Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 09: Hưng phấn (2) (length: 7473)

Miễn phí cho bọn họ đọc sách à!
Cái này, chưa từng gặp chuyện tốt như thế à.
Điền Điềm mẹ là Tống Xuân Mai kéo tay con gái vội vàng hỏi: "Con nói đều là thật sao? Tất cả mọi người muốn biết chữ đây?"
Điền Điềm gật đầu: "Dạ, Tiểu Quan đại phu nói, muốn xóa nạn mù chữ thì nhất định phải biết chữ, con nghe nói, nếu không biết chữ sau khi ra ngoài nửa bước cũng khó đi."
Cô bé ngạc nhiên mở to mắt.
"Hả, ở đây yêu cầu nhất định phải biết chữ đây?"
Điền Điềm gật đầu, kể lại những gì mình biết một năm một mười, mọi người nghe được đều ngớ ra một chút.
Trần Lan Hoa vội nói: "Ôi chao, ba ngươi sao giờ còn chưa về, cái người làm chủ gia đình không về, ta không có lòng cốt a! Ba ngươi ở ủy ban thôn làm gì vậy? Lão già này thật sự là bị rắn cắn cũng không biết về thăm, thật là nhẫn tâm…"
Điền Điềm: "Ông nội con không ở ủy ban thôn, ông cùng người của ủy ban thôn ngồi xe kéo đi bến tàu nhận hàng."
Cô cần phải biện hộ cho ông nội mình đôi câu.
Nhưng mà, vừa nhắc tới xe kéo, người trong nhà lập tức lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ cái xe kéo này.
Cái vũ khí sắt kia quả thật là đồ thần kỳ!
Bọn họ trước kia chưa từng thấy, trong thôn họ nhà giàu nhất nhà Phú Quý có một con lừa, đã là không tệ lắm rồi. Nghe nói người giàu trong thành đều dùng xe ngựa, còn có người dùng xe bò.
Đó đã là không tệ lắm rồi.
Thế nhưng mà sau khi xuyên việt, bọn họ không thấy trâu ngựa, ngược lại nhìn thấy vũ khí sắt này, thứ này không ăn cỏ, chỉ uống dầu, đột đột đột chạy nhanh thoăn thoắt, thật là vật thần kỳ chưa từng thấy qua.
So xe bò xe lừa còn nhanh hơn không ít.
Trong thôn có mấy gia mấy hôm trước may mắn được ngồi qua, về còn thổi phồng cả trăm lần.
Trần Lan Hoa lập tức hỏi dồn: "Ba ngươi là ngồi xe kéo đi?"
Điền Điềm gật đầu: "Dạ."
Cô không nhìn thấy, nhưng nghe người của ủy ban thôn nói thế.
Trần Lan Hoa đắc ý: "Ui chao lão già nhà ta đúng là giỏi giang. Mấy người nhìn xem cái người này coi, đi đến đâu cũng giỏi, mấy đứa nhỏ các ngươi ấy à, so với ba các ngươi kém xa. Các ngươi mà được một phần khả năng của ba các ngươi thôi thì ta làm mẹ cũng chẳng cần bận tâm lo lắng cho các ngươi."
Điền Thanh Tùng, Điền Thanh Bách đều tính tình tốt cười theo.
Hai anh em tính cách khác nhau, nhưng trước mặt cha mẹ đều là hiếu thuận.
Trần Lan Hoa lập tức đứng dậy, nắm tay đi ra ngoài, nói: "Ta đi dạo vòng."
Điền Điềm tùy tiện: "Bà ơi, bà lại muốn ra ngoài khoe khoang đó hả?"
Trần Lan Hoa liếc cô một cái, nói: "Sao lại kêu khoe khoang, không biết nói chuyện thì đừng có nói, tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc của con đi."
Bà bước đi nhanh nhẹn vô cùng, đây không gọi khoe khoang, bà bất quá chỉ là ra ngoài tán gẫu, ăn ngay nói thật, lời nói thật thế nào lại gọi là khoe khoang? Tiểu nha đầu phiến tử đúng là không biết nói chuyện. Bà lão xoay người liền đi ra cửa.
Điền Điềm nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bà nội chính là muốn ra ngoài khoe khoang, còn không thừa nhận."
Tống Xuân Mai: "Thôi đi, mau đi xem đồ đạc của con đi."
Điền Điềm nghe xong, liền chạy về phòng, cô bé còn là lần đầu tiên tự mình ở một phòng đó, nghĩ đến trong mơ đều có thể cười tỉnh, Điền Điềm vui vẻ vào cửa, liền thấy chăn nệm đều đặt ở trên giường.
Tống Xuân Mai ở ngoài cửa dặn dò: "Đây đều là đồ tốt chưa từng thấy, con dùng thì cứ dùng, phải dùng cẩn thận một chút, đừng có phung phí. Nếu không phải gặp được chính sách tốt này, chúng ta cũng không mua nổi chăn mền kiểu này, ngay cả hồi môn khi con xuất giá cũng không thể cho được đồ tốt như vậy. Dùng cẩn thận một chút."
Điền Điềm giòn tan: "Biết rồi ạ!"
Cô vươn tay, chưa đợi chạm vào, lại nhanh chóng thu tay về, cô bé chạy đi rửa tay.
Cô rất thích sạch sẽ.
Xóm làng của họ ở đây vừa dùng chính là nước giếng, mỗi nhà đều đào giếng cũng không thực tế, không phải chỗ nào cũng thích hợp đào giếng. Cho nên tất cả đào bốn cái giếng, một cái ngay ở hông cửa ủy ban thôn, một cái ở trong con đường này, gần nhà cô cả của Điền Điềm.
Còn lại hai cái giếng ở bên kia, nghe nói sau này chia ruộng đất thì ở bên kia phân bên kia đào hai cái giếng là để mọi người lúc trồng trọt tiện lấy nước sinh hoạt và tưới tiêu, thật sự là rất dễ dàng.
Nghe nói ở ngoài đảo, không ít người có nước máy, còn trên đảo bởi vì trước kia không có người ở nên cũng không để ý cái này, cho nên vẫn dùng nước giếng.
Điền Điềm không hiểu nước máy là gì, nhưng mà cô cảm thấy giếng hiện tại gần như vậy là rất thuận tiện rồi.
Cô không thể tưởng tượng được, còn có thể tốt đến mức nào nữa.
Cô không có đi ra ngoài, mà trực tiếp múc nước đổ vào chậu rửa tay, bồn rửa tay đặt trên giá ở bồn rửa, Điền Điềm nhìn mẹ mình một chút, Tống Xuân Mai không quay đầu cũng biết con gái nhìn mình, đây là trực giác của người làm mẹ.
"Con rửa tay thì cứ rửa tay, nhìn cái gì?"
Điền Điềm kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn, nói thật: "Nương, con có thể dùng xà bông thơm không ạ?"
Cô thăm dò kiểu nói, Tống Xuân Mai không quay đầu lại, nói: "Dùng đi, thứ này chính là để dùng."
Trong lòng bà cũng không nỡ, nhưng mà, đồ đạc chính là để dùng, nếu không dùng, để cho người ta trông thấy thì ra sao? Uỷ ban thôn miễn phí phát cho họ nhiều đồ dùng như vậy chẳng phải là muốn họ sống tốt hơn một chút hay sao?
Lại nói, họ cũng ở chung một tháng nay, hiểu được người của thời đại này a, thích sạch sẽ.
Trước khi ăn cơm và sau khi đi vệ sinh phải rửa tay.
Họ không hiểu đạo lý lớn lao, nhưng thời gian ở đây đã qua tốt như vậy thì phải học theo người ta, như thế mới không lạc hậu.
Chỉ có điều là… rất đau lòng.
Xà bông thơm thượng hạng, thơm nức cả mũi đó!
Không nỡ!
Tống Xuân Mai giả vờ không thấy Điền Điềm đã cho tay vào rửa, cô bé lẩm bẩm: "Cái này cũng tiện quá đi? Xà bông thơm với khăn mặt đều có chỗ treo trên giá, so với lúc trước của con tốt quá trời luôn, cái giá này hình như bằng sắt ấy, ở đây sắt đều dùng thoải mái quá."
Tống Xuân Mai: "Rửa tay không thể im lặng một chút sao?"
Điền Điềm vô tội nói: "Con rửa tay chứ có phải rửa miệng đâu."
Tống Xuân Mai: "Con đúng là lắm lời!"
Điền Điềm cười hì hì, lau sạch đôi tay thơm tho, để trước mũi ngửi, phấn khích nói: "Thơm quá thơm luôn! Thích thật nha. Nương, nương mau rửa tay đi, cái mùi đó thơm lắm."
Tống Xuân Mai: "Biết rồi, biết rồi, con đừng có làm phiền ta nữa."
Điền Điềm hỏi dò: "Nương, nương đang làm gì vậy?"
Tống Xuân Mai: "Ta xếp đồ cho gọn, con đi thu dọn của con đi."
Điền Điềm sảng khoái: "Dạ được ạ."
Đừng nhìn Điền Điềm đáp ứng có lệ vậy thôi, chứ cái miệng nhỏ vẫn không ngừng được, lại hỏi: "Dượng đi làm gì vậy ạ? Khi nào về?"
Lại hỏi: "Anh hai đâu?"
Tống Xuân Mai yếu ớt thở dài, ngoáy ngoáy tai, bảy tám tuổi là đã khó bảo rồi, đây đã mấy tuổi rồi, sao vẫn nói nhiều như vậy a!
"Nha đầu ngốc a…"
Điền Điềm: "Sao ạ? Nương, nói đi."
Tống Xuân Mai: “…Con qua nhà cậu con xem, xem nhà cậu dọn dẹp tới đâu rồi."
Điền Điềm: "Con dọn dẹp xong sẽ đi!"
Tống Xuân Mai: "Giờ đi đi!"
Đi lẹ đi cho ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận