Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 85: Nông thôn hợp tác xã (3) (length: 7678)

"Ngươi chính là đánh không lại nàng, ngươi làm hỏng bím tóc sam của Tiểu Thúy nhà ta, lại bị Béo Con muội giáo huấn một trận. Ngươi còn muốn phản đòn, bị nàng đè xuống đánh cho một trận nữa." Cẩu Đản Nhi mắt cá chết, cảm thấy Điền Diệu Tổ đúng là đang nổ lựu đạn.
Rõ ràng là đánh không lại.
Hắn nói: "Con bé Lan Hà nhà ngươi còn muốn lên làm hỏng tóc người ta, cũng bị đánh."
Lan Hà rụt vai lại, nàng thật đúng là có chút sợ cái Béo Con muội kia.
Đó đúng là một kẻ mười phần ngang ngược.
Điền Phú Quý day huyệt Thái Dương, không ngờ con trai đi học được hai tuần, đã bị ăn đòn nhiều như vậy, trong lòng vừa oán hận trường học không quản, hắn hỏi: "Thầy giáo các ngươi không can thiệp à?"
"Thầy giáo có phê bình, nhưng mà thầy cũng bảo Điền Diệu Tổ đừng có gây sự nữa."
Cẩu Đản Nhi nói nhanh.
Chuyện này thầy giáo mỗi lần biết đều sẽ ngăn cản khuyên nhủ, và cũng sẽ phê bình bạn học đánh người, nhưng mà đôi khi, thật sự không thể trách người ta hết, bởi vì mỗi một lần, không ngoài dự đoán, đều là Điền Diệu Tổ gây sự trước.
Cho nên thầy giáo đối với đứa bé này cũng rất đau đầu.
Nhưng mà các học sinh không hiểu nỗi khó xử của thầy giáo, ngược lại nói: "Thầy giáo mỗi lần đều phê bình bạn học đánh người. Nhưng mà phê bình thì có ích gì? Điền Diệu Tổ sẽ còn tiếp tục gây chuyện cho coi."
"Đúng đó."
Các người lớn: "...".
Điền Diệu Tổ cổ cứng lên, mặt "Ta không sai" hắn suýt chút nữa nhịn không được bật cười, trong lòng tự nhủ quả là ai mang đứa bé giống người đó, Điền Diệu Tổ dáng vẻ này thật sự là có chút giống Chu Tuyết Hoa. Chu Tuyết Hoa từ sau vụ bão đêm năm ngoái đánh lén Điền Đại Ngưu, đã thành thật đi ít nhiều, cũng ít xuất đầu lộ diện.
Nhưng mà tính cách của nàng là như vậy, mọi người ai mà không biết.
Bây giờ nhìn Điền Diệu Tổ đứa nhỏ này ngược lại là không học được sự khôn khéo và tài tẩy não của cha nó, đặc biệt giống Chu Tuyết Hoa, vừa ngu vừa dễ kích động.
Điền Lãng cũng biết mình mắng người không hay, nhưng mà hắn lại cảm thấy cái từ này rất thích hợp để hình dung Điền Diệu Tổ.
Hắn suy nghĩ một chút, thành thật nói: "Phú Quý ca, dù thế nào, vẫn là nên khuyên nhủ đứa bé cho tốt, người trong thôn mình cãi nhau thế nào cũng có chừng mực, nhưng mà ở ngoài có thể không chắc. Hắn cứ luôn gây chuyện lỡ mà bị người đánh đến nguy hiểm tính mạng, nhà các ngươi biết làm sao?"
Điền Phú Quý tâm trạng rất bực bội, nhưng mà nghe lời này lại thấy Điền Lãng nói cũng có lý, liền lập tức nhíu mày.
Một hồi lâu sau, gật đầu nói: "Ta trong lòng hiểu rõ."
Bọn họ ríu rít làm ầm ĩ một lúc, thuyền đã đi xa rồi, Điền Điềm tò mò hỏi: "Điền Lãng thúc, chú từ đâu về đấy ạ?"
Mặc dù người khác đều là vào thành mua đồ, nhưng Điền Lãng thúc chắc không phải vậy đâu? Trước khi khai giảng, Điền Lãng thúc đã chạy đi chạy lại, như là muốn làm gì vậy.
Điền Lãng: "Ta đi một chuyến tỉnh thành, lấy ít tất quần với quần đùi các thứ, mấy ngày trước có bày sạp bán ở chợ đêm trong thành phố."
"A? Chú đi làm con buôn à?" Điền Phú Quý có chút coi thường.
Sĩ nông công thương, bọn họ coi thường nhất là thương nhân.
Nhưng mà Điền Lãng lại rất bình thản, nói: "Đúng vậy, chợ đêm trong thành phố vẫn rất náo nhiệt, trời vừa sẩm tối là có người đi dạo, cũng bán hàng đến tầm chín giờ. Ta quan sát thấy, sạp nào làm ăn cũng được. Ta chưa bán được mấy ngày, nhưng mà ta nghĩ, nếu mỗi ngày bày sạp, chắc chắn sẽ kiếm nhiều hơn đi làm nhiều."
Hắn không biết vốn của người khác, nhưng mà cũng tính toán được một chút, riêng Điền Lãng nghĩ nghĩ, ước tính sơ sơ một tháng cũng phải được hơn nghìn, quả thật là không ít.
Bọn họ cũng biết, thu nhập của không ít công nhân nhà máy cũng chỉ có hai trăm tệ thôi.
Vậy thì đúng là bán hàng rong kiếm nhiều hơn.
Điền Lãng vừa nói chuyện vừa suy nghĩ những cái này xem đúng không.
Điền Phú Quý nhìn Điền Lãng khác hẳn thường ngày, cũng rơi vào trầm tư.
Hắn biết Điền Lãng thích học tập, nhưng Điền Lãng không thèm để ý đến chuyện buôn bán, có thể thấy chắc chắn việc này kiếm ra tiền. Vừa nãy hắn còn có chút coi thường buôn bán, nhưng nghĩ lại lại thấy cũng được đó.
Nhà hắn không giống nhà khác, nhà khác đều mua thuyền, chạy thuyền đánh cá, hắn thì có một người đàn ông, mà lại không ăn được cái khổ đó, cho nên nhà hắn cũng không mua thuyền. Cũng không mua thuyền còn có nhà Điền Đại Ngưu và nhà Dương gia.
Bọn họ gần như đều vì không đủ người.
Cho nên chung quy là phải tìm những cách khác kiếm tiền thôi.
Những người khác cũng ít nhiều nghe ra ý tứ trong lời nói của Điền Lãng, tất cả mọi người đều suy tư.
Mọi người đều trầm ngâm, Điền Lãng ngược lại đã hồi tỉnh lại rồi lại nói: "Lần này ta đi tỉnh thành, thấy biết nhiều thứ lắm, tỉnh thành náo nhiệt hơn chỗ mình nhiều. Chợ đầu mối lớn cũng nhiều, chỗ huyện mình không có cách nào so được, khác một trời một vực. Chợ đầu mối hàng tiểu thương ở huyện mình nhìn đã to lắm rồi. Tỉnh thành còn lớn hơn nhiều."
Điền Điềm tò mò mở to mắt, nói: "Vậy tỉnh thành xa lắm không ạ?"
"Ta từ thành phố ngồi xe đi, cũng mất gần bốn tiếng."
Hắn đắc ý nói: "Ta là mua vé tàu lửa đấy, đi tàu lửa đấy. Tàu hỏa thật đặc biệt, cảm giác không giống như ô tô."
Điền Điềm: "Oa."
Mọi người rất nhanh đều xúm lại gần Điền Lãng, bọn họ đi xa nhất cũng là đến thành phố, cũng là do ủy ban thôn dẫn họ đi, cũng chỉ đi được mỗi một lần đó. Còn tỉnh thành xa xôi hơn thì chưa thấy bao giờ.
"Tỉnh thành lớn như vậy, không bị lạc à?"
"Ấy, có gì đâu mà khô hết cả miệng, cứ hỏi thêm một chút là được chứ gì. Người vẫn rất nhiệt tình, hỏi đường gì cũng đều chỉ dẫn cho, ta ngược lại chưa gặp phải tên lừa đảo nào, dù sao đa phần mọi người rất chất phác nhiệt tình. Nhưng mà nghe mấy người đi lấy hàng cùng xe nói, có người có lần đi tàu hỏa gặp phải kẻ trộm, có người gặp phải kẻ lừa đảo, dùng vàng giả để lừa gạt, may mà người ta phát hiện, dù sao đi đâu thì cũng nên cẩn thận là hơn."
"Đúng đúng đúng."
Bởi vì Điền Lãng nhắc đến tỉnh thành, sự chú ý của mọi người đều dồn cả vào tỉnh thành, không còn ai để ý Điền Diệu Tổ.
Điền Diệu Tổ không nhận được kết quả như mong muốn tức giận phồng má, trông giống như cái .
Lần này bọn họ ngồi là thuyền trong thôn, chứ không phải tàu khách, không dừng giữa chừng, đi nhanh hơn tàu khách. Nhưng mà như thế cũng mất hơn hai tiếng, thế nhưng mọi người cũng không thấy lâu lắm, dù sao chuyện gẫu là không để ý thời gian. Điền Lãng có thể là người đầu tiên đi tỉnh thành, tất cả mọi người đều rất hiếu kỳ về tỉnh thành, chỉ hận là không thể biết thêm nhiều một chút để về nhà còn đi khoe khoang.
Điền Điềm cũng không bị say sóng, so với lần đầu ra ngoài, nàng đã thích ứng rất nhanh rồi, đương nhiên cũng là bởi vì hiện tại thời tiết đẹp, nếu gặp phải ngày gió lớn, chỉ sợ ít nhiều gì vẫn sẽ bị ảnh hưởng.
Bây giờ thế này là tốt rồi.
Khi thuyền cập bến thì trời đã tối.
Điền Lãng dẫn đầu xuống thuyền, đứng ở đầu thuyền đỡ mọi người xuống, từng người một xem xét cho mọi người xuống thuyền.
Điền Điềm bọn họ vừa xuống thuyền, đã thấy người rất thoải mái, ở bên ngoài dù tốt thế nào cũng không bằng ở nhà a!
Điền Điềm: "Hướng vịt! Về nhà!"
Nàng dẫn đầu chạy trước.
Những người khác cũng không chậm hơn bao nhiêu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận