Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 59: So sánh tổ (4) (length: 7717)

Ừ, có nhiệt tình, lại mông lung.
Dù sao mỗi người tuổi cũng không lớn, còn cả một quãng thời gian dài như vậy.
"Sau này các ngươi muốn làm gì?" Hổ Tử hỏi.
Dù sao hắn không muốn giống như chú của hắn, cứ quanh quẩn sau mông một cô nương, còn chưa chắc đã lấy được người ta.
"Ta cũng không biết, cha ta nói muốn tích cóp tiền mua thuyền, sau này theo cha ta ra Thượng Hải đánh cá." Điền Đông nói.
"Nhà ta cũng có ý định này."
Hổ Tử: "... Nhà hai người các ngươi quyết đoán ghê."
Điền Đông cười hề hề một chút, rồi lập tức hạ giọng lén lút nói: "Ta thấy chú Điền Lãng muốn ra ngoài làm ăn nhỏ."
"Hả!?"
Điền Đông: "Ta định xem tình hình thế nào, nếu thấy được thì ta cũng định ra ngoài thử."
Trần Sơn và Hổ Tử đều kinh ngạc mở to mắt, rồi giơ ngón tay cái lên.
"Cậu được đấy!"
Điền Đông: "Tớ chỉ mới lên kế hoạch thôi, chứ không thì sao? Em gái tớ con gái mà còn biết cố gắng học hành tìm đường ra, tớ là con trai không lẽ lại không cố gắng hơn?"
"Cái đó thì đúng."
"Ai, gần đây đám anh Trương Hoành đi Thượng Hải, đến lượt các cậu chưa?"
"Sáng mai tớ có thể đi."
Một lần bọn họ không thể đi nhiều người, mỗi lần đi đều là thay phiên nhau, Điền Đông: "Thích thật, gần đây vẫn chưa tới lượt nhà tớ."
Điền Đông suy nghĩ một chút, nói: "Ài, tớ định đi tìm anh Trương Hoành."
"Làm gì?"
Điền Đông: "Anh Trương Hoành hôm nay không ra biển, tớ muốn đi tìm ảnh, học cách lái và sửa thuyền."
"Ngọa Tào."
Trần Sơn và Hổ Tử lần nữa kinh ngạc.
Điền Đông: "Nhà tớ sau này chắc chắn phải mua thuyền, mà đã mua thì cũng phải biết lái, phải biết sửa chữa đơn giản chứ? Không bằng bây giờ học luôn, chứ không sau này có bệnh vặt lại phải tìm người. Tớ thấy mình biết sửa mới hay, các cậu ra ngoài thấy rồi đấy? Ngoài đường xe đạp nhiều, mấy chỗ sửa xe cũng mọc lên nhiều. Vậy nếu tớ biết sửa thuyền, sau này thuyền có vấn đề nhỏ, tớ tự mình xử lý được. Tớ còn có thể sửa cho người khác, kiếm chút tiền."
"Bây giờ mỗi lần ra biển anh Trương Hoành cũng dạy bọn mình mà." Hổ Tử lên tiếng.
Điền Đông: "Thì đúng, tớ biết, nhưng mà học như vậy chậm quá, mà lại lần này học xong, lần sau đi thì cũng phải mấy ngày sau, nếu thủy triều không hợp, lại phải chờ lâu, thời gian cách quãng dài, tớ cũng quên gần hết rồi. Tớ muốn học nhiều hơn."
Em gái của hắn đi học đều tự tạo cơ hội để học, hắn làm anh trai sao có thể lười biếng hơn cả em gái? Thế không được, có phải anh trai luôn là tấm gương của em gái không, hắn không thể để mình bị tụt lại như vậy được.
Điền Đông cắn cọng cỏ, nói: "Chuyện này tớ nghĩ đã mấy ngày rồi, lần đi chơi xuân này càng khiến tớ thêm quyết tâm."
Hắn nói: "Trên đảo rất tốt, rất an ổn, nhưng tớ muốn làm được nhiều hơn, bên ngoài phồn hoa như vậy mà, mình phải ra đó xem mới được chứ. Hắc hắc, nếu được thì tớ còn muốn học lái xe, sửa xe nữa."
Con trai mà!
Không ai là không thích mấy thứ đó.
Hắn thích nhất là cảm giác được ngồi xe, nếu có thể tự mình lái xe, vậy thì còn gì bằng.
Cũng giống như Điền Điềm sùng bái Quan Lệ Na, Điền Đông bọn họ sùng bái nhất chính là Trương Hoành, vừa biết lái xe, vừa biết lái thuyền, lại biết xem thủy triều bắt cá, còn biết sửa chữa, lợi hại nhất là anh ta. Điền Đông hy vọng một ngày có thể trở thành người giống như anh Trương Hoành.
Hắn nói: "Cái này tớ chỉ mới nói cho các cậu biết thôi, chưa nói cho người nhà đâu."
Hắn cười hề hề, nói: "Nếu không thành thì cũng không ai biết."
Hắn cũng không dám chắc anh Trương Hoành sẽ đồng ý, nên định âm thầm làm, người không quen biết thì cũng không sao, sẽ không xấu hổ. Mặc dù nhà hắn có người làm ở ủy ban thôn, nhưng hắn thấy nếu không thành, anh Trương Hoành cũng sẽ không đi nói ra.
Nhân phẩm của anh Trương Hoành, hắn rất tin tưởng.
Trần Sơn nhìn Điền Đông một hồi lâu, Điền Đông: "Sao? Chưa thấy anh mày có lý tưởng bao giờ à?"
Trần Sơn: "Cho tao theo với."
Điền Đông: "Hả?"
Trần Sơn nghiêm túc: "Cho tao theo với, tao đi cùng mày tìm anh Trương Hoành."
Hắn nhẹ nhàng cười nói: "Đã quyết cố gắng, muốn học hỏi, sao có thể thiếu tao được? Thật ra tao cũng không biết mình có thể làm gì. Nhưng mà mày nói đúng, nếu học được thì hay quá."
Hổ Tử: "Hả?"
Hắn nhìn người này, lại nhìn người kia, nói: "Sao thế, không cho tao chơi cùng à?"
Con người hắn mặc dù không có tâm cơ gì, chất phác thật thà, nhưng cũng biết là anh em tốt phải đi cùng nhau, hắn nói: "Chuyện này đã có mấy người bọn mày thì không thể thiếu tao, dù không thành, mình cùng nhau mất mặt, ai cũng đừng nói ra ngoài. Nếu thành, mình cùng nhau học tập."
"Tốt!"
"Vậy, cùng nhau!"
Mấy người bừng bừng ý chí, thanh niên hăng hái chính là dễ như vậy đấy, Hổ Tử: "Chọn ngày không bằng đụng ngày, đừng suy nghĩ nữa, đi luôn hôm nay, bây giờ luôn!"
"Vậy đi thôi."
Mấy người lập tức sinh ra hào khí, đúng vậy, bọn họ phải chủ động lên chứ.
Điền Điềm đi học còn có thể chủ động, mấy thanh thiếu niên như bọn họ thì có gì mà không làm được?
Mấy người hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang xuống núi, một đường chạy tới ủy ban thôn, từ xa nhìn thấy đồng ruộng bao la, Hổ Tử thấy tiểu thúc của hắn dường như lại đang ở đầu ruộng nhà Lan Ni Tử, bên cạnh còn có mấy người, hắn im lặng lắc đầu.
Thật đúng là, ngoài tình yêu ra thì cái gì cũng không hiểu.
Từ xa đã nhìn thấy Tiểu Tiểu, mấy người không chậm trễ, trực tiếp chạy đến ủy ban thôn. Mà đúng như Hổ Tử thấy, Khương Dũng Tuyền đúng là ở trong ruộng nhà Lan Ni Tử, đồng thời còn có Điền Thanh Hòe và Điền Quý Tử, tất cả đều đang nhổ cỏ.
Mấy người làm việc rất hăng hái, Lan Ni Tử đứng bên cạnh lại làm vẻ chậm rãi, có người làm việc nhà cho mình, nàng vẫn rất vui, nhưng mà cũng cảm thấy đó là điều đương nhiên. Mấy người này đều thích mình, không giúp mình làm việc thì còn giúp ai làm.
Nàng nhân cơ hội tiếp tục châm ngòi: "Sau này mấy người đừng có lúc nào cũng qua giúp chị làm, làm nhiều quá, người nhà lại không vui. Chị biết các em đều là người tốt, lấy việc giúp người làm niềm vui, nhưng mà không phải ai cũng có thể hiểu được. Hơn nữa mấy em giúp chị nhiều như vậy, thời gian của bản thân sẽ bị ít đi. Cho dù muốn tích lũy chút tiền cũng không được. Không được như vậy, mấy thanh niên trai tráng như các em phải có chút tiền chứ. Không thì sau này sao mà kiếm được vợ? Các em xem trên ti vi đó, người ta hẹn hò còn phải đi dạo công viên, xem phim, còn phải mời ăn nữa chứ. Không có tiền thì làm sao? Chị coi các em là em trai tốt của chị nên mới nói những lời thật lòng này, chứ đổi người khác, người ta chẳng thèm nói, còn tưởng chị đang ly gián, hay là mưu lợi cho bản thân. Thật ra chị chỉ toàn là vì các em thôi."
Điền Thanh Hòe: "Lan Ni Tử em đừng nói vậy, anh là anh biết em, người khác không hiểu, anh thì luôn hiểu em. Anh biết em là người lương thiện, nhiều chuyện chỉ là người khác hiểu lầm em thôi."
Điền Quý Tử: "Sao lại gọi là người khác không biết? Em thì hiểu Lan Ni Tử tốt, em không cần ai khác, em chỉ thích mỗi chị thôi, Lan Ni Tử chị hiểu lòng em."
"Ha ha, cậu thật là biết, cậu có lòng với Lan Ni Tử, chẳng lẽ tớ không có à? Lan Ni Tử cậu đừng nói những lời đó, làm đau lòng tớ quá, trong lòng tớ chỉ có cậu thôi mà. Tớ sẽ không coi trọng ai khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận