Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 63: Lục (6) (length: 7518)

Quan tâm cái thanh danh của nàng làm gì.
Xé xác nó ra!
Trần Lan Hoa một trận bùng nổ, Điền Đại Ngưu đang định đánh người cũng dừng lại, lặng lẽ nhìn về phía Trần Lan Hoa.
Trần Lan Hoa: "Nhìn cái gì mà nhìn, ở đây không có chuyện của ngươi! Ngươi muốn bênh vực cho con hồ ly tinh này? Chẳng lẽ vậy sao? Ngươi đánh chính vợ ngươi còn có thể vung tay nặng trịch, lại muốn bênh vực cho một con nhỏ cùng thôn? Nếu ngươi làm vậy, ta thật sự sẽ nghi ngờ hai ngươi có mờ ám gì đó. Dù sao, con Lan Ni Tử thấy Trương Hoành đi cùng con gái ta, đã cứ lải nhải sợ danh tiếng của nó tốt, ngươi mà bênh nó bây giờ, đừng trách ta tự tung tự tác."
Điền Đại Ngưu ấm ức: "Ta không có."
Hắn đâu có ngốc, lúc này đương nhiên không thể bênh Lan Ni Tử.
Lan Ni Tử bụm mặt nức nở khóc: "Ta không có, ta không phải, ta..."
"Mày đừng có giả bộ, chuyện này của mày ai chẳng thấy rõ? Ta nói cho mày biết Lan Ni Tử, mày rảnh thì muốn làm gì thì làm, không ai quản mày, nhưng mày mà tính toán người nhà ta, ta sẽ lột da mặt mày ra, cho người ta thấy bản chất ác độc của mày. Đúng là, chúng ta không nói thì mày coi chúng ta là quả hồng mềm chắc?"
Lan Ni Tử thấy không ai bênh vực, biết mấy bà lão tới hóng chuyện sẽ không ăn theo kiểu này của mình. Nàng bụm mặt nức nở khóc, khóc xong liền nói: "Ta ta ta... Ta, ta không phải người như vậy! Ta căn bản không phải!"
Nàng vẻ thương tâm gần chết, xoay người bỏ chạy.
Trần Lan Hoa: "Hừ!"
Phương Xảo Chủy: "Loại người này phải đối xử như thế, cái thứ bệnh hoạn gì không biết."
"Ai nói không phải chứ."
Nhưng mà ngược lại cũng trùng hợp, bởi vì như vậy lại ngắt ngang được chuyện Điền Đại Ngưu đánh vợ, khúc nhạc đệm này coi như cũng giúp chuyện kết thúc. Hắn hừ một tiếng, nói: "Hòe Hoa, ta cho ngươi biết, nhà này bất kể lúc nào đều không đến phiên ngươi làm chủ, nếu để ta biết ngươi ở ngoài nói hươu nói vượn làm xấu thanh danh của ta, ngươi thì xéo ngay cho ta, ai muốn rước mày thì mày đến nhà người đó, ta không cần cái thứ vô tích sự như mày. Cút!"
Hòe Hoa co rúm lại đứng lên, nói: "Ta ta ta. Ta biết rồi."
Nàng vội vàng nói: "Ta đi làm việc đây, ngươi bớt giận. Ta không phải, ta không cố ý... Ngươi bớt giận, ta ra bờ biển bắt hải sản, làm ít đồ nhắm ngon cho ngươi."
Điền Đại Ngưu: "Còn không mau đi."
Hòe Hoa: "Dạ dạ dạ."
Đám người vây xem: "..."
Bọn họ nói rồi mà, chuyện của Điền Đại Ngưu và Hòe Hoa tốt nhất đừng có nhúng vào, nhìn xem đi!
Cái thể loại gì thế này!
Điền Đại Ngưu hừ một tiếng, cũng quay người về nhà, hắn chịu không được ánh mắt kỳ lạ của mọi người, hừ, chờ hắn khỏi bệnh, xem ai còn dám cười nhạo hắn. Hắn đâu phải người tầm thường. Hắn đàn ông như vậy, tương lai nhất định sẽ phát đạt.
Điền Đại Ngưu về nhà, Hòe Hoa lảo đảo, thở dài một hơi.
"Thôi đi thôi đi, mọi người đi hết đi, để người ta chê cười."
Hòe Hoa đứng dậy thu dọn.
Trần Lan Hoa cũng rất cảm thán mặt dày của Hòe Hoa, vừa mới đánh xong, giờ lại xem như không có chuyện gì?
Nhưng mà Hòe Hoa hiển nhiên còn vượt quá sức tưởng tượng của mọi người, nàng còn có thể mặt dày hơn nữa, không biết nghĩ như thế nào mà nàng lại tiến đến bên cạnh Chu Tuyết Hoa, nói: "Đại nương, hôm qua trên TV nói, hàu sống tráng dương, đợi lát nữa ta ra bờ biển xem sao, thứ này ở chỗ mình cũng có. Chờ ta tìm thêm, đưa nhà người một ít."
Trần Lan Hoa: "..." Cây đại thụ lung lay.
Phương Xảo Chủy: "..." Không thể tin được.
Tôn Tuệ Phương: "..." Cái quỷ gì thế!
Ngay cả người trong cuộc là Chu Tuyết Hoa cũng phải đứng hình luôn!
Nàng gãi đầu, nhất thời không hiểu nổi con người Hòe Hoa này.
Còn những người khác, người khác lại càng ngơ ngác.
Các người xem cái kiểu gì thế này?
Nhà người đó nhìn về hướng nhà Điền Đại Ngưu, tuy Điền Đại Ngưu đang ở trong phòng nhưng mọi người đã lờ mờ nhìn thấy một đám mây xanh trên mái nhà Điền Đại Ngưu. Đừng nói Điền Đại Ngưu, giống như cả ngôi nhà của hắn đều có màu xanh lá nữa chứ.
Trần Lan Hoa rất nghiêm túc hỏi: "Hàu sống tráng dương, chuyện này là thật hay giả vậy?"
Hòe Hoa: "Trong phim truyền hình người ta nói vậy mà, chắc sẽ không gạt người đâu?"
Trần Lan Hoa: "..."
Hòe Hoa: "Con đi đây."
Trần Lan Hoa: "..."
Nếu chuyện này là do Điền Đại Ngưu gây ra, vậy thì đúng là... Trần Lan Hoa lơ đãng nhìn lại, suýt nữa thì vấp ngã, thì ra Điền Đại Ngưu lại thực sự đi ra, ái chà chà, sắc mặt của hắn toàn màu xanh lục.
"Đại Ngưu, sao ngươi lại ra đây rồi?" Trần Lan Hoa lớn tiếng hỏi.
Điền Đại Ngưu trừng trừng nhìn Hòe Hoa, Hòe Hoa vội nói: "Không phải là ta không muốn chuẩn bị hàu sống cho ngươi, ngươi không dùng mà."
"Phụt!" Trần Lan Hoa nhịn không được bật cười.
Những người khác cũng không khá hơn bao nhiêu.
Không thể không nói, Điền Đại Ngưu tuy đáng ghét, nhưng có cô vợ nhỏ như Hòe Hoa cũng đủ khiến hắn uống cả bình dấm rồi, mọi người nghe những lời này đi, đúng là làm cho người ta phát điên lên chứ không có bình thường. Điền Đại Ngưu nắm đấm kêu răng rắc.
Trần Lan Hoa: "Đại Ngưu à, ngươi cũng đừng đánh nữa, ta cũng không phải muốn xen vào chuyện nhà ngươi, nhưng nếu đánh cho người ta hư hết, cả hai vợ chồng nhà ngươi lại phải đi viện, vậy còn tốn tiền hơn..."
Phương Xảo Chủy: "Đúng đúng đúng, lại chẳng ai làm việc cả."
Tôn Tuệ Phương: "Cũng chẳng ai đi kiếm hàu sống..."
Phụt!
Xin đừng nhắc tới hàu sống nữa.
Sắc mặt của Điền Đại Ngưu từ lúc bắt đầu đen thui, đến bây giờ lại xanh lét, quả thật là viết chữ “Giận” hoa lá cành.
Nổi cơn thịnh nộ, hắn hít vào thở ra liên tục, cười dữ tợn: "Trong lòng ngươi, ta không xứng ăn hàu sống à?"
Hòe Hoa co rúm lại nói: "Không, ta không có ý đó, chẳng phải ta nghĩ không dùng sao?"
Nàng nói cũng có lý.
Nhất thời tất cả mọi người đều không phân biệt được nàng đang nói thật hay là cố ý ghẹo Điền Đại Ngưu.
Dù sao thì, hoàn toàn không thể biết Hòe Hoa có ý gì.
Chính Điền Đại Ngưu cũng tức tới bật cười, nói: "Được, được được, ta không xứng ăn hàu sống, vậy ngươi nói đi, ta ăn gì, ngươi nói đi!"
Hòe Hoa vội nói: "Buổi tối xào rau hẹ nhé?"
Dừng một lát rồi nói tiếp: "Hay là hầm một chút rau chân vịt đi?"
Thấy Điền Đại Ngưu hình như không vui lắm, nàng lại nói: "Vậy ta lên núi hái chút rau dại?"
Người này khó hầu quá, sao cái nào cũng có vẻ không hài lòng vậy.
Thật là kén cá chọn canh.
Buổi trưa nay nhà người ta ăn rau hẹ xào, hắn không phải vẫn khen ngon đấy sao? Đúng là khó hầu. Hòe Hoa: "Vậy ta hái chút rau mầm? Non!"
Điền Đại Ngưu vẫn sắc mặt khó coi.
Không biết tức giận cái gì nữa.
Trần Lan Hoa đột nhiên linh cảm mách bảo, thốt lên: "Ê. Mấy thứ này đều màu xanh lá kìa!"
Hiện trường lập tức hoàn toàn yên tĩnh...
Trầm mặc, trầm mặc trầm mặc...
Hòe Hoa kích động cao giọng: "Ta không có ý đó!"
Mọi người nhìn nàng đầy vẻ vi diệu, không phải rất tin đâu.
Hòe Hoa: "Thôi thôi thôi, ta đi hái chút rau cần nước vậy? Ăn cho lạ miệng."
Trần Lan Hoa yếu ớt: "...Cái này chẳng phải là màu xanh lá sao?"
Điền Đại Ngưu đột nhiên nhe răng nhe lợi, múa may tay chân xông đến, gào lớn: "Vương Hòe Hoa, ta liều mạng với ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận