Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 19: Chuyện nhà a (4) (length: 13111)

Hổ Tử: "... ... ... ..." Hai ngươi đúng là khoác lác, cái này cũng không có mà?
Ngược lại Trần Sơn ở một bên tính tình tốt cười, gật đầu nói: "Lời này đúng."
Hổ Tử: "..."
Ta cảm thấy, ta với các ngươi mấy cái không hợp nhau.
Hắn nghiến răng: "Câu cá, ta muốn câu một con lớn hơn ngươi."
Điền Điềm hừ một tiếng, nói: "So thì so!"
"Đến đi!"
Mấy đứa choai choai cứ thế mà náo loạn, rất nhanh lại tiếp tục đứng lên.
Làm một lão câu cá, thật sự là không chịu được nữa.
Điền Điềm: "Quả nhiên a, ở bờ biển đúng là không chết đói, trong biển nhiều thứ thật."
Bọn họ buổi sáng buổi chiều đều thu hoạch được không ít.
Mấy người khí thế ngất trời bận rộn, nơi xa cũng không ít người ở bờ biển đào hang bắt hải sản, đương nhiên, cũng có người câu cá. Tất cả mọi người vì cuộc sống mới mà nỗ lực hết mình, Tú Hà dẫn ba đứa em gái cùng nhau tới, từ xa đã thấy Điền Điềm.
Tú Hà là con riêng của Điền Phú Quý, không liên quan gì đến Điền Điềm, nàng lại nhìn về phía Trân Hà, nói: "Biểu tỷ của ngươi ở bên kia kìa."
Vì Tống Xuân Cúc không phải thai lưu mà là đến kỳ kinh nguyệt, Chu Tuyết Hoa ở nhà đã mắng hai hồi, Tú Hà trong lòng có chút mừng thầm, nhưng lại không dám biểu lộ ra. Nhưng mà sao vậy được? Ít nhiều cũng sẽ biểu hiện đôi chút ra trước mặt mấy đứa em gái.
Các nàng cũng không phải cùng một mẹ, Tống Xuân Cúc về nhà lại càng bị mẹ các nàng ép rời đi, mấy chị em Tú Hà trong lòng hận thấu người đàn bà xấu này. Đáng tiếc nàng cùng tỷ tỷ mỗi người một nơi, lẻ loi một mình không dám làm gì.
Nhưng mà trong lòng vẫn hận.
Thời điểm trước kia, Tú Hà còn được mấy người chị che chở, dù sao chị gái gả tốt, cũng có tiếng nói trong nhà. Nhưng từ khi chạy nạn lại không còn, thái độ bà nội nàng thay đổi, mẹ kế Tống Xuân Cúc ngày một lộ rõ bản chất.
Trong lòng Tú Hà cũng rất hận người mẹ kế này.
Nàng một thân cô thế cô, dù có cha nàng che chở, nhưng cha nàng là đàn ông không tránh khỏi sơ ý, con tiện nhân Tống Xuân Cúc lại càng không coi nàng ra gì. Bây giờ thấy nàng ta ăn quả đắng, nàng thật sự rất cao hứng.
Nàng châm ngòi nói: "Điền Điềm người này thật giỏi giang a! Làm gì cũng tốt, ai cũng thích nàng, thật lợi hại."
Nàng kỳ thực cũng không nói thích Điền Điềm, nhưng chỉ là muốn nhắc đến Điền Điềm để châm chọc ba chị em Trân Hà Mỹ Hà, thấy các nàng không vui, nàng liền cao hứng.
Nàng không biết sao?
Ba chị em kia vốn dĩ rất không thích Điền Điềm.
Các nàng càng không thích Điền Điềm, nàng càng phải nói Điền Điềm tốt, ngấm ngầm kích thích các nàng.
Tú Hà cũng không nhìn mấy người Trân Hà, nói: "Sáng nay ta còn thấy nàng ngồi máy cày nữa đó, nàng ngồi đến hai lần lận."
Trân Hà ghen ghét cắn môi, hung hăng trừng mắt nhìn Điền Điềm một cái, rồi lập tức nhìn về phía Tú Hà, làm ra vẻ như không biết, Tú Hà đúng là cố ý, nàng hít sâu một hơi, nói: "Vậy thì tốt mà, Điền Điềm được nhiều người thích thì tốt chứ sao, dù gì thì chúng ta cũng là chị em họ, ta cũng vì nàng cao hứng."
Trân Hà có chút tâm cơ, ngược lại là Mỹ Hà nhịn không được, nghiến răng nghiến lợi: "Chỉ được cái đắc ý, có gì đặc biệt hơn người."
Lan Hà cũng hùa theo: "Đúng thế."
Tú Hà thấy ba chị em các nàng không vui, lập tức tươi cười lộ rõ.
Nàng nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi sang bên kia đào hang bắt hải sản đi, khỏi để các ngươi nhìn thấy Điền Điềm mà ghen."
Trân Hà: "Chúng ta không có."
Nàng gượng cười một cái, nói: "Chúng ta thật sự không có."
Mấy cô nương mỗi người một ý, lại nghe thấy trong thôn bà Quế gọi: "Mấy đứa con gái nhà Phú Quý kia, mấy đứa đứng đó lảm nhảm cái gì vậy? Mau đi làm đi con? Lười biếng nữa về nhà xem bà nội có mắng chửi không."
Nghe xong lời này, mấy người không dám chậm trễ, tranh thủ làm việc.
Điền Điềm quay đầu liếc nhìn, không để ý đến bọn họ, tiếp tục câu cá.
"Anh, chúng ta câu gần xong rồi thì về, tối nay ủy ban thôn thả mèo đen cảnh sát trưởng."
Điền Điềm không hề muốn bỏ lỡ.
Nàng thích Mimi, nhìn rất thần kỳ.
Điền Đông: "Đó là tất nhiên rồi, không thể để lỡ được."
Điền Điềm ngồi trên mỏm đá lung lay chân, khẽ thì thầm: "Ta cứ có cảm giác giống như mọi thứ đều là mơ vậy..."
Điền Đông: "Ai nói không phải, ta..."
"Ngươi làm gì đó, bà Vương, cái này là ta thấy trước."
"Ai cướp được trước là của người đó, cái gì mà thấy coi như là của mình, vậy ta nhìn qua thì thấy hết tất cả hải sản luôn, vậy tất cả hải sản đều là của ta chắc?"
"Ngươi hỗn láo!"
"Ngươi mặt dày!"
Đột nhiên tiếng cãi nhau truyền đến, Điền Điềm nhìn qua, rồi lặng lẽ nhìn anh trai, ngay lập tức nhỏ giọng nói: "Thật ra cũng không có cảm giác mơ mộng gì, đúng là rất chân thật a."
Điền Đông im lặng nhìn trời.
Quả nhiên vẫn là người trong thôn họ.
Thật đúng là ngay lập tức làm cho người ta từ trong cảm giác không thật tỉnh lại.
"Câu cá thôi."
"Tốt!"
Điền Điềm vận khí thật sự rất tốt, vừa dứt lời đã thấy cần câu động đậy, Điền Điềm: "A a a, lại có cá mắc câu rồi."
Hổ Tử cảm thán: "Cá này đúng là dễ câu."
Điền Điềm phản bác: "Mới không có, là tại ta lợi hại."
Hổ Tử vẻ mặt ai cũng biết, nói: "Ngươi còn định lừa ta, ta đã nghe anh Trương Hoành nói rồi, trên đảo này thỏ hay cá gần bờ đều dễ bắt là bởi vì bình thường không có ai động đến chúng, cho nên phản ứng của chúng không nhanh. Nhưng lâu rồi sẽ không còn dễ vậy nữa."
Điền Điềm: "Hừ, dù sao ta câu được."
Điền Đông: "Chỉ được cái lắm mồm, haiz, ta không có gì cái gì."
Điền Điềm cười hì hì, ngọt ngào nói: "Anh ta vẫn tốt nhất."
Điền Đông: "Đương nhiên rồi."
Đây chính là anh em ruột thịt.
Điền Điềm quay đầu xem cá trong thùng của họ, hai anh em chung sức đồng lòng, đã câu được hơn nửa thùng, Điền Điềm hài lòng cười nói: "Tuyệt vời."
Không ai biết họ khát vọng đồ ăn đến nhường nào.
Điền Điềm: "Tiếp tục, tiếp tục."
Điền Điềm vung cần câu, lại một dáng vẻ cao thủ câu cá, Hổ Tử tặc lưỡi, cũng nhanh chóng làm.
"Hổ Tử, tiểu thúc ngươi đến kìa." Trần Sơn đột nhiên nói một câu, hắn bĩu môi nói: "Kia, theo sau Lan Ni Tử đó, đó không phải là tiểu thúc của ngươi sao?"
Mới nãy còn nghe ngóng Điền Thanh Liễu, cái này vừa quay đầu thì đã thấy tiểu thúc của hắn đang quấn quýt phía sau Lan Ni Tử.
Điền Đông Điền Điềm hai anh em tinh ý nhìn sang Hổ Tử, Hổ Tử lập tức nói: "Oan uổng, ta thật sự là thiên đại oan uổng."
Hắn đứng từ xa nhìn chú của mình, thấy chú hắn đúng là đang nịnh nọt Lan Ni Tử.
Không chỉ có chú hắn, Điền Quý Tử cũng ở đây, ngoài Điền Quý Tử, tiểu thúc của Hổ Tử là Dũng Tuyền, còn có đường thúc của Điền Điềm Điền Đông là Thanh Hòe.
Ông nội của nhà Điền Điềm trước kia cũng từng chạy nạn một đợt, nên đừng thấy trong thôn đều họ Điền, mọi người đều mang thân thích về đây, nhưng mà nói đến người trực hệ cũng không tính là nhiều. Năm đó Điền Viễn Sơn chỉ có một người em trai sống sót.
Nhưng mà bảy năm trước khi chưa chạy nạn thì người đó đã qua đời, để lại hai đứa con trai, một người là con cả Thanh Lâm, người còn lại là con thứ hai Thanh Hòe. Lúc đó hai anh em không lớn lắm, nên Điền Viễn Sơn lo liệu cho bọn họ rất nhiều.
Vì chuyện này, Trần Lan Hoa luôn sau lưng nói bóng gió là ông nhà mình ngốc nghếch.
Nhưng mà bao nhiêu năm nay, cũng đã chăm lo đến nơi đến chốn, Điền Thanh Lâm và Điền Thanh Hòe đều rất tôn trọng Đại bá, có chuyện gì đều nghe theo sự sắp đặt của Điền Viễn Sơn. Trong hai người thì Điền Thanh Lâm ba năm trước đã cưới vợ, vợ là một người ngoài thôn tên Anh Tử, hiện tại còn chưa có con.
Về phần Thanh Hòe, hắn hơn Thanh Liễu hai tuổi, hiện giờ đã mười chín.
Trước khi chạy nạn cũng đã mười tám, theo lý mà nói thì tuổi này cũng nên thành thân, người trong thôn họ cơ bản đều mười bảy mười tám tuổi đã kết hôn, có hơi lớn cũng tuyệt đối không quá mười chín, rất ít người quá hai mươi. Nhưng mà Thanh Hòe là một tên liếm chó trung thành của Lan Ni Tử, một mực đòi không phải Lan Ni Tử thì không lấy.
Ông già nhà họ Điền lo cho đứa cháu trai này tìm mấy mối xem mắt, đều bị chính Thanh Hòe phá đám. Chuyện khác thì thằng nhãi này còn biết nghe lời, nhưng riêng chuyện này thì bướng bỉnh chết được. Thế nhưng người Điền gia lại không thấy là Thanh Hòe làm được.
Phải biết rằng, Lan Ni Tử mỗi lần thấy Thanh Hòe đều không đổi sắc mặt, còn không bằng đối với Điền Quý Tử một nửa tốt đâu. Nên tất cả mọi người rất không coi trọng chuyện này.
Hiện giờ, ba gã thanh niên đều lẽo đẽo theo sau Lan Ni Tử, thời gian gần đây, mọi người đều là đầu trọc, nên có trọc cũng đừng chê nhau, đều giống nhau thôi, mấy con bé như Điền Điềm thì lại càng đầu trọc chạy khắp nơi, không ai để ý.
Nhưng mà Lan Ni Tử thì khác, trên đầu cô ta quấn một chiếc khăn quàng cổ, vốn là để che đi cái đầu trọc, rõ ràng là đến bờ biển làm việc, cô ta còn mặc vào một chiếc áo ba lỗ trắng tinh, nhìn có mấy phần yếu đuối.
Chiếc áo ba lỗ màu trắng này, mấy nữ đồng chí như Tống Xuân Mai đều mặc đi ngủ, trong thôn người mặc ra ngoài thế này không nhiều, chủ yếu là hơi mỏng.
Lan Ni Tử lại mặc, ngồi xổm ở bờ biển đào hang bắt hải sản, nhỏ giọng thì thầm: "Mấy người đừng có theo ta nữa, đều về nhà giúp đỡ người nhà làm việc đi. Mấy người cứ theo chân ta thế này, người trong thôn lại có chuyện để nói xấu."
Cô ta ngẩng đầu lên, nói: "Ta chịu mấy lời nhàn cũng không sao, ta quen rồi, nhưng lại không muốn ảnh hưởng thanh danh của mấy người, thanh danh của đàn ông rất quan trọng. Có tiếng tốt, sau này mới có thể cưới được vợ hiền."
Nói đến đây, liền cắn môi.
Điền Quý Tử nghe xong liền không chịu, mau nói: "Ta sợ gì cái danh hão chứ? Lại nói tự mình ngươi làm thì đến bao giờ?"
"Ta giúp ngươi."
Lan Ni Tử lắc đầu, dịu dàng: "Không được, ngươi đừng giúp ta làm, nếu để cho mẹ ngươi với các chị dâu ngươi biết, lại muốn tới nhà ta mắng chửi người. Cha mẹ ta không tránh khỏi oán trách ta."
Điền Quý Tử trong nháy mắt càng kiên quyết hơn: "Lời này để ngươi nói, ta làm việc của ta, mắc mớ gì đến bọn họ chứ? Các nàng chính là đồ đàn bà tóc dài óc ngắn. Ta vui lòng giúp ngươi làm, làm nhiều ít ta đều vui lòng."
Thanh Hòe ngắt lời: "Ngươi có thể dẹp đi đi, đến lúc đó mẹ ngươi đi bới lông tìm vết, bị mắng chẳng phải Lan Ni Tử hay sao? Ngươi tội gì làm khó nàng. Lan Ni Tử, ta giúp ngươi, nhà ta chỉ có một mình ta, một người ăn no cả nhà không đói bụng, ta giúp ngươi, đây chính là không ai quản ta. Thật ra mà nói, ngươi mà gả cho ta thì tốt đấy, nhà ta cũng không có trưởng bối, ngươi về nhà liền có thể làm chủ."
Hắn nghĩ cũng hay, hắn cùng Lan Ni Tử hai người một lòng, nhất định có thể sống tốt.
"Ha ha. Nhà ngươi là không có cha mẹ chồng, thế nhưng mà cũng không có ai giúp đỡ nha, Lan Ni Tử, nhà ta người đông thế mạnh, không gì tốt hơn, có chuyện gì, còn có cha mẹ với anh chị giúp, cháu ta đều lớn rồi có thể giúp việc nhà." Chú út của Hổ Tử, Dũng Tuyền cũng không chịu thua.
Điền Quý Tử cười lạnh: "Ha ha. Ngươi có ý tốt gì chứ? Ngươi hôm nay còn cố ý lân la tới bên cạnh muội tử ta, Thanh Liễu, thật là đồ không an phận."
Dũng Tuyền mặt đỏ như gan heo, nói: "Ngươi nói bậy, chúng ta chỉ là thuận miệng hàn huyên đôi câu, mà nói, sao lại là muội tử ngươi."
Điền Quý Tử: "Chúng ta đều họ Điền, coi như họ hàng xa cũng là muội tử ta!"
Dũng Tuyền: "Ha ha."
"Ngươi cười lạnh cái gì? Hắn chẳng may mà nói được chắc? Ngươi bớt lân la bên người em họ ta đi, đồ vô liêm sỉ, ngươi tưởng ngươi là ai hả! Lan Ni Tử, ngươi đừng tin loại người này, đây chính là tiểu nhân."
Lan Ni Tử: "Các ngươi đừng nói nữa, các ngươi thế nào không quan trọng, ta phải làm việc."
Nàng có chút không ngờ chủ đề lại xoay quanh Điền Thanh Liễu, rất nhanh liền kéo trở lại việc làm. Mấy người vội: "Ta tới giúp ngươi."
"Ta cũng tới."
Mấy người đứng cách Điền Điềm bọn họ không xa, Điền Điềm tai thính như ma, nghe thấy hết tất cả, nàng bĩu môi, liếc một cái Hổ Tử, Hổ Tử che mặt, chỉ cảm thấy chú út thật sự mất mặt quá đi! Hắn ở trước mặt mấy đứa bạn nhỏ còn có mặt mũi nào nữa.
Chú út hại ta!
Hắn nhỏ giọng: "Ta cũng không quản chuyện của hắn nữa!"
Điền Điềm yếu ớt: "Ta về nhà sẽ mách cô ta."
Hổ Tử: "!"
Hắn thật tình hỏi: "Ngươi đã lớn rồi, còn đi mách lẻo?"
Điền Điềm nhẹ nhàng, giọng mang theo mềm mại: "Không thấy ngại nha, ta vị thành niên, không phải người lớn đâu."
Nhất định phải mách cô, người đàn ông này, không đáng tin cậy!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận