Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi
Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 86: Náo tách ra (5) (length: 14680)
Hắn giận đùng đùng chạy ra ngoài.
Đúng là đồ con trai, không lừa người.
Mấy cái chuyện ép buộc trẻ con còn nhỏ khiến nó có chút bối rối, nhưng rất nhanh lại mặc kệ.
Hừ, ai bảo Điền Diệu Tổ đáng ghét.
Khương Dũng Tuyền thấy Điền Phú Quý nhà người ta đi rồi, nghĩ ngợi một chút, nhanh như chớp chạy ra ngoài, rất nhanh liền ngồi xuống nhặt nhạnh, hắn chính là muốn xem thử, mèo rừng nhỏ là cái gì! Xem ra, tựa hồ là một người phụ nữ lăng loàn?
"Khương Dũng Tuyền."
Khương Dũng Tuyền: "Ai vậy, ta... A! Nương!"
Khương lão thái một tay túm lấy tai Khương Dũng Tuyền, kéo hắn đi: "Ngươi tên hỗn đản, đã ra nhặt loại đồ lăng loàn này, ngươi xem người khác thế nào lại không như ngươi? Ngươi cái thứ vô dụng, xem ta không dạy dỗ ngươi!"
"A!"
Hắn kêu oai oái: "Nương buông tay ra đi, sức của nương lớn quá."
Khương lão thái mặc kệ, trực tiếp lôi con trai đi, dự định về nhà hảo hảo dạy dỗ cái thằng ranh con này. Đúng thế đấy, dù tìm đối tượng cũng phải tìm người đứng đắn chứ, nếu nó cứ dây dưa với những kẻ lăng loàn đó, nàng mới là muốn tức chết.
Không thấy sao?
Cái tên Điền Phú Quý đã hư thành dạng gì.
Phụ nữ bên ngoài đâu dễ tìm như vậy!
Khương lão thái lôi Khương Dũng Tuyền đi rồi, những người đàn ông khác đều ủ rũ thở dài, họ không dễ dàng gì mới có thể lừa được người nhà để đi nhặt thứ kia. Nhưng mà thật sự, kỳ thực tất cả mọi người đều tò mò. Cũng không phải là nhất định muốn làm gì, họ đơn thuần là chưa từng thấy, lòng hiếu kỳ quá lớn.
Nếu như nó rơi vào tay Khương Dũng Tuyền, họ còn có thể xin đến xem, nhưng bây giờ xem ra. Thôi rồi.
Đám đàn ông người nào cũng như có điều suy nghĩ, còn các chị em thì người nào cũng lườm nguýt, Điền Thanh Tảo nhìn chằm chằm vào chồng mình Tống Học Lễ, nghiêm túc nói: "Nếu ngươi dám đi tìm thứ đồ không đứng đắn kia, ta sẽ tìm người nhà mẹ ta đánh gãy chân thứ ba của ngươi."
Nàng bênh vực chồng mình, cũng nghĩ cho gia đình nhỏ của mình, nhưng chuyện sai trái như vậy thì không thể phạm!
Bằng không nàng sẽ không khách sáo đâu.
Nàng thà nuôi một con tàn phế cũng không để nó ra ngoài hú hí.
Đừng hòng.
Tống Học Lễ câm nín, nói: "Ta đâu phải người như vậy, vả lại, nếu ta thật dám làm chuyện đó, mẹ ta cũng đâu thể tha cho ta."
Điền Thanh Tảo nghe xong thì gật đầu đồng ý.
Bà mẹ chồng của nàng tuy rất nghiêm túc, cũng là bà lão hay để ý, nhưng có một điều, những người khác trong thôn không bằng được, bà đặc biệt coi trọng danh tiếng con nhà gia giáo, không những trông coi chính mình, còn trông coi tất cả người trong nhà.
Hễ là trộm gà bắt chó hoặc làm chuyện trái luân thường đạo lý, bà đều hết sức căm ghét.
Bà thậm chí là số ít người trong thôn bắt ép con gái đọc sách, theo bà, đọc sách không kể trai gái, học giỏi thì nhất định phải học cho đến nơi đến chốn, dù bà cụ là người thủ cựu cay nghiệt, Điền Thanh Tảo vẫn rất kính trọng mẹ chồng.
Tối thiểu trên phương diện làm người trong sạch, bà là rất coi trọng.
"Ngươi mà dây vào chuyện này, ta sẽ mách mẹ."
"Vậy ta chắc chắn sẽ không."
Tống Học Lễ cảm thấy mình cũng không điên rồi, chắc chắn không làm thế đâu. Với lại, trước kia hắn từng làm việc ở nha môn huyện, làm thư lại, cũng biết không ít người lui tới những chốn trăng hoa đó, nói thật, lúc đó hắn còn chẳng thèm lui tới, bây giờ càng không.
Có số tiền đó cho con cái mua chút đồ tốt chẳng hơn sao? Đem tiêu ở những nơi bất chính như vậy, hắn là bị điên mới thế.
Tống Học Lễ cũng là vậy, dù ngày thường có hơi tính toán, nhưng con người vẫn rất chính trực, Vương Hòe Hoa trước đó cố tình ám chỉ muốn lấy lòng hắn, không phải hắn không hiểu, nhưng đều né xa.
Ở phương diện này, hắn không có nhiều ý nghĩ vậy.
"Nàng cứ yên tâm đi, có tiền làm gì mà không được."
Tống Học Lễ lẩm bẩm, hai người anh vợ của hắn đều đồng loạt gật đầu, đúng vậy, bọn họ đều bị Điền Viễn Sơn giám sát, tự nhiên không phải loại người có ý đồ xấu xa kia. Thật ra trong thôn thực sự có ý đồ xấu cũng không nhiều, mọi người đa phần đều chỉ là hiếu kỳ.
Thật sự không ai dám làm.
Bọn họ trước kia đều là nông dân bình thường, mà chuyện đó thì cần rất nhiều tiền, họ không dám dính vào loại chuyện đó, tính cách con người không phải một sớm một chiều mà có được, đối mà nói thì vẫn là thành thật hơn. Tất cả mọi người bàn tán xem có không có.
Các cô vợ trẻ thì lại mỗi người đều dặn dò, còn túm tụm lại nói thầm với nhau.
Tống Xuân Mai: "Chuyện này sớm muộn gì cũng phải ra ngoài, sau này đi ra ngoài nhiều mà trông chừng không phải tốt hơn sao?"
"Đúng đúng đúng."
"Còn nữa..."
Mọi người xúm lại bàn tính...
Trong khi mọi người bàn tán hăng say, thì lúc này Điền Điềm cũng nhanh chân đi nhà xí, ô ô, nàng nhịn rất lâu rất lâu rồi.
Nhưng mà thật đáng!
Nàng đã được xem một trận náo nhiệt lớn.
Cái náo nhiệt mà người bình thường không thấy được. Nên nàng thấy vẫn rất đáng.
Chỉ là, vừa đi đến nhà vệ sinh, Điền Điềm đột ngột dừng chân, ách... Nếu bà nội nàng mà biết nàng ra ngoài đi nhà vệ sinh, chắc chắn sẽ mắng nàng mất thôi. Điền Điềm do dự một chút, dừng chân, ừm, nàng còn có thể nhịn.
Điền Điềm, một Ninja thần kỳ!
Nàng xoa xoa tay, quyết định chạy về nhà.
Đúng vậy, chạy về nhà!
Điền Điềm hít sâu một hơi, đang muốn chạy thì nghe thấy Lan Hà vừa chạy vừa gào khóc thảm thiết: "Cứu mạng a! Mọi người cứu mạng a! Cha ta rơi xuống nhà xí rồi! Cứu mạng a!"
Điền Điềm: "!"
Mắt nàng trợn tròn xoe, mọi người đang rôm rả trong phòng cũng im lặng một chút, rồi ngay lập tức lại ồn ào: "Chuyện gì thế?"
"Ai rơi nhà cầu? Sao ta nghe nói có người rơi xuống nhà cầu?"
"Không đúng, nhà vệ sinh ở thôn ta đâu có bị rơi xuống được."
"Ai chà, đừng nói nữa, mau ra xem thử đi."
Mọi người cũng không để ý gì nữa, vội vàng chạy ra, ai nấy cũng tò mò nhìn Lan Hà vừa xông vào.
Trần Lan Hoa vội hỏi: "Chuyện gì thế? Lan Hà, con nói ai rơi xuống nhà xí?"
Lan Hà: "Cha ta, cha ta rơi xuống hố phân rồi. Ô ô ô, mau cứu ông ấy đi!"
"Hả?"
"Lại còn có chuyện này? Sao có thể chứ?"
"Đúng vậy, sao lại có chuyện kỳ lạ vậy được?"
"Ai chà, nhà cô... Thôi đừng nói nữa, để ta nhanh đi xem thử xem sao, hỏi con nít con nào có biết gì đâu."
"Cũng đúng..."
Lan Hà: "Con biết, sao con không biết được? Con biết hết đó chứ! Tiểu Đệ đụng mẹ con một cái, xong cha con liền rơi xuống hố phân nhà con đó, ô ô ô..."
Trần Lan Hoa và mọi người hoàn toàn im lặng: "..."
Ai chà, là chuyện này à?
"Nhà xí chẳng phải đều đậy kín rồi sao? Còn có đá lớn đè lên nữa mà? Sao lại rơi xuống được?"
Có người thật lòng hỏi.
Lan Hà: "Chị Tú Hà gánh phân, chưa có đậy lại."
Lúc này thì mọi người không nói được gì nữa.
Hóa ra là vậy à, toàn là chuyện nhà mình hết?
Cái nắp hố phân là do chị gái Tú Hà nhà cô bỏ ra.
Người là em trai cô làm ngã.
Rơi xuống là do mẹ cô.
Được thôi, ngược lại là may mắn không làm ai liên lụy.
Đều là người một nhà mình gây ra cả.
"Không được, ta phải đi xem náo nhiệt mới được."
"À, ta cũng đi."
"Xem náo nhiệt gì, chúng ta là đi giúp."
"Đúng đúng đúng..."
Mọi người vội vàng chạy đi.
Lúc này Điền Điềm đều ngơ ngác, lại có chuyện như thế?
Mà thấy mọi người đều chạy hết ra, Điền Điềm nghĩ nghĩ vẫn là nhịn đã, tranh thủ đi nhà xí ở đây. Bằng không xảy ra chuyện gì, vậy thì quá mất mặt, dù sao bà nội cũng không ở đây, không ai biết.
Điền Điềm quả quyết đi nhà cầu, còn những người khác thì ai nấy đều xông lên đầu sóng ngọn gió.
Vụ nhà Điền Phú Quý náo nhiệt thế nào, họ đều ra xem cả.
Giữa thôn, nơi trống trải nhất, mọi người rất nhanh đã chạy đến, vừa đến nơi, thấy cảnh tượng đó, ai nấy đều ngơ ngác, nhìn hết lượt những gì trước mắt, bị đơ ra, không dám tiến lên.
À...
Cảnh tượng hiện trường đừng nói là hôi thối hay không, chỉ cần thấy hết những gì trước mắt, cộng thêm tiếng bì bõm như có người đang bơi lội, ai nấy cũng lùi lại một bước lớn, không dám xáp lại. Bọn họ, bọn họ rốt cuộc đã làm thế nào ra thế này vậy?
Đáng sợ!
Chuyện này phải kể từ lúc Tống Xuân Cúc cõng Điền Phú Quý đi.
Điền Phú Quý là một người đàn ông tráng kiện, mà Tống Xuân Cúc lại là một người phụ nữ yếu đuối, nàng cứ cố cõng Điền Phú Quý, Chu Tuyết Hoa cảm thấy không được tốt lắm, nói chung cảm thấy không an toàn, cho nên Chu Tuyết Hoa ra sức khuyên nhủ: "Hay là thôi, cứ để anh xuống đi?"
"Chúng ta dìu đi thực ra dễ hơn đấy?"
Chu Tuyết Hoa có lòng tốt lại không được Tống Xuân Cúc và Điền Phú Quý thấu hiểu, Tống Xuân Cúc nghe xong lại càng muốn cố cõng người. Mà Điền Phú Quý cũng thực sự không muốn đi. Hắn ở bên ngoài hưởng lạc một tiếng đồng hồ, vì không phụ công một tiếng đồng hồ kia, không lãng phí, hắn cũng giày vò không ít.
Một phút đồng hồ cũng không thể lãng phí a.
Vốn dĩ đã mệt run cả chân, sau khi về nhà lại bị Vương Hòe Hoa quấn lấy, hắn và Vương Hòe Hoa đã hơn một tháng không có chuyện kia, Vương Hòe Hoa tìm đến, hắn từ chối mấy câu, nhưng thấy Vương Hòe Hoa cứ dính chặt lấy mình, hắn nghĩ dạo này cũng sắp thu hoạch vụ mùa rồi, vẫn nên dỗ Vương Hòe Hoa tốt chút, vì dỗ được Vương Hòe Hoa, con ngốc này mới chịu giúp việc nhà. Đây là ý đồ của Điền Phú Quý.
Hắn nghĩ rất hay, cảm thấy mình tùy tiện dỗ dành vài câu là có thể giải quyết xong Vương Hòe Hoa, dù sao nàng cũng không có những sự so sánh khác, nhưng ai ngờ Vương Hòe Hoa tuy không có sự so sánh khác, nhưng đâu phải là con ngốc chứ. Nàng tự nhiên biết Điền Phú Quý trước kia thế nào.
Vì vậy nên ầm ĩ lên.
Mà Điền Phú Quý bị ép thêm lần nữa, còn bị đánh cho mấy trận, đương nhiên là chân nhũn ra, hắn một bước cũng không muốn đi, đã có vợ hắn vui lòng cõng hắn, hắn đương nhiên là mừng húm, chỉ thấy bà già này đúng là lo chuyện bao đồng.
Hắn cùng chính Tống Xuân Cúc đều bằng lòng, thì cần gì nàng lải nhải không ngừng chứ?
Điền Phú Quý: "Nương, người đừng để ý nữa, Xuân Cúc thương ta, người cứ nhất quyết ngăn cản làm gì. Người cứ vậy là không muốn thấy chúng con được tốt sao?"
Hắn không cảm nhận được ý của bà lão, cho rằng bà chỉ đơn thuần không quen mắt với con dâu, thấy bọn hắn tình cảm tốt liền muốn làm khó dễ, nếu là ngày thường thì thế nào cũng được, hôm nay hắn mệt thật sự, đương nhiên không vui, nói chuyện không tránh khỏi có chút thẳng thắn: "Nương, chuyện vợ chồng con, người bớt can thiệp vào, người cứ hay châm ngòi mối quan hệ của chúng con, thì sau này chúng con sống thế nào?"
Chu Tuyết Hoa không thể tin được: "Ngươi nói cái gì?"
Nàng nhìn con trai, đặc biệt tức giận: "Ta là vì tốt cho ngươi, ngươi lại muốn ta như vậy, ngươi..."
"Nương, con biết người thương con, người tốt với con, nhưng vợ con cũng không kém, chúng con một nhà sống vui vẻ so với cái gì cũng tốt hơn, người nhìn ngoài kia người ta ghen tị với nhà chúng ta, nếu chúng ta còn không đoàn kết, chẳng phải càng bị người ta ức hiếp sao?"
Điền Phú Quý ngược lại biết ăn nói, tuy vừa nãy đắc tội bà lão, nhưng nhanh chóng bù đắp lại: "Con là hy vọng cả nhà chúng ta một lòng."
Chu Tuyết Hoa quả nhiên rất nhanh bị con trai dỗ dành trở lại, nói: "Ngươi nói thế thì nương hiểu, nương đây chẳng phải sợ con ngã sao? Vợ con gầy như thế, không biết có cõng nổi con không."
"Nương, con có thể mà!" Tống Xuân Cúc càng cảm động, cảm động vì bà mẹ chồng quan tâm mình, cảm động vì người đàn ông đồng lòng với mình.
Chu Tuyết Hoa: "..." Ta là sợ con trai ta ngã đó.
Điền Phú Quý: "..." Có con lừa chịu cực thế này thật tốt.
Người cảm động chỉ có mình Tống Xuân Cúc, nhưng đừng thấy Tống Xuân Cúc nói nhiều lời dễ nghe, nhưng chung quy thể lực không được, đi vẫn là rất chậm. Mấy người đi một lúc lâu, Tống Xuân Cúc đã trán đổ mồ hôi, nhưng trong lòng vẫn rất vui.
"Đi nhanh lên chút, sắp đến rồi."
"Phía trước là đến rồi, không sao."
"Trời ơi sao thối vậy!"
Tống Xuân Cúc: "Tú Hà ở nhà đang chọn phân tưới rau đó, chắc là còn chưa xong, không sao, chúng ta về nhà là không ngửi thấy nữa..."
Thấy sắp về đến nhà, mấy người liền nghe thấy tiếng ồn ào của Điền Diệu Tổ.
Điền Diệu Tổ rốt cuộc cũng đuổi kịp, ấm ức kêu: "Nãi, nãi, người đi đánh chết mấy tên khốn kiếp đó đi, mấy tên khốn kiếp đó cười nhạo cháu, bọn họ rõ ràng là cùng thôn với cháu, nhưng lúc cháu bị đánh ở ngoài kia bọn họ không giúp cháu đánh lại, về còn cười cháu, người đi đánh bọn họ đi, đánh chết bọn họ! Nãi..."
Điền Diệu Tổ giống như một khẩu pháo nhỏ, từ xa chạy tới tức đến mặt đỏ bừng: "Nãi!"
Chu Tuyết Hoa: "Ôi chao, cháu trai yêu quý của ta."
Nàng cũng đang kìm nén cơn giận: "Mấy thằng nhóc đó còn nói xấu cháu nữa à? Để ta xem không tha cho chúng nó được!"
Điền Diệu Tổ nghe xong những lời này càng ấm ức, chạy càng nhanh: "Nãi!"
Chạy về phía bà thì bà cũng đến, chỉ là cuộc đời luôn có vô số bất ngờ, Điền Diệu Tổ không nghĩ đến, mình chạy quá nhanh, mà bà của hắn vừa khéo đứng bên cạnh Tống Xuân Cúc vịn con trai, người loáng cái lảo đảo một chút, không ngã vào lòng bà của mình, mà lại "ầm" một tiếng đụng trúng mẹ ruột.
Tống Xuân Cúc: "Á á á!"
Đừng thấy xung quanh còn có con gái cùng bà mẹ chồng đỡ, nhưng Tống Xuân Cúc có chút lơ là không đề phòng, vẫn cứ bị xô ngã ra ngoài, Trân Hà nhanh chóng túm lấy mẹ mình, một loạt "ba kít", Tống Xuân Cúc quỳ xuống đất, mang theo Trân Hà ngã nhào.
Hai mẹ con nàng ngã, mà Điền Phú Quý đang trên lưng nàng theo quán tính lại bị hất văng ra...
Điền Phú Quý còn chưa kịp nghĩ tới mình đen đủi đến vậy, người còn chưa kịp phản ứng thì bên tai đã nghe thấy một tiếng —— "phịch"!
Hắn bị ném vào hố phân!
"Phịch"!
Phân tung tóe khắp nơi!
"Ực, ực!"
Hiện trường trong nháy mắt im bặt, nhà Điền Phú Quý ai nấy đều kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, không biết phải làm sao.
"A a a a! Cha ta rơi vào hố phân rồi!"
Đúng là đồ con trai, không lừa người.
Mấy cái chuyện ép buộc trẻ con còn nhỏ khiến nó có chút bối rối, nhưng rất nhanh lại mặc kệ.
Hừ, ai bảo Điền Diệu Tổ đáng ghét.
Khương Dũng Tuyền thấy Điền Phú Quý nhà người ta đi rồi, nghĩ ngợi một chút, nhanh như chớp chạy ra ngoài, rất nhanh liền ngồi xuống nhặt nhạnh, hắn chính là muốn xem thử, mèo rừng nhỏ là cái gì! Xem ra, tựa hồ là một người phụ nữ lăng loàn?
"Khương Dũng Tuyền."
Khương Dũng Tuyền: "Ai vậy, ta... A! Nương!"
Khương lão thái một tay túm lấy tai Khương Dũng Tuyền, kéo hắn đi: "Ngươi tên hỗn đản, đã ra nhặt loại đồ lăng loàn này, ngươi xem người khác thế nào lại không như ngươi? Ngươi cái thứ vô dụng, xem ta không dạy dỗ ngươi!"
"A!"
Hắn kêu oai oái: "Nương buông tay ra đi, sức của nương lớn quá."
Khương lão thái mặc kệ, trực tiếp lôi con trai đi, dự định về nhà hảo hảo dạy dỗ cái thằng ranh con này. Đúng thế đấy, dù tìm đối tượng cũng phải tìm người đứng đắn chứ, nếu nó cứ dây dưa với những kẻ lăng loàn đó, nàng mới là muốn tức chết.
Không thấy sao?
Cái tên Điền Phú Quý đã hư thành dạng gì.
Phụ nữ bên ngoài đâu dễ tìm như vậy!
Khương lão thái lôi Khương Dũng Tuyền đi rồi, những người đàn ông khác đều ủ rũ thở dài, họ không dễ dàng gì mới có thể lừa được người nhà để đi nhặt thứ kia. Nhưng mà thật sự, kỳ thực tất cả mọi người đều tò mò. Cũng không phải là nhất định muốn làm gì, họ đơn thuần là chưa từng thấy, lòng hiếu kỳ quá lớn.
Nếu như nó rơi vào tay Khương Dũng Tuyền, họ còn có thể xin đến xem, nhưng bây giờ xem ra. Thôi rồi.
Đám đàn ông người nào cũng như có điều suy nghĩ, còn các chị em thì người nào cũng lườm nguýt, Điền Thanh Tảo nhìn chằm chằm vào chồng mình Tống Học Lễ, nghiêm túc nói: "Nếu ngươi dám đi tìm thứ đồ không đứng đắn kia, ta sẽ tìm người nhà mẹ ta đánh gãy chân thứ ba của ngươi."
Nàng bênh vực chồng mình, cũng nghĩ cho gia đình nhỏ của mình, nhưng chuyện sai trái như vậy thì không thể phạm!
Bằng không nàng sẽ không khách sáo đâu.
Nàng thà nuôi một con tàn phế cũng không để nó ra ngoài hú hí.
Đừng hòng.
Tống Học Lễ câm nín, nói: "Ta đâu phải người như vậy, vả lại, nếu ta thật dám làm chuyện đó, mẹ ta cũng đâu thể tha cho ta."
Điền Thanh Tảo nghe xong thì gật đầu đồng ý.
Bà mẹ chồng của nàng tuy rất nghiêm túc, cũng là bà lão hay để ý, nhưng có một điều, những người khác trong thôn không bằng được, bà đặc biệt coi trọng danh tiếng con nhà gia giáo, không những trông coi chính mình, còn trông coi tất cả người trong nhà.
Hễ là trộm gà bắt chó hoặc làm chuyện trái luân thường đạo lý, bà đều hết sức căm ghét.
Bà thậm chí là số ít người trong thôn bắt ép con gái đọc sách, theo bà, đọc sách không kể trai gái, học giỏi thì nhất định phải học cho đến nơi đến chốn, dù bà cụ là người thủ cựu cay nghiệt, Điền Thanh Tảo vẫn rất kính trọng mẹ chồng.
Tối thiểu trên phương diện làm người trong sạch, bà là rất coi trọng.
"Ngươi mà dây vào chuyện này, ta sẽ mách mẹ."
"Vậy ta chắc chắn sẽ không."
Tống Học Lễ cảm thấy mình cũng không điên rồi, chắc chắn không làm thế đâu. Với lại, trước kia hắn từng làm việc ở nha môn huyện, làm thư lại, cũng biết không ít người lui tới những chốn trăng hoa đó, nói thật, lúc đó hắn còn chẳng thèm lui tới, bây giờ càng không.
Có số tiền đó cho con cái mua chút đồ tốt chẳng hơn sao? Đem tiêu ở những nơi bất chính như vậy, hắn là bị điên mới thế.
Tống Học Lễ cũng là vậy, dù ngày thường có hơi tính toán, nhưng con người vẫn rất chính trực, Vương Hòe Hoa trước đó cố tình ám chỉ muốn lấy lòng hắn, không phải hắn không hiểu, nhưng đều né xa.
Ở phương diện này, hắn không có nhiều ý nghĩ vậy.
"Nàng cứ yên tâm đi, có tiền làm gì mà không được."
Tống Học Lễ lẩm bẩm, hai người anh vợ của hắn đều đồng loạt gật đầu, đúng vậy, bọn họ đều bị Điền Viễn Sơn giám sát, tự nhiên không phải loại người có ý đồ xấu xa kia. Thật ra trong thôn thực sự có ý đồ xấu cũng không nhiều, mọi người đa phần đều chỉ là hiếu kỳ.
Thật sự không ai dám làm.
Bọn họ trước kia đều là nông dân bình thường, mà chuyện đó thì cần rất nhiều tiền, họ không dám dính vào loại chuyện đó, tính cách con người không phải một sớm một chiều mà có được, đối mà nói thì vẫn là thành thật hơn. Tất cả mọi người bàn tán xem có không có.
Các cô vợ trẻ thì lại mỗi người đều dặn dò, còn túm tụm lại nói thầm với nhau.
Tống Xuân Mai: "Chuyện này sớm muộn gì cũng phải ra ngoài, sau này đi ra ngoài nhiều mà trông chừng không phải tốt hơn sao?"
"Đúng đúng đúng."
"Còn nữa..."
Mọi người xúm lại bàn tính...
Trong khi mọi người bàn tán hăng say, thì lúc này Điền Điềm cũng nhanh chân đi nhà xí, ô ô, nàng nhịn rất lâu rất lâu rồi.
Nhưng mà thật đáng!
Nàng đã được xem một trận náo nhiệt lớn.
Cái náo nhiệt mà người bình thường không thấy được. Nên nàng thấy vẫn rất đáng.
Chỉ là, vừa đi đến nhà vệ sinh, Điền Điềm đột ngột dừng chân, ách... Nếu bà nội nàng mà biết nàng ra ngoài đi nhà vệ sinh, chắc chắn sẽ mắng nàng mất thôi. Điền Điềm do dự một chút, dừng chân, ừm, nàng còn có thể nhịn.
Điền Điềm, một Ninja thần kỳ!
Nàng xoa xoa tay, quyết định chạy về nhà.
Đúng vậy, chạy về nhà!
Điền Điềm hít sâu một hơi, đang muốn chạy thì nghe thấy Lan Hà vừa chạy vừa gào khóc thảm thiết: "Cứu mạng a! Mọi người cứu mạng a! Cha ta rơi xuống nhà xí rồi! Cứu mạng a!"
Điền Điềm: "!"
Mắt nàng trợn tròn xoe, mọi người đang rôm rả trong phòng cũng im lặng một chút, rồi ngay lập tức lại ồn ào: "Chuyện gì thế?"
"Ai rơi nhà cầu? Sao ta nghe nói có người rơi xuống nhà cầu?"
"Không đúng, nhà vệ sinh ở thôn ta đâu có bị rơi xuống được."
"Ai chà, đừng nói nữa, mau ra xem thử đi."
Mọi người cũng không để ý gì nữa, vội vàng chạy ra, ai nấy cũng tò mò nhìn Lan Hà vừa xông vào.
Trần Lan Hoa vội hỏi: "Chuyện gì thế? Lan Hà, con nói ai rơi xuống nhà xí?"
Lan Hà: "Cha ta, cha ta rơi xuống hố phân rồi. Ô ô ô, mau cứu ông ấy đi!"
"Hả?"
"Lại còn có chuyện này? Sao có thể chứ?"
"Đúng vậy, sao lại có chuyện kỳ lạ vậy được?"
"Ai chà, nhà cô... Thôi đừng nói nữa, để ta nhanh đi xem thử xem sao, hỏi con nít con nào có biết gì đâu."
"Cũng đúng..."
Lan Hà: "Con biết, sao con không biết được? Con biết hết đó chứ! Tiểu Đệ đụng mẹ con một cái, xong cha con liền rơi xuống hố phân nhà con đó, ô ô ô..."
Trần Lan Hoa và mọi người hoàn toàn im lặng: "..."
Ai chà, là chuyện này à?
"Nhà xí chẳng phải đều đậy kín rồi sao? Còn có đá lớn đè lên nữa mà? Sao lại rơi xuống được?"
Có người thật lòng hỏi.
Lan Hà: "Chị Tú Hà gánh phân, chưa có đậy lại."
Lúc này thì mọi người không nói được gì nữa.
Hóa ra là vậy à, toàn là chuyện nhà mình hết?
Cái nắp hố phân là do chị gái Tú Hà nhà cô bỏ ra.
Người là em trai cô làm ngã.
Rơi xuống là do mẹ cô.
Được thôi, ngược lại là may mắn không làm ai liên lụy.
Đều là người một nhà mình gây ra cả.
"Không được, ta phải đi xem náo nhiệt mới được."
"À, ta cũng đi."
"Xem náo nhiệt gì, chúng ta là đi giúp."
"Đúng đúng đúng..."
Mọi người vội vàng chạy đi.
Lúc này Điền Điềm đều ngơ ngác, lại có chuyện như thế?
Mà thấy mọi người đều chạy hết ra, Điền Điềm nghĩ nghĩ vẫn là nhịn đã, tranh thủ đi nhà xí ở đây. Bằng không xảy ra chuyện gì, vậy thì quá mất mặt, dù sao bà nội cũng không ở đây, không ai biết.
Điền Điềm quả quyết đi nhà cầu, còn những người khác thì ai nấy đều xông lên đầu sóng ngọn gió.
Vụ nhà Điền Phú Quý náo nhiệt thế nào, họ đều ra xem cả.
Giữa thôn, nơi trống trải nhất, mọi người rất nhanh đã chạy đến, vừa đến nơi, thấy cảnh tượng đó, ai nấy đều ngơ ngác, nhìn hết lượt những gì trước mắt, bị đơ ra, không dám tiến lên.
À...
Cảnh tượng hiện trường đừng nói là hôi thối hay không, chỉ cần thấy hết những gì trước mắt, cộng thêm tiếng bì bõm như có người đang bơi lội, ai nấy cũng lùi lại một bước lớn, không dám xáp lại. Bọn họ, bọn họ rốt cuộc đã làm thế nào ra thế này vậy?
Đáng sợ!
Chuyện này phải kể từ lúc Tống Xuân Cúc cõng Điền Phú Quý đi.
Điền Phú Quý là một người đàn ông tráng kiện, mà Tống Xuân Cúc lại là một người phụ nữ yếu đuối, nàng cứ cố cõng Điền Phú Quý, Chu Tuyết Hoa cảm thấy không được tốt lắm, nói chung cảm thấy không an toàn, cho nên Chu Tuyết Hoa ra sức khuyên nhủ: "Hay là thôi, cứ để anh xuống đi?"
"Chúng ta dìu đi thực ra dễ hơn đấy?"
Chu Tuyết Hoa có lòng tốt lại không được Tống Xuân Cúc và Điền Phú Quý thấu hiểu, Tống Xuân Cúc nghe xong lại càng muốn cố cõng người. Mà Điền Phú Quý cũng thực sự không muốn đi. Hắn ở bên ngoài hưởng lạc một tiếng đồng hồ, vì không phụ công một tiếng đồng hồ kia, không lãng phí, hắn cũng giày vò không ít.
Một phút đồng hồ cũng không thể lãng phí a.
Vốn dĩ đã mệt run cả chân, sau khi về nhà lại bị Vương Hòe Hoa quấn lấy, hắn và Vương Hòe Hoa đã hơn một tháng không có chuyện kia, Vương Hòe Hoa tìm đến, hắn từ chối mấy câu, nhưng thấy Vương Hòe Hoa cứ dính chặt lấy mình, hắn nghĩ dạo này cũng sắp thu hoạch vụ mùa rồi, vẫn nên dỗ Vương Hòe Hoa tốt chút, vì dỗ được Vương Hòe Hoa, con ngốc này mới chịu giúp việc nhà. Đây là ý đồ của Điền Phú Quý.
Hắn nghĩ rất hay, cảm thấy mình tùy tiện dỗ dành vài câu là có thể giải quyết xong Vương Hòe Hoa, dù sao nàng cũng không có những sự so sánh khác, nhưng ai ngờ Vương Hòe Hoa tuy không có sự so sánh khác, nhưng đâu phải là con ngốc chứ. Nàng tự nhiên biết Điền Phú Quý trước kia thế nào.
Vì vậy nên ầm ĩ lên.
Mà Điền Phú Quý bị ép thêm lần nữa, còn bị đánh cho mấy trận, đương nhiên là chân nhũn ra, hắn một bước cũng không muốn đi, đã có vợ hắn vui lòng cõng hắn, hắn đương nhiên là mừng húm, chỉ thấy bà già này đúng là lo chuyện bao đồng.
Hắn cùng chính Tống Xuân Cúc đều bằng lòng, thì cần gì nàng lải nhải không ngừng chứ?
Điền Phú Quý: "Nương, người đừng để ý nữa, Xuân Cúc thương ta, người cứ nhất quyết ngăn cản làm gì. Người cứ vậy là không muốn thấy chúng con được tốt sao?"
Hắn không cảm nhận được ý của bà lão, cho rằng bà chỉ đơn thuần không quen mắt với con dâu, thấy bọn hắn tình cảm tốt liền muốn làm khó dễ, nếu là ngày thường thì thế nào cũng được, hôm nay hắn mệt thật sự, đương nhiên không vui, nói chuyện không tránh khỏi có chút thẳng thắn: "Nương, chuyện vợ chồng con, người bớt can thiệp vào, người cứ hay châm ngòi mối quan hệ của chúng con, thì sau này chúng con sống thế nào?"
Chu Tuyết Hoa không thể tin được: "Ngươi nói cái gì?"
Nàng nhìn con trai, đặc biệt tức giận: "Ta là vì tốt cho ngươi, ngươi lại muốn ta như vậy, ngươi..."
"Nương, con biết người thương con, người tốt với con, nhưng vợ con cũng không kém, chúng con một nhà sống vui vẻ so với cái gì cũng tốt hơn, người nhìn ngoài kia người ta ghen tị với nhà chúng ta, nếu chúng ta còn không đoàn kết, chẳng phải càng bị người ta ức hiếp sao?"
Điền Phú Quý ngược lại biết ăn nói, tuy vừa nãy đắc tội bà lão, nhưng nhanh chóng bù đắp lại: "Con là hy vọng cả nhà chúng ta một lòng."
Chu Tuyết Hoa quả nhiên rất nhanh bị con trai dỗ dành trở lại, nói: "Ngươi nói thế thì nương hiểu, nương đây chẳng phải sợ con ngã sao? Vợ con gầy như thế, không biết có cõng nổi con không."
"Nương, con có thể mà!" Tống Xuân Cúc càng cảm động, cảm động vì bà mẹ chồng quan tâm mình, cảm động vì người đàn ông đồng lòng với mình.
Chu Tuyết Hoa: "..." Ta là sợ con trai ta ngã đó.
Điền Phú Quý: "..." Có con lừa chịu cực thế này thật tốt.
Người cảm động chỉ có mình Tống Xuân Cúc, nhưng đừng thấy Tống Xuân Cúc nói nhiều lời dễ nghe, nhưng chung quy thể lực không được, đi vẫn là rất chậm. Mấy người đi một lúc lâu, Tống Xuân Cúc đã trán đổ mồ hôi, nhưng trong lòng vẫn rất vui.
"Đi nhanh lên chút, sắp đến rồi."
"Phía trước là đến rồi, không sao."
"Trời ơi sao thối vậy!"
Tống Xuân Cúc: "Tú Hà ở nhà đang chọn phân tưới rau đó, chắc là còn chưa xong, không sao, chúng ta về nhà là không ngửi thấy nữa..."
Thấy sắp về đến nhà, mấy người liền nghe thấy tiếng ồn ào của Điền Diệu Tổ.
Điền Diệu Tổ rốt cuộc cũng đuổi kịp, ấm ức kêu: "Nãi, nãi, người đi đánh chết mấy tên khốn kiếp đó đi, mấy tên khốn kiếp đó cười nhạo cháu, bọn họ rõ ràng là cùng thôn với cháu, nhưng lúc cháu bị đánh ở ngoài kia bọn họ không giúp cháu đánh lại, về còn cười cháu, người đi đánh bọn họ đi, đánh chết bọn họ! Nãi..."
Điền Diệu Tổ giống như một khẩu pháo nhỏ, từ xa chạy tới tức đến mặt đỏ bừng: "Nãi!"
Chu Tuyết Hoa: "Ôi chao, cháu trai yêu quý của ta."
Nàng cũng đang kìm nén cơn giận: "Mấy thằng nhóc đó còn nói xấu cháu nữa à? Để ta xem không tha cho chúng nó được!"
Điền Diệu Tổ nghe xong những lời này càng ấm ức, chạy càng nhanh: "Nãi!"
Chạy về phía bà thì bà cũng đến, chỉ là cuộc đời luôn có vô số bất ngờ, Điền Diệu Tổ không nghĩ đến, mình chạy quá nhanh, mà bà của hắn vừa khéo đứng bên cạnh Tống Xuân Cúc vịn con trai, người loáng cái lảo đảo một chút, không ngã vào lòng bà của mình, mà lại "ầm" một tiếng đụng trúng mẹ ruột.
Tống Xuân Cúc: "Á á á!"
Đừng thấy xung quanh còn có con gái cùng bà mẹ chồng đỡ, nhưng Tống Xuân Cúc có chút lơ là không đề phòng, vẫn cứ bị xô ngã ra ngoài, Trân Hà nhanh chóng túm lấy mẹ mình, một loạt "ba kít", Tống Xuân Cúc quỳ xuống đất, mang theo Trân Hà ngã nhào.
Hai mẹ con nàng ngã, mà Điền Phú Quý đang trên lưng nàng theo quán tính lại bị hất văng ra...
Điền Phú Quý còn chưa kịp nghĩ tới mình đen đủi đến vậy, người còn chưa kịp phản ứng thì bên tai đã nghe thấy một tiếng —— "phịch"!
Hắn bị ném vào hố phân!
"Phịch"!
Phân tung tóe khắp nơi!
"Ực, ực!"
Hiện trường trong nháy mắt im bặt, nhà Điền Phú Quý ai nấy đều kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, không biết phải làm sao.
"A a a a! Cha ta rơi vào hố phân rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận