Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 54: Bọn ta đồn bên trong người (3) (length: 7557)

Trần Lan Hoa vỗ vỗ tay lão chị em.
Phương Xảo Chủy: "Ôi, ngươi đừng lo lắng cho ta, ta đều không để ý. Có người như vậy cũng được, trong nhà cũng có thể nấu cơm làm việc, tiền cũng muốn đưa lên, ta không uổng công."
Trần Lan Hoa bật cười: "Ngươi có thể nghĩ thoáng ra là tốt rồi."
Phương Xảo Chủy bình tĩnh: "Ta tự nhiên nghĩ thoáng ra a, tuổi trẻ lúc ấy đã từng trải qua rồi. Thật sự là nghĩ không thông, chúng ta liền không có. Cha mẹ chồng con trai con gái ta đều đứng về phía ta, ta có cái gì mà nghĩ không thông chứ. Ai quan tâm hắn một cái lão già dê xồm."
Trần Lan Hoa: "Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, đi, về xem tivi."
"Đi, ai thật sự là, cái lão già dê xồm này thật đáng ghét, làm chậm trễ ta xem Hoắc Nguyên Giáp rồi. Câu nói kia nói thế nào nhỉ? Ai cha ơi, cái Hoắc Nguyên Giáp này mới là người tình trong mộng của ta a."
"Vậy thì đúng là như vậy rồi, vừa biết đánh, vừa khí khái hào hùng lại có năng lực, ai ngươi nói cái này..."
Hai bà lão hóa thân thành fan cuồng, bà bà.
Khúc nhạc dạo ngắn ban đêm, trừ người trong cuộc, không ai phát hiện.
Thạch Tú Quế lúc đầu trong lòng có chút hoảng, nhưng thấy Phương Xảo Chủy căn bản không để ý, cũng yên lòng. Nếu như hồi còn trẻ các bà mẹ trong thôn đều giống như Phương Xảo Chủy bây giờ thì tốt rồi.
Nàng có thể chiếm được biết bao nhiêu tiện nghi.
Đáng tiếc a!
Không phải ai cũng là Phương Xảo Chủy.
Thạch Tú Quế yên lòng, nhưng trong lòng lại bực bội, những người này sao mà không đáng tin thế chứ. Rõ ràng nói xong rồi đến nhà mình làm việc, nhưng hôm nay mấy thằng nhóc đều không tới.
Nàng thật sự tức giận, cảm thấy con gái không bằng mình một phần mười năng lực.
Hồi trẻ nàng đâu có phải chật vật như con gái bây giờ, nàng dễ dàng là có người đến làm việc giúp, lại chưa từng chịu thiệt. Nghĩ tới đây, thật sự cảm khái con gái vô dụng.
Thạch Tú Quế đã sớm nhìn ra, mấy thằng nhóc tuy nói còn trẻ, làm việc cũng được, nhưng đáng tiếc là trong nhà đều có người lớn, con bé Chân Chân này là một mối họa lớn. Bình thường người lớn sẽ không để con trai mình đi gần con gái nhà khác.
Cũng may, Lan Ni Tử có thể đi lớp người lớn, đến lúc đó có thể càng thêm nắm chắc phần nào.
Tốt nhất, vẫn là lại nuôi thêm mấy con cá.
Giống như Điền Đại Ngưu, hắn có vẻ cũng có ý với con gái mình. Trước kia cũng hơi chủ động, nếu không phải vụ cao su non, chắc còn đang ve vãn con gái mình ấy chứ.
Điền Phú Quý cũng thế, trước đây, cũng hơi chủ động.
Còn có Điền Lãng mà con gái mình thích nữa...
Thạch Tú Quế mải nghĩ, đến cả giờ học cũng không tập trung.
Nhưng cũng không đợi nàng nghĩ ngợi thêm, Lan Ni Tử và bọn họ rất nhanh đã có mặt ở lớp người lớn. Ngoài Lan Ni Tử ra, còn có vài người nữa, hầu như ai đủ tuổi đều đến cả.
Giống như Tống Tiểu Đình, Điền Thanh Liễu loại học lực không tệ, cũng tới đây.
Có thể thấy mọi người cũng biết được năng lực của mình.
Bên lớp trẻ con người đi học càng ít, nhưng điều đó lại không ảnh hưởng gì đến mọi người.
Bọn trẻ vẫn đi học, vẫn học kiến thức, những người còn lại thì có thêm chút thời gian tự do thoải mái. Nhưng tuy nói là điều chỉnh lớp, nhưng đi chơi xuân vẫn có họ.
Dù sao, đây vốn là chuyện đáng lẽ xảy ra cuối năm ngoái, cũng là vì phía Bắc trời lạnh quá không có gì để ngắm nên mới chuyển sang bây giờ, đương nhiên sẽ không vì việc chia lớp mà không dẫn mọi người đi chơi.
Khi thời tiết ấm dần lên từng ngày, việc đi chơi xuân cũng được lên lịch.
Họ dự định sơ bộ là cuối tháng tư.
Tức là một ngày trước ngày Quốc tế Lao động.
Đây là chuyện lớn của cả thôn, mọi người trong thôn đều sống ở trên đảo, mỗi một lần có cơ hội ra ngoài đều là một việc trọng đại.
Thực ra nếu tính kỹ, mọi người không có mấy dịp ra ngoài, nhưng mỗi lần đều rất náo nhiệt, thành ra lại cứ tưởng như là mọi người thường xuyên đi vậy. Lần này số người đi ra ngoài tương đối nhiều.
Đến cả Lan Ni Tử và bọn họ cũng được đi, điều này khiến Điền Quý Tử và mọi người vô cùng đau lòng, họ cũng muốn đi mà.
Chỉ vì kém một tuổi, họ đã bị xếp vào lớp người lớn, cho nên đã mất đi cơ hội lần này.
Từng người trong bọn họ đều ủ rũ cụp đầu, nhưng cũng không nghĩ tới chuyện không phải học cả ngày như bọn trẻ, họ đã vui sướng biết bao, đắc ý được bao lâu rồi. Tuy nói còn hơn nửa tháng nữa, nhưng chút nữa cũng không làm chậm trễ sự háo hức và náo nhiệt của mọi người.
Với rất nhiều người, ra đảo chính là chuyện tốt to lớn!
Điền Điềm tò mò hỏi: "Ông nội, lần này ông đi cùng chúng cháu chứ?"
Ủy ban thôn sẽ cử nhiều người đi hỗ trợ trông nom, đương nhiên là cô bé muốn hỏi một chút.
Ông Điền: "Lần này ông không đi, lần trước ông đã đi rồi, lần này ông ở lại giữ nhà, Cổ thôn trưởng dẫn các cháu đi."
Điền Điềm thất vọng: "Cháu còn tưởng là ông sẽ đi cùng cơ."
Ông Điền: "Có thiếu một hai lần cũng không sao cả."
Thực ra, thêm một năm nữa là bọn họ có thể tự do ra ngoài. Nếu nói, hiện giờ không cho bọn họ ra ngoài, bọn họ lại rất muốn ra ngoài, còn khi thật sự cho họ ra ngoài tự do thì có khi chưa chắc đã nghĩ đến việc muốn ra ngoài ngay.
Giống như đi học vậy, ai cũng nói nếu có cơ hội được học thì thế này thế kia, nhưng thực tế xem...
Thật sự kiên trì được việc một lòng một dạ chăm chỉ học hành được mấy người?
Những ngày chờ đợi luôn có chút dài đằng đẵng, nhưng việc gieo trồng vào mùa xuân thì lại tuyệt đối không thể thiếu, không thể trì hoãn, có mấy nhà đều rất gian nan. Hết cách, lúc này sức lao động trở nên cực kỳ quan trọng.
Vợ chồng Điền Đại Ngưu muốn tính nhờ cha của Điền Điềm hỗ trợ, nhưng tuyệt đối không có chuyện đó, người này chất phác thì chất phác thật đấy, nhưng lại không phải ngốc nghếch, không đời nào lại đi làm việc cho người ta dễ dàng như vậy được. Thạch Tú Quế cùng Lan Ni Tử muốn nhờ ba anh em Điền Quý Tử đến nhà mình làm nông cũng không được, nhà ai cũng quản rất nghiêm. Còn có nhà Điền Phú Quý, nhà họ làm thế nào cũng không kiếm được người giúp việc...
Nhà ít người, lúc này thật sự rất khó xoay sở, đặc biệt là nhà có nam giới lười nhác lại càng khốn đốn hơn.
Cuối cùng thì mấy nhà họ cũng lục đục làm theo nhà họ Dương trong thôn, vốn nhà họ Dương là hộ nghèo nhất trong thôn, bác Dương dẫn con trai bệnh tật, tuy nhà họ chỉ có hai người, không được coi là nhiều nhưng lại không thể tự làm hết việc.
Nhưng mà bác Dương và con trai trong tay cũng không thiếu tiền, lại được phụ cấp lại chụp Sơn Tra, nên đương nhiên có thể tiết kiệm được chút tiền. Bác Dương rất biết tính toán, trực tiếp dùng tiền thuê con trai cả và con trai thứ hai nhà Điền lão thực đến làm giúp.
Dùng tiền mua sức lao động.
Công việc vì vậy mà trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Vì cái cách này của bác Dương, cuối cùng các nhà thiếu người đều bỏ tiền thuê, những nhà có nhiều lao động như nhà Trần Nhị, con trai nhà Điền lão thực đều nhận làm vài việc. Ngược lại, họ nhờ có sức khỏe mà kiếm được một món kha khá...
Bạn cần đăng nhập để bình luận