Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 75: Bão mưa to (4) (length: 7750)

Tối nay, nàng liền muốn đi ăn trộm gà.
Vừa khéo, đêm nay còn là một trận mưa bão lớn, nàng ra tay làm hư hại, sau đó lại trộm gà đi, mọi người chắc chắn sẽ cho rằng do bão gây ra, không ai có thể biết đây là gà bị trộm, đến lúc đó nhà nàng còn có thể có gà ăn.
Đúng, ít nhất phải trộm hai con.
Có lẽ, nàng có thể mang theo cái giỏ, trộm thêm một chút nữa.
Gà con hầm nấm, đùi gà hầm khoai tây, gà quay, gà nướng, gà kiểu gì cũng ngon, chế biến kiểu gì cũng đều ngon cả! Nghĩ đến đây, nàng không nhịn được nuốt nước miếng. Đôi mắt nàng càng trở nên sáng long lanh, cảm thấy mình thật sự quá thông minh.
Đây chính là nhất cử lưỡng tiện, một công đôi việc tốt.
Không chỉ có thể trừng trị nhà Trần Lan Hoa, mà nhà mình còn có gà ăn.
Cái con Trần Lan Hoa kia, chẳng phải nuôi mấy con gà mái đẻ trứng, vậy mà cứ khoe khoang không ngớt, khoe từ mùa xuân sang mùa hè, từ mùa hè sang mùa thu, đúng là làm lố. Tối nay ném mất gà, xem sau này bà ta còn khoe kiểu gì được nữa!
Còn có Tống Xuân Mai kia, rõ ràng là chị gái của Tống Xuân Cúc, vậy mà không biết bảo vệ em gái, cũng chẳng hề muốn hy sinh vì em gái, thật là một kẻ ích kỷ, phải cho ả tổn thất một chút mới được, xem ả làm gì!
Chu Tuyết Hoa lúc này đã mặc xong áo mưa, do dự một chút, cảm thấy không nên đi một mình, nếu chỉ có một mình, không có ai phối hợp thì cũng không ổn, tuy nói đêm hôm khuya khoắt hẳn là không có vấn đề gì, nhưng vẫn nên đề phòng vạn nhất.
Nếu có thêm người giúp đỡ thì tốt hơn, nàng quay người lại, đi vào phòng của cháu gái.
"Tú Hà, mau dậy đi."
Tú Hà vừa ngủ chưa được bao lâu đã bị đánh thức.
Nàng dụi mắt, ngái ngủ nói: "Nãi, bà làm gì thế?"
Chu Tuyết Hoa bực mình, nói: "Ngươi nói chuyện với ta kiểu gì vậy? Ngươi chất vấn ta à?"
Tú Hà nào dám, vội nói: "Không phải, không phải."
Nàng vội vàng dậy: "Nãi, bà có chuyện gì?"
Đêm hôm khuya khoắt thế này, sao lại còn mặc áo mưa?
Chu Tuyết Hoa: "Ngươi mặc quần áo rồi theo ta, theo ta ra ngoài làm chút việc."
Điền Tú Hà: "Hả?"
Nàng giật mình, muốn nói bên ngoài đang mưa gió bão bùng, nhưng từ nhỏ đã quen bị chèn ép, nàng cũng không dám phản kháng, mặc dù nghe thấy cảm thấy khá kinh ngạc, nhưng vẫn thành thật mặc quần áo, tiện thể vẫn không quên kéo theo Trân Hà xuống nước.
Có thể nói, đó là một tình chị em vô cùng tốt.
"Nãi, chúng ta làm gì thế? Hay là để cháu gọi thêm Trân Hà đi, có thêm người thì làm cho nhanh."
Nàng đưa tay muốn lay Trân Hà dậy, Chu Tuyết Hoa vỗ một phát vào tay nàng, nói: "Ngươi lo mà mặc quần áo cho nhanh vào, ở đó nói nhảm nhiều làm gì? Không cần gọi Trân Hà, chỉ hai ta thôi."
Đông người sẽ rối ren và dễ bị phát hiện.
Vả lại, Trân Hà còn nhỏ, nhỡ đâu gặp chuyện lại gây cản trở cho họ thì sao?
Làm việc xấu thì không nên phô trương ầm ĩ mà lôi kéo cả đám người đi, như thế khác nào tự mình làm cho người ta biết?
Một người thì hơi ít, hai người thì vừa đủ.
Nếu chẳng may vận xui bị người ta phát hiện, nàng có thể dùng Tú Hà làm lá chắn. Đến lúc đó, nàng vẫn là bà lão thanh bạch, ý định này quá hay!
"Ngươi nhanh lên đi, thật là, kêu ngươi làm chút chuyện thôi mà lề mề thế không biết."
Tú Hà không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn nhanh chóng mặc xong đồ, nàng nhỏ giọng hỏi: "Nãi, chúng ta đi đâu thế?"
Chu Tuyết Hoa: "Đi ăn trộm gà."
"Hả?"
Điền Tú Hà ngơ ngác.
Gì cơ?
Đi ăn trộm gà?
Bà đang nói thật đấy chứ?
Điền Tú Hà cảm thấy có khi nào bà nãi của mình bị ngốc rồi không? Giữa đêm mưa gió bão bùng này lại đi ăn trộm gà? Tuy rằng nàng cũng không phải là người thông minh cho lắm, nhưng hôm nay lúc xem ti vi nàng cũng nghe mọi người bàn tán mà, ai ai cũng lo chạy gà vịt vào nhà hết cả rồi, vậy thì họ còn đi trộm gà ở đâu ra chứ!
Tú Hà: "Nãi, hay là mình thôi đi... Á!"
Chu Tuyết Hoa dùng sức véo Tú Hà một cái, nói: "Ngươi ở đâu ra lắm lời thế hả? Để ngươi làm chút việc thôi mà lắm chuyện quá vậy? Nhanh lên! Không thì ta đánh cho đấy à? Cái thứ vô tích sự."
Tú Hà xoa xoa cánh tay, khổ sở lí nhí đáp ừ.
Chu Tuyết Hoa: "Thế nào? Ta đi trộm gà rồi các ngươi không ăn à? Gà con hầm nấm các ngươi chả vẫn ăn đấy sao? Gà quay gà nướng còn không ăn? Mấy cái đầu gà phao câu gà chẳng phải đều rơi vào bụng các ngươi à? Từng đứa lúc ăn thì hớn ha hớn hở, lúc kêu giúp bà trông chừng thì lại ấp úng, đúng là đồ vô dụng."
Cũng chỉ là vì không muốn đánh động đến con trai, nếu không thì nàng đã sớm ra tay rồi, đúng là chiều hư cái lũ ăn hại này.
"Nhanh lên."
"Vâng ạ."
Tú Hà không dám đắc tội với bà nãi của mình, lặng lẽ đi theo bà lão ra ngoài, bên ngoài gió lớn rít gào rung động cả nhà, cũng may mà bây giờ họ có nhà tốt, nếu không thì không biết phải làm sao nữa.
Nhưng mà cũng chính vì có nhà tốt, chẳng có gì phải lo lắng, nên hai bà cháu mới có thừa thời gian nghĩ ra những cái trò đi trộm gà bắt chó này.
Hai người rất nhanh ra ngoài, Trân Hà lúc này mới tranh thủ mở mắt ra, hai người nói chuyện từ nãy giờ nàng đã tỉnh rồi, nhưng là không dám lên tiếng, nàng cũng không muốn đi ra ngoài ăn trộm gà, mưa gió bão bùng thế này đi ra ngoài thì ngã sấp ngã ngửa hết cả.
Mấu chốt là đi trộm đồ dù sao cũng không phải là việc tốt, họ đi học cũng đã được học đạo lý rồi.
Trân Hà biết chuyện này không đúng, đương nhiên là không muốn làm.
Nhưng mà, thịt gà ngon thật đấy, nếu bà nãi có thể làm thì tốt quá. Nàng không dám đi trộm đồ, nhưng nếu có người làm, nàng vẫn thấy vui. Dù sao thì cũng không phải mình đi.
Nàng trở mình, cười trộm một cái rồi lại ngủ tiếp.
Họ nào có biết, lúc này Điền Phú Quý cũng không ngủ, động tĩnh của mẹ hắn, hắn đều nghe thấy hết cả, có phải là cha con hay không đâu, Trân Hà nghĩ sao, thì Điền Phú Quý cũng nghĩ vậy, muốn hắn đi trộm đồ thì không có khả năng.
Hắn là người rất coi trọng thể diện, tuyệt đối sẽ không làm chuyện đó.
Nhưng mà nếu như mẹ hắn có thể kiếm được gà về bồi bổ một chút, vậy thì đương nhiên là vô cùng tốt. Đó đúng là món ngon, làm sao cũng thấy ngon cả.
Hắn không có thua thiệt như Trân Hà, đói thèm quá độ, nhưng hắn cũng rất muốn ăn, chỉ mong mẹ mình có thể thuận lợi, không bị ai phát hiện thôi. Thật ra thì hắn lại cảm thấy sẽ không có chuyện gì đâu, trời mưa to gió lớn đêm hôm khuya khoắt thế này, ai ai cũng ở nhà đi ngủ cả rồi.
Vả lại, hôm nay gió lớn, thổi tới đâu cũng lộn xộn, làm chút động tĩnh thì cũng chẳng ai biết được, đều tưởng là gió thổi cả, cho nên Điền Phú Quý cũng không lo lắng gì cho sự an nguy của mẹ hắn, cho dù có bị bắt thật, thì đến lúc đó hắn cũng có thể giả làm người tốt đi xin lỗi.
Dù sao thì mẹ hắn nhân duyên cũng chẳng tốt, gây ra chuyện thì cũng không liên quan gì đến hắn, con trai hắn cả.
Điền Phú Quý nằm im không động đậy, lại cảm thấy vợ mình trở mình, hắn cũng theo đó nhắm mắt ngủ tiếp, nhưng Điền Phú Quý lại không thấy, Tống Xuân Cúc cũng đã mở mắt ra, sau đó lại giả vờ ngủ.
Hại, cái nhà này, ai ai cũng biết trò của bà lão hết cả rồi.
Nhưng mà nếu như có thể chiếm được chút lợi mà lại không phải mình gánh chịu rủi ro, thì người cản chắc chắn là kẻ ngốc.
Tống Xuân Cúc không dám gây ra tiếng động gì, sợ làm Điền Phú Quý thức giấc, chồng của nàng nếu mà tỉnh, nhất định sẽ ngăn cản, người chính trực và nghiêm nghị như thế, chắc chắn sẽ không làm những chuyện đó. Cho nên nàng nhất định phải im lặng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận