Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 85: Nông thôn hợp tác xã (1) (length: 7651)

Điền Điềm bọn họ ở cửa đợi hơn nửa canh giờ, thấy Điền Nam bọn họ giận dữ trở về, mặt ai cũng đỏ bừng, rõ là đang nổi nóng.
"Sao rồi? Người đâu? Bỏ đi đâu rồi?"
"Chẳng lẽ đi trước rồi?"
"Bọn họ..."
Mọi người nhao nhao hỏi, Điền Nam tức giận: "Các ngươi không biết đâu, hai cái đồ vô phúc đức này, chúng nó ở trong phòng ngủ ấy, bọn họ..."
Điền Nam cảm thấy mình tức muốn chết, kể hết đầu đuôi sự việc của hai người kia, bên cạnh còn có vài người bổ sung, không sót một chữ nào. Nói xong một hồi, những người khác cũng bực mình theo.
Nếu Điền Diệu Tổ và chị ta có chuyện gì đó lỡ dở, mọi người cũng chẳng giận, nhưng nghĩ đến hai chị em cố tình, cứ thế đùa bỡn bọn họ, ai mà chịu nổi chứ? Điền Điềm cười khẩy: "Thật coi mình là trò đùa, nghĩ như vậy là nắm được bọn ta à? Hắn tưởng mình là ai!"
Điền Điềm không phải dạng người dễ bị bắt nạt, nàng quả quyết: "Lần này về, ta sẽ đi tìm thôn trưởng, về sau ta quyết không đi chung với bọn họ nữa."
"Ta cũng không đi cùng, thật là bực mình."
"Nhà nó sao cứ như Lão Thử, toàn làm mấy chuyện bẩn thỉu."
"Nếu chúng ta không đi cùng, trong thôn sẽ không đồng ý à?"
Điền Điềm: "Có gì mà không đồng ý? Bọn ta có phải trẻ con đâu, mỗi người tự đi, ai xong việc nấy chứ? Cứ thống nhất giờ, rồi đi cùng nhau, người khác quản được sao?"
"Ôi, đúng đó."
"Quyết định vậy đi, dù sao ta không đi chung với Điền Diệu Tổ, bọn họ thích kéo dài thời gian thì cứ việc, xem ai xui."
"Quyết định thế đi, không cần nể mặt chúng nó, thật là ghê tởm."
"Điền Điềm tỷ, các tỷ không biết đấy thôi, ta học chung trường mới biết, cái thằng Điền Diệu Tổ kia có vấn đề, nó cứ nghĩ người khác phải nhường nó, thích bá đạo. Lại còn tự tiện lấy đồ của người khác, khác gì ăn trộm. Chị nó lại nói nó còn nhỏ, nói mọi người quá đáng, ta thật là..."
"Nó là vậy đó, con Lan Hà chị nó cũng có vấn đề, ai mà chả là con nít chứ? Chỉ có nhà nó là con nít chắc? Con trai một nhà nó thì hay sao? Ai mà không phải con trai một trong nhà."
Mọi người nhao nhao lên tiếng, toàn là than vãn, chuyện này với bọn trẻ là to lắm rồi, ai cũng bất bình. Song Hỉ: "Chúng ta đi thôi, chúng nó đã thích ở lại thì cứ việc trong phòng ngủ mà đợi, dù sao ta không chờ, có lý gì chứ!"
"Đúng đấy, có lý gì chứ!"
"Đi, chúng ta đi."
Mọi người dứt khoát không chờ nữa, đang định rời đi thì thấy Điền Diệu Tổ và chị ta vội vàng chạy ra, Điền Diệu Tổ trừng mắt: "Các ngươi có quyền gì đi trước? Có quyền gì không chờ chúng ta? Ta sẽ nói với bà nội tao để bà xử lý các ngươi!"
"Xì! Có lý gì phải chờ ngươi? Mặt ngươi to thế? Tao không sợ mày đâu." Thải Vân lườm Điền Diệu Tổ, ra mặt ghét bỏ, nhà cô quản con cái rất nghiêm, hai em trai cô tuy là con trai nhưng cũng được dạy dỗ quy củ, không ai như Điền Diệu Tổ.
Chỉ vì là con trai mà đã ngông nghênh, Thải Vân không thể hiểu nổi, nên Thải Vân rất ghét nó.
"Ghê tởm quá đi, bụng đầy mưu mô, thật đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn." Thải Vân thật sự ghét nhà chúng nó. Nàng nói: "Chúng ta đi thôi."
Nói xong một câu cũng chẳng buồn nói thêm.
Điền Điềm: "Chúng ta đi thôi, chẳng có gì đáng nói với chúng nó cả."
"Đúng!"
Cái kiểu làm của Điền Diệu Tổ đúng là đáng ghét, gần hai mươi bạn học, trừ hai người nhà nó ra thì không ai thèm nhìn hắn thêm một cái, ai cũng ghét bỏ.
"Sao các ngươi có thể như vậy chứ, các ngươi quá đáng rồi." Lan Hà cắn môi, ấm ức.
Điền Điềm: "Ha ha!"
Thải Vân: "Ha ha!"
Song Hỉ: "Ha ha!"
Chắc tại ba nàng đứng đầu nên những người khác cũng ha ha theo, tóm lại là nhất quyết không nể mặt.
Cười khẩy thế này mới đáng với chúng, nói nhiều một câu chỉ thấy xui xẻo, đúng là quá xui xẻo.
Điền Điềm: "Chúng ta đi thôi."
"Ừ!"
Trời cũng đã muộn, mọi người không muốn tiếp tục nói với cái đồ không có não này nữa, ai nấy đều đeo cặp sách, quay người rời đi.
"Các ngươi, sao các ngươi có thể như thế!" Lan Hà giận dậm chân, nhưng cũng vội vàng kéo Điền Diệu Tổ lại, nói: "Chúng ta cũng đi."
Điền Diệu Tổ oán hận nhìn những người khác, tức giận mắng: "Đồ chết tiệt, chờ tao về, chờ tao về, bà nội tao nhất định sẽ dạy dỗ các ngươi."
Nói rồi, Điền Diệu Tổ bỗng quay sang tát Lan Hà một cái, lớn giọng: "Người nhà dặn mày ở ngoài chăm sóc tao cho tốt, xem mày chăm sóc tao thế nào hả? Mày cứ nhìn xem người khác bắt nạt tao kìa? Đồ vô dụng, nếu là chị Tú Hà, chị Trân Hà thì nhất định không để tao bị ai ức hiếp đâu, đều là tại mày!"
Lan Hà nhỏ giọng dỗ dành hắn: "Là tại ta không tốt, đều là ta không tốt, tại ta không chăm sóc tốt cho ngươi, ngươi đừng giận, ngươi xem chị vẫn đối tốt với ngươi, chăm sóc ngươi cũng rất tốt, chẳng phải chị vẫn giặt quần áo cho ngươi sao? Mua cơm nấu nước sôi, đúng không?"
"Mày vốn nên giặt đồ cho tao, một mình mày con gái con lứa không làm những việc này, lẽ nào để tao làm? Đồ bỏ đi, đồ vô dụng." Điền Diệu Tổ chẳng chút biết ơn.
Lan Hà: "Được được được, là ta sai."
Nàng nói: "Chúng ta mau đuổi theo đi, không thì bọn này lại cố ý bỏ rơi chúng ta mất, chúng nó cũng chẳng phải tốt lành gì, tất cả để về nhà rồi tính, ngươi thấy có đúng không?"
Điền Diệu Tổ thấy mọi người đi nhanh quá, hậm hực ừ một tiếng, lũ chó chết này, đợi hắn mách bà nội...
Từ đây đến bến xe buýt có xe, nhưng không xa lắm, xe buýt cũng chỉ có hai trạm, nên mọi người thống nhất đi bộ về cho tiết kiệm được một đồng, một đồng có thể làm bao nhiêu việc. Cả đám cùng nhau đi bộ theo đường cái, giờ này trên đường không còn nhiều học sinh, nhưng cũng vừa lúc tan sở, khá nhiều người đi xe ngang qua, xe con cũng nhiều hơn bình thường. Đây là lần đầu Điền Điềm và đám bạn tự đi. Thực lòng thì vẫn hơi lo, nhưng vì đông người, gần hai mươi đứa trẻ, nên cũng không còn thấy sợ lắm.
Giữa ban ngày ban mặt, chỗ này còn an toàn hơn thời cổ đại nhiều.
Mấy đứa như Điền Điềm lớn hơn một chút thì dẫn đầu đi phía trước, Điền Đào không rời chị nửa bước, Cẩu Đản Nhi nhỏ giọng hỏi: "Điền Điềm tỷ, bọn mình đi đúng đường không?"
Cậu cũng không nhớ đường lắm.
Điền Điềm: "Đúng, ta nhớ lúc đến là từ đường này."
Lúc đi học thì bọn họ không đi xe mà đi bộ để làm quen đường, dù huyện này cũng không tính là nhỏ, nhưng đường xá cũng có quy củ, chỗ nào náo nhiệt thì ở cố định một chỗ, nếu mà đi dạo phố thì đi bộ cũng chẳng có gì xa xôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận