, người nhà nàng đều có bệnh.
Tống Xuân Cúc di truyền không tốt.
Điền Điềm: "Ta thích thi thứ mấy thì ta thi thứ mấy, chính ngươi ngu thì nói mình ngu đi, đừng có đến làm phiền ta."
Đẹp Hà thấy chị vẫn còn đứng bất động, cảm thấy chị mình quá vô dụng, mau đến đi, nàng nghĩ nghĩ, thấy mình có thể chủ động, chắc chắn sẽ được về nhà khen ngợi, không nhịn được xông lên trước: "Ta đánh chết ngươi, để cho ngươi hết thi nhất!"
Đẹp Hà dẫn theo Tiểu Muội cùng nhau xông lên, Điền Điềm cũng không khách khí, cô bé đá một cái, Đẹp Hà trực tiếp ngã lăn ra đất.
Trân Hà: "Ngươi lại dám đánh em gái ta!"
Điền Đông: "Câu này là ta mới phải nói!"
Anh ta túm Trân Hà lại, đẩy mạnh ra một bên: "Lượn cho khuất mắt, bọn mày gan cũng lớn, dám bắt nạt em gái tao, ngon ha!"
Lúc này Trần Sơn cũng đã quay lại, hắn thấy Tú Hà gọi cứu mạng là trò đùa không đâu, nghe thấy bên Điền Điềm động tĩnh liền hiểu ngay chuyện gì, lập tức quay về. Bốn cô gái nhà Điền Phú Quý chắc chắn không phải đối thủ của họ.
Trân Hà thấy một đám kia, biết tụi mình mà làm ầm lên thì sẽ bị đánh, kéo theo hai em gái, nhanh chân bỏ chạy.
Còn về Tú Hà, mặc kệ xác nàng ta đi!
Tú Hà cũng không phải ngồi yên chịu trận, thấy Trân Hà bọn họ chạy, nàng ta cũng nhanh chân bỏ chạy.
Điền Điềm: "..."
Đúng là cẩu thả thật!
Kế hoạch cẩu thả, đánh cẩu thả, chạy cũng cẩu thả.
Điền Điềm vò đầu, có chút hoài nghi có phải mình là thiên tài hay không, bằng không sao mà cô thấy kế hoạch của mấy người Trân Hà còn không bằng bỏ không vậy?
Nếu là mình muốn tính toán người ta thì nhất định không làm thế này!
Cái này… Mấy đứa bé nháo một trận như vậy, khiến cho Tống Xuân Mai nhìn thấy hết.
Nhưng mà rất nhanh sau đó bà nổi giận, nhà bọn họ với nhà Điền lão thật vốn không có mối quan hệ tốt đẹp gì, nhà Điền lão thật có ý đồ xấu thì mặc dù không hiểu rõ, cũng coi như bình thường. Nhưng mà Tống Xuân Cúc là có ý gì, bà ta vậy mà để mấy đứa con gái chết tiệt kia đi uy hiếp Điền Điềm?
Tống Xuân Mai hễ dính tới chuyện của Tống Xuân Cúc là có chút không kiềm chế được tâm tình, bà ta cao giọng: "Điền Điềm, đi, đi với ta đến nhà Điền Phú Quý, ta nhất định không tha cho Tống Xuân Cúc đâu!"
Điền Điềm: "Hả? Dạ!"
Điền Đông cùng Trần Sơn nhìn nhau một chút, đuổi theo sát.
Cái này xem náo nhiệt... À không, bọn họ là đi tiếp sức.
Trân Hà mấy đứa vừa chạy về phía nhà, vừa quay đầu lại, thấy Tống Xuân Mai đang đuổi theo bọn họ, kinh hãi kêu: "Oa!"
Sợ quá khóc.
Uy danh của Tống Xuân Mai, bọn họ đã được chứng kiến, khi chạy loạn bọn họ cũng đã gặp phải cướp, Tống Xuân Mai liền dám nói sẽ lấy đao lớn chém người mà.
Kinh hãi kêu: "Ô ô ô! Chạy mau!"
Trân Hà: "Trời ơi là trời!"
Tú Hà chạy còn nhanh hơn.
Dù sao tuổi cũng lớn rồi.
Mấy người vừa chạy về phía nhà, vừa kêu: "Cha, mẹ, cứu mạng, muốn giết người!"
Lần này đúng là kêu thật.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Có người nghe thấy tiếng động, cũng tranh thủ thời gian đến. Điền đại tẩu, Điền nhị tẩu cũng ở đó, nói thật, lúc ở nhà bọn họ rất tức giận, muốn dạy dỗ Điền Điềm một chút, để nó biết con gái không thể thi nhất.
Nhưng ra ngoài gặp gió lạnh thổi, ít nhiều vẫn có chút suy nghĩ, bọn họ muốn vì chuyện này đi bắt nạt một đứa trẻ con, vậy thì bà tám Tống Xuân Mai kia chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Trần Lan Hoa cái bà già chết tiệt này cũng không phải dễ trêu, nhà bà ta mặc dù bà nội không hợp với Trần Lan Hoa, nhưng lại không phải sẽ bảo vệ bọn họ, nghĩ đến điều này, bọn họ lập tức tỉnh táo, thấy rằng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Bọn họ cũng không có đi bới lông tìm vết.
Nghe được tiếng hò hét ầm ĩ, còn chưa kịp ra ngoài xem náo nhiệt, Tống Xuân Mai đã cạch cạch đập cửa sắt nhà Điền Phú Quý.
"Tống Xuân Cúc ngươi ra đây, cái đồ biết độc tử kia ra đây cho ta! Đồ giấu đầu hở đuôi cút ra đây cho ta, ta biết ngươi ở nhà, cút ra đây!" Tống Xuân Mai rất bực bội.
Trân Hà bọn họ vừa chạy về nhà liền đóng sập cửa lớn, cài then không dám nhúc nhích.
Còn Tống Xuân Mai thì lại làm ầm lên, gào: "Tống Xuân Cúc, ngươi cút ra đây cho ta!"
Nàng cũng không làm gì mấy đứa bé, nhưng Tống Xuân Cúc đừng hòng trốn.
"Mấy thứ chết tiệt các ngươi đúng là thất đức, cả nhà cẩu thí không học giỏi lại còn muốn bắt nạt con gái nhà ta? Sao? Con gái ta thi nhất các ngươi ghen tức muốn chết đúng không? Còn dám để mấy đứa nhãi ranh nhà ngươi đến gây chuyện, coi ta Tống Xuân Mai chết rồi sao? Tống Xuân Cúc, Điền Phú Quý, hai người cút ra đây cho ta. Mấy đứa chó má nhà các người học hành không giỏi, là do cha mẹ đầu óc không tốt, đều là do di truyền cả! Con gái ta cho dù không thi được nhất, thì nhà ngươi cũng là đồ miệng rộng!"
Đây là những lời Tống Xuân Mai học từ mấy bà đàn bà với mấy con chó mà ra để mắng chửi người.
Thật hữu dụng!
"Thứ chó má cút ra đây cho ta! Còn muốn lấy đông hiếp yếu? Cút ra đây!"
Cạch cạch cạch!
Cánh cửa sắt bị đập rung cả lên.
Điền đại tẩu: "Ghê!"
Điền nhị tẩu: "Trời ơi."
Không dám trêu, thật sự là không dám trêu.
Quả nhiên Tống Xuân Mai người này hung dữ.
"Nhà các người đều là lũ biết độc tử, cút ra đây!"
Tống Xuân Mai đứng ở ngoài cửa mắng chửi người, nhưng lại không biết trong nhà đã tức đến sắc mặt đen thui, Điền Phú Quý mặt căng ra, chỉ cảm thấy đời này chưa từng mất mặt như thế, lại bị đàn bà đánh đến tận cửa. Hắn nhìn mấy đứa con gái, sâu sắc cảm thấy nuôi con gái đúng là không xong, thành sự không đủ, bại sự có thừa.
Chu Tuyết Hoa cũng giận sôi máu, tức giận nói: "Con Tống Xuân Mai đó khinh người quá đáng, để ta ra trừng trị nó."
Nàng hùng hổ đi ra, đi được nửa đường lại quay về, một cái tát nện vào mặt Tống Xuân Cúc, tức giận nói: "Còn không phải tại mày gây ra chuyện? Mày xem một chút xem sự tình mày làm ra đi, đều do mày dạy con không nên người, mày đúng là đồ phế vật vô dụng. Ngoài kia là chị gái của mày, bà ta hận mày nhất, là mày chuốc lấy, tự mày đi giải quyết đi!"
Chu Tuyết Hoa trước giờ sống sung sướng, tuy đanh đá, nhưng nếu nói đến đánh nhau thật thì e rằng không bằng mấy bà tám trong thôn, cho nên nàng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy mình không thể chịu thiệt được!
"Mày cút ra ngoài cho tao!"
Bốp!
Lại tát Tống Xuân Cúc một cái nữa.
Tống Xuân Cúc ôm mặt khóc thút thít, Điền Phú Quý: "Xuân Cúc con ra xem sao, chị gái con hiểu lầm nhà chúng ta rồi."
Tống Xuân Cúc khóc ra nước mắt, liếc mắt nhìn mấy đứa con gái, ánh mắt thoáng qua một vẻ chán ghét, nói: "Mấy đứa thật là phế vật!"
Nuôi bao nhiêu con gái cũng không bằng một thằng con trai!
Nàng mở cửa, Tống Xuân Mai đang phá cửa, suýt chút nữa lảo đảo, nhìn thấy Tống Xuân Cúc, lửa giận bốc lên: "Ngươi cái đồ tiện nhân, ngươi để..."
"Mẹ!"
Điền Điềm vội túm tay mẹ lại, nói: "Mẹ đừng động thủ, nếu không có lý cũng thành vô lý đó."
Kỳ thật thì, không phải vậy, mà là do Điền Điềm nhìn thấy mặt Tống Xuân Cúc đã sưng lên, hai bên má đều in vết tát.
Hơn nữa, Điền Điềm còn nhìn thấy trên quần của Tống Xuân Cúc có máu.
Điền Điềm không hiểu nhiều, nhưng nó biết chắc chắn Tống Xuân Cúc đã bị đánh.
Đúng, nó không để mẹ nó phải chịu tiếng xấu!
Nó nói giọng trong trẻo, to tiếng: "Mẹ, mẹ nhìn kìa, cô ấy bị đánh kìa. Cô Tống, cô bị đánh ở nhà à?"
Nó chớp chớp mắt: "Vì sao lại đánh cô à! Mẹ, mẹ lùi lại chút đi, kẻo bị vạ lây!"
Tống Xuân Mai: "Ối!"
Nàng tức giận nói: "Được đấy, hóa ra là một liên hoàn kế, tao còn thắc mắc tại sao con gái nhà mày thấy Điềm nha đầu nhà tao còn có anh trai bên cạnh lại dám động thủ, hóa ra mày định trước để con gái mày bắt nạt con gái tao, rồi dẫn tao tới, sau đó lại bày ra trò người giả bị hại à? Tống Xuân Cúc, mày đúng là âm hiểm xảo trá, tao nhìn thấu mày rồi!"
Tống Xuân Cúc: "?"
Đám người: Ồ, hóa ra là vậy!
Thì ra là như thế!
Nhìn lại Tống Xuân Cúc, con đàn bà này, đúng là tâm cơ thâm sâu!...
Trần Lan Hoa: "Vợ của lão đại, ngươi đừng có cùng bọn nhỏ xúm lại một chỗ, mà là ở phía sau trông chừng, nếu như thấy có người lớn động tay, ngươi cũng đừng khách khí, cứ đánh thật mạnh. Chuyện này nếu làm ầm lên, thôn ủy hội chắc chắn sẽ chỉ truy cứu bọn họ, sẽ không truy cứu chúng ta. Nếu không, về sau người khác còn dám học cho đàng hoàng nữa không? Bọn họ đây là phá hoại bầu không khí học tập tốt đẹp."
Ngươi xem, bà ấy một lão bà già mà nghĩ được thấu đáo ghê.
Điền Viễn Sơn cũng nhìn lão bà già đồng tình, cảm thấy bạn già của mình đúng là xem ti vi nhiều nên kiến thức rộng, giờ phân tích được cặn kẽ quá.
Phân tích rất đúng!
Điền lão đầu nhi: "Chuyện này cứ quyết như vậy!"
Tống Xuân Mai: "Ta lấy dao phay!"
"Ơ cái này..."
Điền lão đầu nhi đành chịu: "Cái này thì không cần, ngươi đánh người không sao, nhưng không thể dùng dao, vợ của lão đại con ạ, ta phải tuân theo pháp luật."
Tống Xuân Mai vỗ đầu: "Ồ đúng, không thể dùng dao, ta quên mất."
Điền Thanh Tùng nhìn vợ mình dáng vẻ hung hăng, cảm thấy đúng là vợ hắn dám xông dám liều.
"Cha mẹ, con phải làm gì?"
"Không cần đến ngươi, con nít đánh nhau, đàn ông đừng có xen vào. Nói thì dễ nghe thôi."
"Dạ."
Nhà bọn họ a, vậy mà ăn ý ghê.
Nhưng mà mặc kệ là nhà Điền Phú Quý hay nhà Điền lão thật, đều tuyệt đối không hề hay biết.
Điền Điềm cá tính lại không chút sợ hãi, ngược lại hai mắt sáng rực, mài tay xoa chân, ai mà muốn bắt nạt nàng thì đừng hòng!
Điền Đông: "Muội muội, sao trông ngươi có vẻ hưng phấn thế?"
Điền Điềm bĩu môi.
Thật ra, bọn họ cũng không biết nhà Điền lão thật kia có thực sự dám ra tay hay chỉ là nói khoác, nhưng mà tóm lại cứ cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Đừng thấy hôm nay vẫn còn tuyết rơi, nhưng việc cũng không ngừng được.
Chủ yếu là, qua một thời gian nữa trời lạnh, không chừng thực sự là không làm gì được, cho nên bây giờ còn có thể lo liệu được thì cứ lo nhiều chút, cũng là vì qua mùa đông.
Bọn họ không biết bên này tình hình ra sao, cho nên chỉ có thể dựa vào tình trạng trước kia còn ở thôn Điền Gia để chuẩn bị.
Mấy đứa trẻ con Điền Điềm này đều không cảm thấy vất vả đâu, cái này có gì mà vất vả?
Bọn họ chạy nạn hồi đó, bụng đói meo mốc, mùa hè phơi người đến độ muốn cháy da, mùa đông lạnh run cầm cập, không có ăn không có uống, mà vẫn kiên cường chịu đựng được đó thôi. So với lúc khốn khó đó, giờ tốt hơn nhiều rồi.
Lão Điền buổi chiều làm việc vẫn chia hai hướng, Trần Lan Hoa dẫn Vương Sơn Hạnh và mấy đứa trẻ Điền Đào đi ra biển bắt hải sản, còn Điền Đông Điền Điềm thì đi nhặt củi.
Mùa đông trời lạnh, củi lửa thật sự là không thể thiếu.
Điền Điềm đi theo anh trai ra ngoài, rất nhanh liền gặp Trần Sơn, Hổ Tử thì không thấy đâu.
Trần Sơn: "Hổ Tử cùng ba nó ra bờ biển rồi, ta và các ngươi lên núi."
Trần Sơn trên người còn mang một cây cung tên nữa.
Điền Điềm: "Anh Trần Sơn, anh đây là muốn đi săn đó hả!"
Trần Sơn gật đầu, ừ một tiếng, hắn nói: "Anh định bắt gà rừng nấu canh gà uống, trời lạnh uống canh gà mới bổ."
Điền Điềm im lặng nuốt một ngụm nước bọt.
Trần Sơn cười ha ha: "Ngươi thèm hả? Hôm qua ngươi đi ra ngoài không phải ăn nhiều đồ ngon lắm sao?"
Trần bà bà đều ra ngoài khoe mấy bận rồi, không chỉ có Trần Lan Hoa đâu, Phương Xảo Chủy cũng không ít lần khoe, nhà Song Hỉ cũng đi theo mà, muốn nói không có ra ngoài khoe, chỉ có "Thư hương môn đệ" Tống bà tử.
Người này thật là biết giữ.
Trần Sơn: "Ngươi vừa mới ăn no đã lại thèm hả?"
Điền Điềm cười hề hề: "Đúng đó a!"
Nàng mềm mềm giọng, thanh thanh thúy thúy: "Con thấy khẩu vị của con như là cái hố không đáy, ăn bao nhiêu đồ ngon cũng vẫn còn muốn ăn."
Trần Sơn: "Đi. Anh Trần Sơn dẫn ngươi đi săn, kiếm đồ ngon cho ngươi."
Điền Điềm: "Hì hì!"
Điền Đông: "Ngươi đừng có lôi kéo Sơn Tử nữa."
Điền Điềm: "Có đâu a!"
Nàng móc túi ra: "Nè, anh Trần Sơn, cho anh kẹo ăn."
Trần Sơn cũng không khách khí, trực tiếp bỏ vào miệng, nói: "Được đấy."
Ba người cùng nhau lên núi, đi không bao xa thì gặp Trân Hà và mấy người kia, bọn họ vốn chỉ muốn kiếm chuyện, nhưng thấy Điền Đông và Trần Sơn ở đó, thì lại đứng ngây người ra.
Có con trai ở đây, đánh không lại a!
Tú Hà với Trân Hà mấy người quan hệ không tốt, cố ý nói giọng điệu mỉa mai: "Anh họ có anh Trần Sơn ở đây, em không dám xuống tay phải không?"
Trân Hà: "Nói như thể mày dám không bằng."
Bọn họ không hợp nhau, nhưng mà thực sự là rất muốn cho Điền Điềm một bài học, nói cho nó về sau thi kém chút, tuyệt đối không được đứng hạng nhất.
Đẹp Hà: "Vậy phải làm sao bây giờ!"
Tú Hà nghĩ nghĩ, nói: "Nó đoạt danh tiếng của Tiểu Đệ chắc chắn là không được rồi, thế này đi, mình nghĩ ra kế, tao đi dụ Trần Sơn và Điền Đông đi, chúng mày đi xử lý Điền Điềm. Một mình nó thôi, ba người tụi mày có đối phó được không?"
Trân Hà hé miệng: "Nếu bọn mình qua đánh nó, nhà Điền Gia đến gây chuyện thì sao?"
Tú Hà: "Thì có sao, nó nói là mày đánh thì chính là mày đánh hả? Với lại, mợ và mẹ cũng ghê gớm lắm."
Trân Hà: "Lần này, tao miễn cưỡng nghe lời mày."
Nếu không phải là vì em trai Diệu Tổ, nàng mới không nghe Tú Hà, Tú Hà có đáng gì!
Tú Hà xoa xoa tay, đi sang một bên, rất nhanh đã gọi: "Cứu mạng với, mau đến cứu mạng với!"
Điền Điềm mấy người đang nhặt củi, thì nghe thấy động tĩnh, Điền Điềm: "?"
Ngược lại Trần Sơn rất nhanh chạy ra, có người gọi cứu mạng, tóm lại không thể không để ý. Hắn động tác rất nhanh, Điền Điềm bọn họ cũng sắp chạy, Trân Hà lập tức chặn lại, nói: "Điền Điềm, ngươi là con gái thì đừng qua đó, cứ ở với tụi mình đi."
Điền Điềm dừng chân lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn Trân Hà.
Ơ cái này… Cô thật không biết Trân Hà không có ý tốt, nhưng mà trông thế nào cũng biết được, kế hoạch này có sơ sài quá không vậy?
Điền Điềm gãi đầu, cảm thấy mình bị xem thường, thật sự đó, bị xem thường quá rồi.
Cái bẫy sơ sài thế này, cô thật không nỡ nói thẳng: Ngươi ngu thật!
Điền Điềm đứng đó không nhúc nhích, Điền Đông dứt khoát cũng không đi, cười như không cười nhìn Trân Hà.
Không phải anh em Điền Gia thông minh, mà là ai có chút đầu óc đều thấy được sự bất thường. Tám phần là Điền Quý Tử đứng ở đây cũng sẽ nói một câu: Có phải mày coi tao là đồ ngốc không vậy.
Trân Hà ngại ngùng cười: "Anh họ, anh không qua xem thử sao? Anh Trần Sơn một mình không ổn đâu."
Điền Đông khóe miệng giật giật: "..."
Thì ra là mấy kẻ ngắm đến em gái mình không chỉ có một nhóm thôi sao?
Em gái anh chỉ vừa mới thi hạng nhất, đã gây ra bao nhiêu là thù hận thế à?
Thấy Điền Đông không đi, Đẹp Hà nhịn không được, lớn tiếng nói: "Điền Điềm, về sau không được thi hạng nhất nữa."
Điền Điềm: "?"
Cô nhíu mày lại, nói: "Ủa, con thi thứ mấy thì liên quan gì đến các ngươi? Ngươi học dốt thì ta phải nhường ngươi sao? Dựa vào đâu chứ? Mặt dày quá vậy?"
Cô cũng không phải là một cô bé nhu nhược, cháu gái của Trần Đại Chủy, dù sao cũng có mấy phần ăn nói giỏi giang!
Đẹp Hà: "Ngươi!"
Nàng cắn môi, làm ra vẻ tủi thân, lớn tiếng nói: "Dù sao là không cho ngươi thi hạng nhất, hạng nhất phải là của em trai ta!"
Thực ra Đẹp Hà cũng chỉ nhỏ hơn Điền Điềm có một tuổi, nhưng Điền Điềm lại thật sự cảm thấy, nàng có bệnh.
À không, người nhà nàng đều có bệnh.
Tống Xuân Cúc di truyền không tốt.
Điền Điềm: "Ta thích thi thứ mấy thì ta thi thứ mấy, chính ngươi ngu thì nói mình ngu đi, đừng có đến làm phiền ta."
Đẹp Hà thấy chị vẫn còn đứng bất động, cảm thấy chị mình quá vô dụng, mau đến đi, nàng nghĩ nghĩ, thấy mình có thể chủ động, chắc chắn sẽ được về nhà khen ngợi, không nhịn được xông lên trước: "Ta đánh chết ngươi, để cho ngươi hết thi nhất!"
Đẹp Hà dẫn theo Tiểu Muội cùng nhau xông lên, Điền Điềm cũng không khách khí, cô bé đá một cái, Đẹp Hà trực tiếp ngã lăn ra đất.
Trân Hà: "Ngươi lại dám đánh em gái ta!"
Điền Đông: "Câu này là ta mới phải nói!"
Anh ta túm Trân Hà lại, đẩy mạnh ra một bên: "Lượn cho khuất mắt, bọn mày gan cũng lớn, dám bắt nạt em gái tao, ngon ha!"
Lúc này Trần Sơn cũng đã quay lại, hắn thấy Tú Hà gọi cứu mạng là trò đùa không đâu, nghe thấy bên Điền Điềm động tĩnh liền hiểu ngay chuyện gì, lập tức quay về. Bốn cô gái nhà Điền Phú Quý chắc chắn không phải đối thủ của họ.
Trân Hà thấy một đám kia, biết tụi mình mà làm ầm lên thì sẽ bị đánh, kéo theo hai em gái, nhanh chân bỏ chạy.
Còn về Tú Hà, mặc kệ xác nàng ta đi!
Tú Hà cũng không phải ngồi yên chịu trận, thấy Trân Hà bọn họ chạy, nàng ta cũng nhanh chân bỏ chạy.
Điền Điềm: "..."
Đúng là cẩu thả thật!
Kế hoạch cẩu thả, đánh cẩu thả, chạy cũng cẩu thả.
Điền Điềm vò đầu, có chút hoài nghi có phải mình là thiên tài hay không, bằng không sao mà cô thấy kế hoạch của mấy người Trân Hà còn không bằng bỏ không vậy?
Nếu là mình muốn tính toán người ta thì nhất định không làm thế này!
Cái này… Mấy đứa bé nháo một trận như vậy, khiến cho Tống Xuân Mai nhìn thấy hết.
Nhưng mà rất nhanh sau đó bà nổi giận, nhà bọn họ với nhà Điền lão thật vốn không có mối quan hệ tốt đẹp gì, nhà Điền lão thật có ý đồ xấu thì mặc dù không hiểu rõ, cũng coi như bình thường. Nhưng mà Tống Xuân Cúc là có ý gì, bà ta vậy mà để mấy đứa con gái chết tiệt kia đi uy hiếp Điền Điềm?
Tống Xuân Mai hễ dính tới chuyện của Tống Xuân Cúc là có chút không kiềm chế được tâm tình, bà ta cao giọng: "Điền Điềm, đi, đi với ta đến nhà Điền Phú Quý, ta nhất định không tha cho Tống Xuân Cúc đâu!"
Điền Điềm: "Hả? Dạ!"
Điền Đông cùng Trần Sơn nhìn nhau một chút, đuổi theo sát.
Cái này xem náo nhiệt... À không, bọn họ là đi tiếp sức.
Trân Hà mấy đứa vừa chạy về phía nhà, vừa quay đầu lại, thấy Tống Xuân Mai đang đuổi theo bọn họ, kinh hãi kêu: "Oa!"
Sợ quá khóc.
Uy danh của Tống Xuân Mai, bọn họ đã được chứng kiến, khi chạy loạn bọn họ cũng đã gặp phải cướp, Tống Xuân Mai liền dám nói sẽ lấy đao lớn chém người mà.
Kinh hãi kêu: "Ô ô ô! Chạy mau!"
Trân Hà: "Trời ơi là trời!"
Tú Hà chạy còn nhanh hơn.
Dù sao tuổi cũng lớn rồi.
Mấy người vừa chạy về phía nhà, vừa kêu: "Cha, mẹ, cứu mạng, muốn giết người!"
Lần này đúng là kêu thật.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Có người nghe thấy tiếng động, cũng tranh thủ thời gian đến. Điền đại tẩu, Điền nhị tẩu cũng ở đó, nói thật, lúc ở nhà bọn họ rất tức giận, muốn dạy dỗ Điền Điềm một chút, để nó biết con gái không thể thi nhất.
Nhưng ra ngoài gặp gió lạnh thổi, ít nhiều vẫn có chút suy nghĩ, bọn họ muốn vì chuyện này đi bắt nạt một đứa trẻ con, vậy thì bà tám Tống Xuân Mai kia chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Trần Lan Hoa cái bà già chết tiệt này cũng không phải dễ trêu, nhà bà ta mặc dù bà nội không hợp với Trần Lan Hoa, nhưng lại không phải sẽ bảo vệ bọn họ, nghĩ đến điều này, bọn họ lập tức tỉnh táo, thấy rằng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Bọn họ cũng không có đi bới lông tìm vết.
Nghe được tiếng hò hét ầm ĩ, còn chưa kịp ra ngoài xem náo nhiệt, Tống Xuân Mai đã cạch cạch đập cửa sắt nhà Điền Phú Quý.
"Tống Xuân Cúc ngươi ra đây, cái đồ biết độc tử kia ra đây cho ta! Đồ giấu đầu hở đuôi cút ra đây cho ta, ta biết ngươi ở nhà, cút ra đây!" Tống Xuân Mai rất bực bội.
Trân Hà bọn họ vừa chạy về nhà liền đóng sập cửa lớn, cài then không dám nhúc nhích.
Còn Tống Xuân Mai thì lại làm ầm lên, gào: "Tống Xuân Cúc, ngươi cút ra đây cho ta!"
Nàng cũng không làm gì mấy đứa bé, nhưng Tống Xuân Cúc đừng hòng trốn.
"Mấy thứ chết tiệt các ngươi đúng là thất đức, cả nhà cẩu thí không học giỏi lại còn muốn bắt nạt con gái nhà ta? Sao? Con gái ta thi nhất các ngươi ghen tức muốn chết đúng không? Còn dám để mấy đứa nhãi ranh nhà ngươi đến gây chuyện, coi ta Tống Xuân Mai chết rồi sao? Tống Xuân Cúc, Điền Phú Quý, hai người cút ra đây cho ta. Mấy đứa chó má nhà các người học hành không giỏi, là do cha mẹ đầu óc không tốt, đều là do di truyền cả! Con gái ta cho dù không thi được nhất, thì nhà ngươi cũng là đồ miệng rộng!"
Đây là những lời Tống Xuân Mai học từ mấy bà đàn bà với mấy con chó mà ra để mắng chửi người.
Thật hữu dụng!
"Thứ chó má cút ra đây cho ta! Còn muốn lấy đông hiếp yếu? Cút ra đây!"
Cạch cạch cạch!
Cánh cửa sắt bị đập rung cả lên.
Điền đại tẩu: "Ghê!"
Điền nhị tẩu: "Trời ơi."
Không dám trêu, thật sự là không dám trêu.
Quả nhiên Tống Xuân Mai người này hung dữ.
"Nhà các người đều là lũ biết độc tử, cút ra đây!"
Tống Xuân Mai đứng ở ngoài cửa mắng chửi người, nhưng lại không biết trong nhà đã tức đến sắc mặt đen thui, Điền Phú Quý mặt căng ra, chỉ cảm thấy đời này chưa từng mất mặt như thế, lại bị đàn bà đánh đến tận cửa. Hắn nhìn mấy đứa con gái, sâu sắc cảm thấy nuôi con gái đúng là không xong, thành sự không đủ, bại sự có thừa.
Chu Tuyết Hoa cũng giận sôi máu, tức giận nói: "Con Tống Xuân Mai đó khinh người quá đáng, để ta ra trừng trị nó."
Nàng hùng hổ đi ra, đi được nửa đường lại quay về, một cái tát nện vào mặt Tống Xuân Cúc, tức giận nói: "Còn không phải tại mày gây ra chuyện? Mày xem một chút xem sự tình mày làm ra đi, đều do mày dạy con không nên người, mày đúng là đồ phế vật vô dụng. Ngoài kia là chị gái của mày, bà ta hận mày nhất, là mày chuốc lấy, tự mày đi giải quyết đi!"
Chu Tuyết Hoa trước giờ sống sung sướng, tuy đanh đá, nhưng nếu nói đến đánh nhau thật thì e rằng không bằng mấy bà tám trong thôn, cho nên nàng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy mình không thể chịu thiệt được!
"Mày cút ra ngoài cho tao!"
Bốp!
Lại tát Tống Xuân Cúc một cái nữa.
Tống Xuân Cúc ôm mặt khóc thút thít, Điền Phú Quý: "Xuân Cúc con ra xem sao, chị gái con hiểu lầm nhà chúng ta rồi."
Tống Xuân Cúc khóc ra nước mắt, liếc mắt nhìn mấy đứa con gái, ánh mắt thoáng qua một vẻ chán ghét, nói: "Mấy đứa thật là phế vật!"
Nuôi bao nhiêu con gái cũng không bằng một thằng con trai!
Nàng mở cửa, Tống Xuân Mai đang phá cửa, suýt chút nữa lảo đảo, nhìn thấy Tống Xuân Cúc, lửa giận bốc lên: "Ngươi cái đồ tiện nhân, ngươi để..."
"Mẹ!"
Điền Điềm vội túm tay mẹ lại, nói: "Mẹ đừng động thủ, nếu không có lý cũng thành vô lý đó."
Kỳ thật thì, không phải vậy, mà là do Điền Điềm nhìn thấy mặt Tống Xuân Cúc đã sưng lên, hai bên má đều in vết tát.
Hơn nữa, Điền Điềm còn nhìn thấy trên quần của Tống Xuân Cúc có máu.
Điền Điềm không hiểu nhiều, nhưng nó biết chắc chắn Tống Xuân Cúc đã bị đánh.
Đúng, nó không để mẹ nó phải chịu tiếng xấu!
Nó nói giọng trong trẻo, to tiếng: "Mẹ, mẹ nhìn kìa, cô ấy bị đánh kìa. Cô Tống, cô bị đánh ở nhà à?"
Nó chớp chớp mắt: "Vì sao lại đánh cô à! Mẹ, mẹ lùi lại chút đi, kẻo bị vạ lây!"
Tống Xuân Mai: "Ối!"
Nàng tức giận nói: "Được đấy, hóa ra là một liên hoàn kế, tao còn thắc mắc tại sao con gái nhà mày thấy Điềm nha đầu nhà tao còn có anh trai bên cạnh lại dám động thủ, hóa ra mày định trước để con gái mày bắt nạt con gái tao, rồi dẫn tao tới, sau đó lại bày ra trò người giả bị hại à? Tống Xuân Cúc, mày đúng là âm hiểm xảo trá, tao nhìn thấu mày rồi!"
Tống Xuân Cúc: "?"
Đám người: Ồ, hóa ra là vậy!
Thì ra là như thế!
Nhìn lại Tống Xuân Cúc, con đàn bà này, đúng là tâm cơ thâm sâu!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận