Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 47: Mổ heo (3) (length: 7928)

"Gan heo, tim heo, phổi heo, những thứ kia cũng bán không?"
"Bán, các ngươi muốn đều có thể."
"Nói vậy, ta muốn thận heo." Không biết người đàn ông kia nhỏ giọng nói một câu như vậy. Nhưng trong nháy mắt, khiến những người đàn ông khác mắt đều sáng lên. Ừm, đồ cần thiết của đàn ông mà!
"Thận heo thật sự bán hả?"
"Bán! Cái này có gì không thể bán?"
Điền Viễn Sơn: "Mọi người không cần gấp, cũng không cần quá lo lắng, xếp sau cũng không sao, lần này chúng ta giết tận ba con heo, đồ nhiều lắm, mọi người đừng lo, có thể mua rất nhiều."
"Nhưng xếp trước vẫn tốt hơn."
"Đúng rồi!"
Điền Viễn Sơn không khách khí: "Ai bảo các ngươi tay thối? Cái này không oán được ai."
"Ây..."
Lời này thật quá đúng.
Mọi người có chút cảm thán.
Bố Trần Sơn: "Ai. Con heo này bị thiến rồi, trứng cũng mất, nếu không cái trứng này cũng rất bổ đấy."
"Cho nên mới nói vẫn nên mua thận."
"Ai, đằng trước, để cho ta chút thận heo với."
"Ha ha ha ha..."
Điền Điềm hiếu kì hỏi Thải Vân bên cạnh: "Sao bọn họ cứ muốn ăn thận thế?"
Thải Vân cũng không hiểu, lắc đầu, nói: "Ngươi còn không biết, ta thì biết làm sao?"
Nàng hạ giọng hỏi: "Dạo này ngươi cứ hay đến ủy ban thôn làm gì vậy?"
Điền Điềm nhíu mày: "Ngươi biết?"
Thải Vân hừ một tiếng, nói: "Ta nghe thím Thạch nói, bà ấy kể với nhiều người lắm. Nói ngươi ngày nào cũng chạy ra ủy ban thôn."
Điền Điềm liếc mắt, nói: "Bà ấy đúng là lắm chuyện, ghét thế."
Như thể nàng không biết vậy, bà ta mấy lần đều muốn nhờ nàng dò hỏi, Điền Điềm cứ không nói cho xem. Hừ, tức chết đi được, đồ lắm chuyện!
Thải Vân: "Vậy rốt cuộc ngươi đi làm gì?"
Điền Điềm nhỏ giọng: "Ta đi học thổi kèn harmonica."
Thải Vân kinh ngạc, "Kèn harmonica?"
Điền Điềm gật đầu: "Năm mới muốn diễn tiết mục mà, ta định thổi harmonica, Điền Đào bọn hắn thì hát. Nhà ngươi chuẩn bị tiết mục gì?"
Thải Vân còn đang ngạc nhiên, mơ mơ màng màng: "Chỉ hát thôi."
Dừng một chút, nàng nhìn Điềm Điềm một cách kỳ lạ, hỏi: "Tiểu Quan đại phu dạy ngươi hả?"
Điền Điềm gật đầu.
Thải Vân ghen tị nói: "Nàng ấy đối xử với ngươi tốt thật, còn chủ động dạy ngươi thổi harmonica, đúng là, sao không ai hỏi ta có muốn học không? Không công bằng gì cả, ta cũng muốn học."
Điền Điềm: "Đầu óc ngươi có vấn đề à? Chuyện này sao có thể là nàng ấy chủ động? Đương nhiên là ta chủ động rồi, ngươi muốn học cái gì mà lại trông chờ người ta chủ động dạy, ngươi nghĩ thế được sao? Muốn gì thì tự mình giành lấy đi."
Nàng là luôn cố gắng giành lấy mọi thứ mà.
Thải Vân: "..."
Nàng trầm mặc một chút, nếu bắt nàng chủ động, nàng không làm được.
Nàng nghĩ ngợi hồi lâu, tuy ghen tị, nhưng vẫn thẳng thắn nói: "Thôi bỏ đi, ta không chủ động được. Cứ thấy không tự nhiên sao ấy. Ai, ngươi kể xem ngươi học thế nào?"
Điền Điềm: "Ta mang sách đến, khi nào Tiểu Quan đại phu rảnh dạy thì ta học thổi kèn harmonica. Nếu Tiểu Quan đại phu bận, thì ta tìm bàn trống tự đọc sách. À, sáng nào qua đó, ta còn đứng tấn trong hành lang nữa."
Thải Vân: "..."
Nàng giật giật khóe miệng, kiên quyết nói: "Vậy chắc chắn ta không đi học."
Quá mất mặt.
Thật sự quá mất mặt.
Nàng nghĩ đến cảnh đó thôi đã thấy gai cả người, Điền Điềm thế mà không thấy sao?
Nàng nhìn Điềm Điềm, nói: "Ngươi không thấy ngại à?"
Điền Điềm cũng kinh ngạc: "Có gì mà ngại? Ta học được mà!"
Thải Vân: "...Thôi được rồi."
Thảo nào nàng thấy Điền Điềm không vừa mắt, hóa ra là do tính cách không hợp.
Điền Điềm hừ một tiếng: "Ngươi có sức mà bắt nạt ta, thì ra ngoài bắt nạt người khác ấy, chỉ giỏi bắt nạt người nhà thôi."
"Ta thích!"
"Hừ!"
"Hừ!"
Hai đứa nhóc lại bắt đầu cãi nhau.
Điền Đào im lặng lùi lại một bước, giữa chị họ và em họ, nàng chọn cách im hơi lặng tiếng.
Hai chị em nhà này còn đang cãi nhau chí chóe, thì đến lượt Tống Xuân Mai, nàng nhớ lời bà dặn, phải mua thịt ba chỉ. Ba phần nạc, bảy phần mỡ, là ngon nhất. Chỉ lo mỗi khối thịt này quá nặng.
Nàng thấy khối nào cũng ngon, nên đều muốn, gộp lại thành mười ba cân.
Tống Xuân Mai cắn răng, quyết định mua.
Chuyện này không thể chậm trễ được.
Nàng lại muốn một cân thận nữa, tổng cộng mười bốn cân, còn thêm một miếng gan heo, một đoạn ruột non ngon lành, Tống Xuân Mai bỏ tiền mà tay run cả lên.
Tuy số tiền này lấy từ công quỹ, nhưng Tống Xuân Mai vẫn thấy xót, trời ạ, nhà mình có khi nào được ăn uống dư dả thế này đâu. Tống Xuân Mai xách thịt heo đi mà người hơi loạng choạng. Vương Sơn Hạnh: "Đúng là quá tốt."
Tống Xuân Mai: "Tốt là phải rồi, nhưng tốn nhiều tiền lắm."
Nàng mua xong không vội về, cứ đứng nhìn những nhà khác mua.
Nói đến, ba con heo gộp lại hơn bảy trăm cân, chắc chắn vẫn còn thừa, nên cho dù mọi người đều mua thịt mỡ cũng chẳng sao. Với lại, thịt nạc giờ cũng chẳng kém thịt mỡ là bao. Tuy bây giờ mới là đầu những năm 90, nhưng cũng không còn như những năm 70, 80 nữa, mọi người cũng không còn một mực thích thịt mỡ.
Thịt mỡ ăn nhiều dễ ngán, vì vậy mà họ thích ăn thịt nạc.
Người hiện đại, ai có chút điều kiện thì không còn thích đồ quá béo.
Ngay cả trong chợ, cũng không phải cứ thịt mỡ là bán chạy hơn. Không ít người thích thịt nạc cơ mà.
Chỉ tại họ từ cổ đại đến, quen ăn thịt mỡ hơn, nên cứ xem thịt mỡ là nhất, tranh nhau mua. Thịt mỡ hay thịt nạc cũng chẳng quan trọng gì, chủ yếu là tùy theo nhu cầu mỗi người thôi.
Với bọn họ thì thịt mỡ mới thật sự tốt.
Tôn Tuệ Phương: "Ui chà, xem này ngon quá, nếu vẫn ở thời cổ đại, mình thèm thịt mỡ lắm mà không mua nổi, có khi chỉ được mua ít xương thôi chứ làm gì có chuyện ngon như vậy."
Bà ấy cảm thấy nhà mình quá lời.
Lời to là đằng khác.
Bà ấy mua một tảng thịt mỡ, về nhà rán mỡ ra rồi thịt mỡ rán ăn cũng ngon, dùng còn được hơn thịt nạc. Chả thích mới lạ!
Lần này mua thịt, nhờ có ba con heo, ai cũng đạt được ước muốn, chẳng ai không vui vẻ.
Nói thật, ngay cả Quan Lệ Na cũng rất vui, vì cô thích ăn thịt nạc! Thịt mỡ đã mua hết rồi, thịt nạc thì còn, ngày thường ở nhà ăn cô chắc chắn ăn nhiều thịt nạc, vậy mới vui!
À không, cũng có người không vui.
Người không vui chính là Điền Phú Quý, đến lượt Điền Phú Quý thì đã hết thận.
Mẹ kiếp, nhà hắn số nhọ đến cỡ nào chứ?
Thứ nhất từ dưới lên, Chu Lan Hoa lúc đó bốc trúng cái cuối cùng, đã định ngồi lăn ra ăn vạ rồi, nhưng vẫn bị Điền Phú Quý giữ lại, nếu ăn vạ mà có ích, lúc bốc thăm đã không đến giờ vẫn chưa đổi được gì.
Thế mới biết cách này hoàn toàn vô dụng.
Nhà bọn hắn xếp cuối cùng, mà ai có đàn ông trong nhà thì cũng muốn mua chút thận. Thử hỏi có tức không cơ chứ.
Đến lượt nhà hắn thì không còn.
Một miếng cũng không.
Mặt Điền Phú Quý tối sầm như đổ mực.
Tống Xuân Cúc cẩn trọng nói: "Ông xã, hay là em đi tìm người khác thương lượng một chút, xem có ai bớt cho nhà mình không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận