Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi
Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 69: Xe đạp (5) (length: 14568)
Hai nàng dâu, ở thôn Điền gia lúc không thân thiết mấy, nhưng từ khi đến đây ngược lại thường xuyên tụ tập, có thêm mấy phần tình cảm đồng cam cộng khổ. Không chỉ riêng hai nàng dâu, mà thực tế là nhiều người trong nhà đều vậy, không ít mâu thuẫn nội bộ trong gia đình cũng ít đi.
Quả nhiên, không tranh giành miếng ăn, chẳng ai đói, thì sẽ không so đo nhiều. Dù không nói ra hết lòng, nhưng chung quy vẫn tốt hơn trước.
Tống Xuân Mai và Vương Sơn Hạnh là một ví dụ.
"Ôi, chị dâu, thằng Đông nhà chị học nghề bên ngoài, một tháng tiền ăn uống hết bao nhiêu?"
Tống Xuân Mai đáp: "Khoảng ba mươi đồng đấy, cũng may họ bao cơm trưa, chứ không thì tiền phụ cấp một tháng chả biết có đủ không nữa."
Nói đến đây, Tống Xuân Mai cảm khái: "Cũng vì thế nên ta mới lo tích cóp tiền, bên ngoài đúng là tốn kém quá, cái gì cũng phải mua bằng tiền, chẳng được như trên đảo tỉnh mình. Bữa trưa thì Đông Tử ăn ở chỗ làm, nó toàn ăn nhiều vào buổi trưa, tối thì ăn ít thôi. Không thì năm mươi lăm đồng một tháng có khi không đủ tiền ăn uống. Con trai lớn ăn khỏe, chẳng thể để nó đói bụng được. Chị cũng đừng nhàn, nhà chị có ba đứa con, hai đứa con trai lớn lên cũng tốn ăn cả, 'choai choai con giai ăn sập ông già' đấy, nói đùa sao được? Cứ tích tiền đi là hơn."
"Ôi mẹ ơi!"
Vương Sơn Hạnh tiếp lời: "Cái này cũng không ít."
"Thì ai bảo bọn nó đi mua đồ ăn làm gì, tự nhóm nhau nấu ăn thì có khi tiết kiệm hơn, nhưng bên đấy đâu tiện được. Đấy đâu phải là đất nhà mình."
Vương Sơn Hạnh gật gù: "Cũng đúng. Chị nói ở trong thành này lạ thật, có người kiếm được bốn năm trăm, sáu bảy trăm, người kém thì chỉ được một hai trăm, chênh nhau một trời một vực. Em cứ nghĩ nhà mình được hơn trăm đồng tiền trợ cấp một tháng là cũng không ít, ai dè ở trong thành tiêu vào mới thấy chẳng làm được cái gì."
"Chị không ở trên đảo thì cũng thế chứ gì? Chị cũng trồng trọt nuôi gà nuôi vịt, chỗ tiêu tiền thì ít thôi, ở quê ai chả vậy, không thế sao ai cũng muốn vào thành cho bằng được."
"Ừ, đúng rồi, đúng rồi."
Hai người vừa hàn huyên, mấy chuyện bên ngoài sôi nổi này cũng là chuyện mà họ rất thích trò chuyện.
"Sang năm nhà mình có thể tự do đi lại." Vương Sơn Hạnh rất mong chờ.
Tống Xuân Mai thì lại bảo: "Chị thấy bên ngoài cũng chỉ có vậy thôi."
"Ấy, chị được ra ngoài rồi nên mới thế!"
Vương Sơn Hạnh ghen tị nhìn Tống Xuân Mai, cảm thấy Điền Điềm thực sự rất giỏi giang. Lần trước cũng là nhờ Điền Điềm học giỏi, tài năng, mới kéo cả chị dâu ra ngoài xem đấy!
Mọi người cứ bô bô miệng nói Điền Điềm là con mọt sách, nhưng trong lòng vẫn rất ghen tị Tống Xuân Mai có một đứa con như vậy, bọn họ là người từ thời xa xưa mà ra, càng là người xưa thì càng sùng bái người đọc sách.
Thật ra đừng nhìn mọi người hay càu nhàu trước mặt Trần Lan Hoa, đó là mâu thuẫn của người lớn thôi, với Điền Điềm vẫn rất hiền hòa. Ngay cả Tôn Tuệ Phương cũng chẳng mấy khi nói lời khó nghe, mọi người vẫn rất mong trong thôn có đứa trẻ nào đó thi đỗ ra ngoài.
Dù là con trai hay con gái cũng được, ít nhất chứng tỏ người trong thôn họ cũng không kém ai!
Như Vương Sơn Hạnh đây còn trực tiếp cảm thán: "Điền Điềm đứa trẻ này thông minh thật đấy, nó thi tốt thì chị cũng được thơm lây."
Tống Xuân Mai: "Đấy là con gái ta, ta không thơm lây thì ai thơm lây? À đúng rồi, chị nói xem Chu Tuyết Hoa có mua xe đạp không?"
"Em nghĩ chắc có, đã mạnh mồm nói ra thế rồi, nếu không mua thì bẽ mặt lắm."
"Ai mà biết được, nhà đó mặt dày lắm cơ."
"Cũng có thể lắm, dù sao cũng đã từng là người giàu nhất rồi..."
Hai người lại bắt đầu bàn luận về nhà Điền Phú Quý, cứ hễ nói những chuyện không hay về Điền Phú Quý và Tống Xuân Cúc thì Tống Xuân Mai lại thấy hả hê trong lòng. Vương Sơn Hạnh cũng rất hiểu chị dâu mình, liền hùa theo nhỏ to...
Hai nàng dâu đang mải suy nghĩ vớ vẩn thì Điền Điềm loay hoay cưỡi xe đạp, vòng thứ hai đã tốt hơn nhiều, đến vòng thứ ba thì đã quen, Điền Điềm hô lớn: "Nãi ơi, nãi nhìn kìa, cháu biết đi xe đạp rồi này? Điền Đào mau nhìn."
"Chị lợi hại quá."
Điền Điềm đắc ý: "Còn gì, cháu học được lâu rồi."
Cô bé oang oang nói: "Nãi ơi, cháu cưỡi thêm vòng nữa rồi dạy cho nãi nha!"
Trần Lan Hoa vui vẻ đến cong cả mắt, nhìn ai cũng hiền lành: "Cháu cứ chơi đi, bà không vội."
"Chị ơi chị ơi, em cũng muốn học, em cũng muốn học."
Điền Điềm đáp: "Đi thôi! Chị dạy cho các em, hì hì."
"Con cứ đạp chậm thôi nhé, cẩn thận." Trần Lan Hoa dặn dò, Điền Điềm đáp giòn tan: "Biết rồi ạ, cháu không sao đâu."
Ba đứa trẻ nô đùa vui vẻ, trong thôn cũng không ít người tụ lại xem, ai nấy đều ngạc nhiên, dù sao thì đây cũng là chiếc xe đạp đầu tiên ở thôn họ! Lại nhìn nha đầu Điền Điềm quả thật là vừa may mắn vừa thông minh.
Sao mà?
"Điền Điềm đạp chậm thôi con."
"Mọi người xem cháu gái tôi lợi hại chưa kìa, xem đấy một lúc là đi được rồi, tôi đã bảo nha đầu này học cái gì cũng nhanh, không giống ai cả, con trai cũng chẳng bằng."
"Ấy, con bé này được cái giống tôi này, hồi trẻ tôi cũng chẳng khác gì nó, tiếc là hồi đó tôi không có cái số hưởng này, còn có thể có được cuộc sống tốt đẹp như bây giờ, nếu hồi trẻ tôi được đến đây, ai mà biết tôi sẽ lợi hại đến mức nào nữa..."
Trần Lan Hoa khoe khoang không ngừng.
Bà vừa khoe khoang vừa đi, thật vừa đúng lúc đi qua trước cửa nhà Điền Phú Quý, Chu Tuyết Hoa ở nhà đã giận đến chết rồi.
Bà thực sự rất tức giận, cảm thấy đây là cố ý, cố tình đến trước cửa nhà bà nói mấy lời này, chính là để ép bà.
Chắc chắn là như vậy, nhất định là vậy.
Bà thật bực mình.
Chu Tuyết Hoa giữ vẻ mặt bình tĩnh, hận không thể lao ra cào chết Trần Lan Hoa.
Mất một lúc lâu, bà cuối cùng cũng không nhịn được, ném mạnh xiên sắt trong tay xuống, nói: "Bà già đáng chết này, đây là cố tình chọc tức ta mà! Ta thấy bà ta đúng là cố tình, đồ lòng lang dạ sói. Ngươi nói xem cái đồ xui xẻo này sao không chết quách đi trên đường chạy nạn! Thật là đồ quái thai từ đâu chui ra."
Mấy đứa cháu gái đều đang thành thật làm việc, không ai dám mở miệng nói gì.
Đừng nhìn Trân Hà có vẻ thảo mai, đó cũng là học theo Lan Ni Tử, dạo gần đây Lan Ni Tử cứ như mất kiểm soát tính tình, mấy cô bé đều ở nhà làm việc, tự nhiên không học theo được, ngoan ngoãn chẳng dám lên tiếng.
Chu Tuyết Hoa liếc qua đám người cắm cúi làm việc, một tay giơ lên chọc thẳng vào trán Tú Hà: "Mày đúng là cái đồ con nhỏ chết tiệt, mày xem mày ngu ngốc kiểu gì, cả thôn có ai bị phạt tiền đâu? Chỉ có mình mày, nửa năm nay mất hơn ba trăm, từng đó đủ mua một cái xe đạp mà vẫn còn dư nữa, mày xem mày làm nhà thiệt hại bao nhiêu rồi. Thật là một con vô dụng, câu đàn ông cũng không xong, làm việc cũng không nên hồn, mày còn làm được cái gì? Hả! Mày nói mày còn làm được cái gì? Ta tức chết mất thôi."
Chu Tuyết Hoa vừa chọc vào cô bé vừa mắng, Tú Hà cắn môi, im lặng rơi nước mắt, gần đây ngày nào cô bé cũng bị mắng, người càng ngày càng trầm lặng ít nói.
Nếu không có cha ruột che chở thì tám phần là đã bị đánh rồi.
Tú Hà: "Con..."
"Con cái gì mà con!" Chu Tuyết Hoa mắng tiếp: "Mày còn dám cãi hả? Mày xem con Điền Thanh Liễu trầm tính thế kia còn dụ được Trương Hoành, còn mày thì lại xôi hỏng bỏng không, mày nói xem có phải mày bị bệnh rồi không, mày tìm đến Điền Đại Ngưu làm gì! Đúng là một lũ bò không dùng được."
Thấy Chu Tuyết Hoa sắp ra tay đánh người, Điền Phú Quý lên tiếng: "Nương à, thôi được rồi, người cũng đừng cứ trách Tú Hà mãi thế, chuyện này tuy con bé sai, nhưng cũng còn nhỏ, biết tính toán với người khác kiểu gì. Hơn nữa nó cũng đâu được khéo léo như Điền Thanh Liễu, người ta không thích thì có gì lạ? Nhìn Lan Ni Tử cũng định thông đồng với Trương Hoành, có tác dụng gì đâu? Chả phải cũng chẳng được gì sao? Con thấy con bé Liễu kia mới là người có tâm cơ. Cái kiểu ôn nhu của nó thì ai mà bắt chước được, cho nên người đừng trách Tú Hà không bằng Điền Thanh Liễu, con bé đó mới là một kẻ đầy tâm cơ."
Điền Phú Quý vẫn luôn cho rằng Điền Thanh Liễu là người có tâm kế, so với hai anh em Điền gia lỗ mãng bộp chộp thì hai chị em Điền gia rất là tinh ranh. Điền Thanh Tảo và Điền Thanh Liễu đều rất khéo léo. Đặc biệt là Điền Thanh Liễu, nhìn thì yếu đuối nhưng thật ra hoàn toàn không phải.
Đám con cháu nhà họ cũng vậy, mặc dù người trong thôn đều cảm thấy Điền Điềm là một đứa ngốc nghếch hồn nhiên, hoạt bát, sáng sủa.
Đừng nghĩ hai từ đó không thể đặt cùng nhau, thật ra lại rất hợp, dùng để hình dung Điền Điềm thì lại vừa vặn.
Nàng vừa rất hoạt bát, sáng sủa, lại vừa rất chăm học, thậm chí vì học mà có thể bỏ xem tivi, đây đâu phải điều người bình thường có thể làm được.
Hai tính từ đó tưởng như đối lập nhưng khi đặt lên người nàng lại khiến người ta có cảm giác nàng không hề tâm cơ, nhưng Điền Phú Quý lại không nghĩ vậy, hắn vẫn luôn cảm thấy Điền Điềm là người tinh ranh. Việc nàng hòa thuận với mấy chú mấy bác trong thôn thôi đã đủ thấy con bé này có tâm kế rồi.
Hắn nói: "Nhà Điền Thanh Tùng thì mấy ông bà già toàn người ruột để ngoài da, con gái nhà họ thì ngược lại ai cũng có tí mưu mô, đám trẻ nhà mình có tính toán cũng không lại chúng."
Chu Tuyết Hoa xem thường, trong đầu bà bây giờ chỉ có mỗi cái xe đạp, chẳng muốn thảo luận ai khôn ngoan ai ngốc nghếch, bà suy nghĩ linh tinh: "Con trai à, nhà mình rõ ràng là giàu nhất thôn, người ta có xe mình không thể không mua! Không mua thì chẳng phải bẽ mặt à? Hơn nữa ta đã nói ra rồi, mình phải là nhà đầu tiên có xe. Nhà Điền Viễn Sơn có xe, đó là do người ta được biếu chứ có phải tự mua đâu, không giống nhà mình. Mình phải là nhà đầu tiên tự mua xe, mới không bị mất mặt. Con nói đúng không?"
Điền Phú Quý lâm vào do dự.
Điền Diệu Tổ từ bên ngoài tiến đến, vừa nghe nói muốn mua xe, lập tức nằm xuống liền lăn lộn: "Ta muốn xe đạp, ta muốn xe đạp, ta muốn mua xe! Điền Điềm một cái đền bù tiền hàng cũng có xe, ta cũng phải có. Nhà hắn có xe cũng không cho ta dùng. Đền bù tiền hàng có, ta cũng phải có, ta cũng phải có..."
Điền Diệu Tổ vừa rồi ngay tại cửa ra vào nhìn Điền Điềm cưỡi xe, hắn hận không thể kia là mình, nhưng cũng biết nhà Điền Điềm sẽ không nuông chiều hắn. Lúc đầu hắn đều vì cùng Điền Điềm gây mâu thuẫn bị đánh, mặc dù trẻ con không hiểu chuyện, nhưng cũng sẽ để ý, người ta không thích gần hắn, hắn biết.
Nhưng người trong nhà nuông chiều hắn, hắn cũng biết.
"Ta muốn xe đạp, ta muốn xe đạp, Điền Điềm đều có, chỉ ta không có, ta không chịu, ta không chịu... Bọn họ nhất định cười nhạo ta, ta còn không bằng đền bù tiền hàng..."
Mười mấy tuổi cậu ấm, lăn lộn tại chỗ.
Chu Tuyết Hoa đau lòng hốc mắt đỏ lên: "Con trai a, ta liền cho Diệu Tổ mua đi."
Nàng nói: "Có một chiếc xe, ngươi ở trên đảo đi khắp nơi cũng tiện a, dù sao vẫn tốt hơn đi bộ, thứ này sớm muộn gì cũng mua, chúng ta cũng không nên tụt hậu chứ! Ngươi xem, ngươi xem Diệu Tổ bị người xem thường."
Nàng ôm cháu trai, đau lòng ra dáng: "Diệu Tổ nhà ta lúc nào chịu ủy khuất như vậy, lại còn bị một con nhóc lông vàng đè đầu cưỡi cổ? Phú Quý a, chúng ta cũng không thiếu tiền mua một chiếc xe."
Nàng mặc dù không quản nhà, nhưng cũng biết, con dâu dẫn mấy đứa con gái làm việc rất siêng năng, nhà bọn họ thực tế so với người bình thường kiếm được còn nhiều hơn. Kia đương nhiên kiếm cũng nhiều, vì sao Điền Phú Quý không nhanh chóng ra tay, chẳng phải bởi vì trong nhà có sức lao động sao?
"Phú Quý a ~"
Điền Phú Quý nhìn về phía mấy đứa con gái, nói: "Các ngươi cũng là một phần tử của gia đình, cả ngày làm việc giúp đỡ trong nhà, chuyện này các ngươi có thể quyết định, các ngươi thấy thế nào?"
Trân Hà Tú Hà mấy người đều kinh ngạc, nhưng mấy người rất nhanh liền mở miệng: "Cha, chúng ta mua một chiếc xe đi, Diệu Tổ không thể mất mặt được."
"Đúng đó, con trai sao có thể không bằng con gái qua ngày tốt được?"
Mấy cô con gái mặc dù vất vả làm việc cho nhà, nhưng vẫn rất đồng ý.
Tú Hà càng ở trong lòng đắc ý, trong thôn cha con nào hợp tình lý, chỉ có cha nàng tốt nhất, coi các nàng ra gì, chuyện lớn thế này cũng hỏi ý kiến bọn họ a. Đâu giống người khác, đương nhiên, bọn họ cũng là thật lòng đồng ý mua xe.
Đệ đệ dù sao là con trai duy nhất trong nhà!
"Cha, chúng ta mua xe đi..."
Mấy người đều đồng ý, Điền Phú Quý làm ra vẻ bị các nàng thuyết phục, nói: "Vậy ta đây liền đi trong thôn bàn bạc ra đảo mua xe..."
"Tốt!"
Điền Diệu Tổ lập tức từ dưới đất bò dậy, đắc ý vỗ tay: "Tuyệt quá rồi, ta sắp có xe, ta cũng có xe."
Hắn cao hứng: "Ta chắc chắn là sẽ biết cưỡi xe ngay thôi."
"Vậy thì chắc chắn, cháu ta không thể thua kém một đứa đền bù tiền hàng."
"Ta ra ngoài nói cho bọn họ... Hừ, nhà ta cũng sắp có..."
Điền Diệu Tổ cao hứng chạy ra ngoài khoe khoang, chỉ là vừa ra tới, nhìn xem, a? Sao không ai?
Người đâu?
Người đâu người đâu?
Hắn muốn khoe a!
Sao một bóng người cũng không thấy?
Điền Diệu Tổ thật là nóng nảy, giậm chân tại chỗ: "Điền Điềm đâu?"
Điền Quý Tử đi ngang qua: "Điền Điềm về nhà ăn cơm tối rồi..."
Hắn lẩm bẩm: "Ngươi nghĩ Điền Điềm rảnh rỗi như ngươi à! Đại cháu gái của ta bận lắm đó."
Điền Diệu Tổ: "A! A a a!"
Mẹ mẹ!
Điền Quý Tử nhìn bộ dạng thằng oắt này kêu gào, đi nhanh thêm vui vẻ, thầm nói: "Đều do bà cô Chu dạy hư mất, đứa nhỏ sao lại dễ nóng giận thế? Thật sự không được."
Hắn khoát tay, lắc đầu rồi lại lắc đầu.
Điền Diệu Tổ: "A a a!"
Hắn một tên vô dụng, còn cười nhạo người khác?
Điền Diệu Tổ trong một giây sụp đổ, ngay tại chỗ lăn lộn: "Ngươi ức hiếp ta, ngươi ức hiếp ta à... A!"
Điền Quý Tử: "Ngọa Tào!"
Hắn đúng là xui xẻo, gặp phải đứa ngu xuẩn này, hắn sưu sưu hướng về nhà, ai bảo hắn không có ai giúp? Hắn cũng có lão nương! Ai mà không phải mẹ bảo nam chứ?
Điền Quý Tử: "Nương, nương, có người giả bị va vào con..."
Quả nhiên, không tranh giành miếng ăn, chẳng ai đói, thì sẽ không so đo nhiều. Dù không nói ra hết lòng, nhưng chung quy vẫn tốt hơn trước.
Tống Xuân Mai và Vương Sơn Hạnh là một ví dụ.
"Ôi, chị dâu, thằng Đông nhà chị học nghề bên ngoài, một tháng tiền ăn uống hết bao nhiêu?"
Tống Xuân Mai đáp: "Khoảng ba mươi đồng đấy, cũng may họ bao cơm trưa, chứ không thì tiền phụ cấp một tháng chả biết có đủ không nữa."
Nói đến đây, Tống Xuân Mai cảm khái: "Cũng vì thế nên ta mới lo tích cóp tiền, bên ngoài đúng là tốn kém quá, cái gì cũng phải mua bằng tiền, chẳng được như trên đảo tỉnh mình. Bữa trưa thì Đông Tử ăn ở chỗ làm, nó toàn ăn nhiều vào buổi trưa, tối thì ăn ít thôi. Không thì năm mươi lăm đồng một tháng có khi không đủ tiền ăn uống. Con trai lớn ăn khỏe, chẳng thể để nó đói bụng được. Chị cũng đừng nhàn, nhà chị có ba đứa con, hai đứa con trai lớn lên cũng tốn ăn cả, 'choai choai con giai ăn sập ông già' đấy, nói đùa sao được? Cứ tích tiền đi là hơn."
"Ôi mẹ ơi!"
Vương Sơn Hạnh tiếp lời: "Cái này cũng không ít."
"Thì ai bảo bọn nó đi mua đồ ăn làm gì, tự nhóm nhau nấu ăn thì có khi tiết kiệm hơn, nhưng bên đấy đâu tiện được. Đấy đâu phải là đất nhà mình."
Vương Sơn Hạnh gật gù: "Cũng đúng. Chị nói ở trong thành này lạ thật, có người kiếm được bốn năm trăm, sáu bảy trăm, người kém thì chỉ được một hai trăm, chênh nhau một trời một vực. Em cứ nghĩ nhà mình được hơn trăm đồng tiền trợ cấp một tháng là cũng không ít, ai dè ở trong thành tiêu vào mới thấy chẳng làm được cái gì."
"Chị không ở trên đảo thì cũng thế chứ gì? Chị cũng trồng trọt nuôi gà nuôi vịt, chỗ tiêu tiền thì ít thôi, ở quê ai chả vậy, không thế sao ai cũng muốn vào thành cho bằng được."
"Ừ, đúng rồi, đúng rồi."
Hai người vừa hàn huyên, mấy chuyện bên ngoài sôi nổi này cũng là chuyện mà họ rất thích trò chuyện.
"Sang năm nhà mình có thể tự do đi lại." Vương Sơn Hạnh rất mong chờ.
Tống Xuân Mai thì lại bảo: "Chị thấy bên ngoài cũng chỉ có vậy thôi."
"Ấy, chị được ra ngoài rồi nên mới thế!"
Vương Sơn Hạnh ghen tị nhìn Tống Xuân Mai, cảm thấy Điền Điềm thực sự rất giỏi giang. Lần trước cũng là nhờ Điền Điềm học giỏi, tài năng, mới kéo cả chị dâu ra ngoài xem đấy!
Mọi người cứ bô bô miệng nói Điền Điềm là con mọt sách, nhưng trong lòng vẫn rất ghen tị Tống Xuân Mai có một đứa con như vậy, bọn họ là người từ thời xa xưa mà ra, càng là người xưa thì càng sùng bái người đọc sách.
Thật ra đừng nhìn mọi người hay càu nhàu trước mặt Trần Lan Hoa, đó là mâu thuẫn của người lớn thôi, với Điền Điềm vẫn rất hiền hòa. Ngay cả Tôn Tuệ Phương cũng chẳng mấy khi nói lời khó nghe, mọi người vẫn rất mong trong thôn có đứa trẻ nào đó thi đỗ ra ngoài.
Dù là con trai hay con gái cũng được, ít nhất chứng tỏ người trong thôn họ cũng không kém ai!
Như Vương Sơn Hạnh đây còn trực tiếp cảm thán: "Điền Điềm đứa trẻ này thông minh thật đấy, nó thi tốt thì chị cũng được thơm lây."
Tống Xuân Mai: "Đấy là con gái ta, ta không thơm lây thì ai thơm lây? À đúng rồi, chị nói xem Chu Tuyết Hoa có mua xe đạp không?"
"Em nghĩ chắc có, đã mạnh mồm nói ra thế rồi, nếu không mua thì bẽ mặt lắm."
"Ai mà biết được, nhà đó mặt dày lắm cơ."
"Cũng có thể lắm, dù sao cũng đã từng là người giàu nhất rồi..."
Hai người lại bắt đầu bàn luận về nhà Điền Phú Quý, cứ hễ nói những chuyện không hay về Điền Phú Quý và Tống Xuân Cúc thì Tống Xuân Mai lại thấy hả hê trong lòng. Vương Sơn Hạnh cũng rất hiểu chị dâu mình, liền hùa theo nhỏ to...
Hai nàng dâu đang mải suy nghĩ vớ vẩn thì Điền Điềm loay hoay cưỡi xe đạp, vòng thứ hai đã tốt hơn nhiều, đến vòng thứ ba thì đã quen, Điền Điềm hô lớn: "Nãi ơi, nãi nhìn kìa, cháu biết đi xe đạp rồi này? Điền Đào mau nhìn."
"Chị lợi hại quá."
Điền Điềm đắc ý: "Còn gì, cháu học được lâu rồi."
Cô bé oang oang nói: "Nãi ơi, cháu cưỡi thêm vòng nữa rồi dạy cho nãi nha!"
Trần Lan Hoa vui vẻ đến cong cả mắt, nhìn ai cũng hiền lành: "Cháu cứ chơi đi, bà không vội."
"Chị ơi chị ơi, em cũng muốn học, em cũng muốn học."
Điền Điềm đáp: "Đi thôi! Chị dạy cho các em, hì hì."
"Con cứ đạp chậm thôi nhé, cẩn thận." Trần Lan Hoa dặn dò, Điền Điềm đáp giòn tan: "Biết rồi ạ, cháu không sao đâu."
Ba đứa trẻ nô đùa vui vẻ, trong thôn cũng không ít người tụ lại xem, ai nấy đều ngạc nhiên, dù sao thì đây cũng là chiếc xe đạp đầu tiên ở thôn họ! Lại nhìn nha đầu Điền Điềm quả thật là vừa may mắn vừa thông minh.
Sao mà?
"Điền Điềm đạp chậm thôi con."
"Mọi người xem cháu gái tôi lợi hại chưa kìa, xem đấy một lúc là đi được rồi, tôi đã bảo nha đầu này học cái gì cũng nhanh, không giống ai cả, con trai cũng chẳng bằng."
"Ấy, con bé này được cái giống tôi này, hồi trẻ tôi cũng chẳng khác gì nó, tiếc là hồi đó tôi không có cái số hưởng này, còn có thể có được cuộc sống tốt đẹp như bây giờ, nếu hồi trẻ tôi được đến đây, ai mà biết tôi sẽ lợi hại đến mức nào nữa..."
Trần Lan Hoa khoe khoang không ngừng.
Bà vừa khoe khoang vừa đi, thật vừa đúng lúc đi qua trước cửa nhà Điền Phú Quý, Chu Tuyết Hoa ở nhà đã giận đến chết rồi.
Bà thực sự rất tức giận, cảm thấy đây là cố ý, cố tình đến trước cửa nhà bà nói mấy lời này, chính là để ép bà.
Chắc chắn là như vậy, nhất định là vậy.
Bà thật bực mình.
Chu Tuyết Hoa giữ vẻ mặt bình tĩnh, hận không thể lao ra cào chết Trần Lan Hoa.
Mất một lúc lâu, bà cuối cùng cũng không nhịn được, ném mạnh xiên sắt trong tay xuống, nói: "Bà già đáng chết này, đây là cố tình chọc tức ta mà! Ta thấy bà ta đúng là cố tình, đồ lòng lang dạ sói. Ngươi nói xem cái đồ xui xẻo này sao không chết quách đi trên đường chạy nạn! Thật là đồ quái thai từ đâu chui ra."
Mấy đứa cháu gái đều đang thành thật làm việc, không ai dám mở miệng nói gì.
Đừng nhìn Trân Hà có vẻ thảo mai, đó cũng là học theo Lan Ni Tử, dạo gần đây Lan Ni Tử cứ như mất kiểm soát tính tình, mấy cô bé đều ở nhà làm việc, tự nhiên không học theo được, ngoan ngoãn chẳng dám lên tiếng.
Chu Tuyết Hoa liếc qua đám người cắm cúi làm việc, một tay giơ lên chọc thẳng vào trán Tú Hà: "Mày đúng là cái đồ con nhỏ chết tiệt, mày xem mày ngu ngốc kiểu gì, cả thôn có ai bị phạt tiền đâu? Chỉ có mình mày, nửa năm nay mất hơn ba trăm, từng đó đủ mua một cái xe đạp mà vẫn còn dư nữa, mày xem mày làm nhà thiệt hại bao nhiêu rồi. Thật là một con vô dụng, câu đàn ông cũng không xong, làm việc cũng không nên hồn, mày còn làm được cái gì? Hả! Mày nói mày còn làm được cái gì? Ta tức chết mất thôi."
Chu Tuyết Hoa vừa chọc vào cô bé vừa mắng, Tú Hà cắn môi, im lặng rơi nước mắt, gần đây ngày nào cô bé cũng bị mắng, người càng ngày càng trầm lặng ít nói.
Nếu không có cha ruột che chở thì tám phần là đã bị đánh rồi.
Tú Hà: "Con..."
"Con cái gì mà con!" Chu Tuyết Hoa mắng tiếp: "Mày còn dám cãi hả? Mày xem con Điền Thanh Liễu trầm tính thế kia còn dụ được Trương Hoành, còn mày thì lại xôi hỏng bỏng không, mày nói xem có phải mày bị bệnh rồi không, mày tìm đến Điền Đại Ngưu làm gì! Đúng là một lũ bò không dùng được."
Thấy Chu Tuyết Hoa sắp ra tay đánh người, Điền Phú Quý lên tiếng: "Nương à, thôi được rồi, người cũng đừng cứ trách Tú Hà mãi thế, chuyện này tuy con bé sai, nhưng cũng còn nhỏ, biết tính toán với người khác kiểu gì. Hơn nữa nó cũng đâu được khéo léo như Điền Thanh Liễu, người ta không thích thì có gì lạ? Nhìn Lan Ni Tử cũng định thông đồng với Trương Hoành, có tác dụng gì đâu? Chả phải cũng chẳng được gì sao? Con thấy con bé Liễu kia mới là người có tâm cơ. Cái kiểu ôn nhu của nó thì ai mà bắt chước được, cho nên người đừng trách Tú Hà không bằng Điền Thanh Liễu, con bé đó mới là một kẻ đầy tâm cơ."
Điền Phú Quý vẫn luôn cho rằng Điền Thanh Liễu là người có tâm kế, so với hai anh em Điền gia lỗ mãng bộp chộp thì hai chị em Điền gia rất là tinh ranh. Điền Thanh Tảo và Điền Thanh Liễu đều rất khéo léo. Đặc biệt là Điền Thanh Liễu, nhìn thì yếu đuối nhưng thật ra hoàn toàn không phải.
Đám con cháu nhà họ cũng vậy, mặc dù người trong thôn đều cảm thấy Điền Điềm là một đứa ngốc nghếch hồn nhiên, hoạt bát, sáng sủa.
Đừng nghĩ hai từ đó không thể đặt cùng nhau, thật ra lại rất hợp, dùng để hình dung Điền Điềm thì lại vừa vặn.
Nàng vừa rất hoạt bát, sáng sủa, lại vừa rất chăm học, thậm chí vì học mà có thể bỏ xem tivi, đây đâu phải điều người bình thường có thể làm được.
Hai tính từ đó tưởng như đối lập nhưng khi đặt lên người nàng lại khiến người ta có cảm giác nàng không hề tâm cơ, nhưng Điền Phú Quý lại không nghĩ vậy, hắn vẫn luôn cảm thấy Điền Điềm là người tinh ranh. Việc nàng hòa thuận với mấy chú mấy bác trong thôn thôi đã đủ thấy con bé này có tâm kế rồi.
Hắn nói: "Nhà Điền Thanh Tùng thì mấy ông bà già toàn người ruột để ngoài da, con gái nhà họ thì ngược lại ai cũng có tí mưu mô, đám trẻ nhà mình có tính toán cũng không lại chúng."
Chu Tuyết Hoa xem thường, trong đầu bà bây giờ chỉ có mỗi cái xe đạp, chẳng muốn thảo luận ai khôn ngoan ai ngốc nghếch, bà suy nghĩ linh tinh: "Con trai à, nhà mình rõ ràng là giàu nhất thôn, người ta có xe mình không thể không mua! Không mua thì chẳng phải bẽ mặt à? Hơn nữa ta đã nói ra rồi, mình phải là nhà đầu tiên có xe. Nhà Điền Viễn Sơn có xe, đó là do người ta được biếu chứ có phải tự mua đâu, không giống nhà mình. Mình phải là nhà đầu tiên tự mua xe, mới không bị mất mặt. Con nói đúng không?"
Điền Phú Quý lâm vào do dự.
Điền Diệu Tổ từ bên ngoài tiến đến, vừa nghe nói muốn mua xe, lập tức nằm xuống liền lăn lộn: "Ta muốn xe đạp, ta muốn xe đạp, ta muốn mua xe! Điền Điềm một cái đền bù tiền hàng cũng có xe, ta cũng phải có. Nhà hắn có xe cũng không cho ta dùng. Đền bù tiền hàng có, ta cũng phải có, ta cũng phải có..."
Điền Diệu Tổ vừa rồi ngay tại cửa ra vào nhìn Điền Điềm cưỡi xe, hắn hận không thể kia là mình, nhưng cũng biết nhà Điền Điềm sẽ không nuông chiều hắn. Lúc đầu hắn đều vì cùng Điền Điềm gây mâu thuẫn bị đánh, mặc dù trẻ con không hiểu chuyện, nhưng cũng sẽ để ý, người ta không thích gần hắn, hắn biết.
Nhưng người trong nhà nuông chiều hắn, hắn cũng biết.
"Ta muốn xe đạp, ta muốn xe đạp, Điền Điềm đều có, chỉ ta không có, ta không chịu, ta không chịu... Bọn họ nhất định cười nhạo ta, ta còn không bằng đền bù tiền hàng..."
Mười mấy tuổi cậu ấm, lăn lộn tại chỗ.
Chu Tuyết Hoa đau lòng hốc mắt đỏ lên: "Con trai a, ta liền cho Diệu Tổ mua đi."
Nàng nói: "Có một chiếc xe, ngươi ở trên đảo đi khắp nơi cũng tiện a, dù sao vẫn tốt hơn đi bộ, thứ này sớm muộn gì cũng mua, chúng ta cũng không nên tụt hậu chứ! Ngươi xem, ngươi xem Diệu Tổ bị người xem thường."
Nàng ôm cháu trai, đau lòng ra dáng: "Diệu Tổ nhà ta lúc nào chịu ủy khuất như vậy, lại còn bị một con nhóc lông vàng đè đầu cưỡi cổ? Phú Quý a, chúng ta cũng không thiếu tiền mua một chiếc xe."
Nàng mặc dù không quản nhà, nhưng cũng biết, con dâu dẫn mấy đứa con gái làm việc rất siêng năng, nhà bọn họ thực tế so với người bình thường kiếm được còn nhiều hơn. Kia đương nhiên kiếm cũng nhiều, vì sao Điền Phú Quý không nhanh chóng ra tay, chẳng phải bởi vì trong nhà có sức lao động sao?
"Phú Quý a ~"
Điền Phú Quý nhìn về phía mấy đứa con gái, nói: "Các ngươi cũng là một phần tử của gia đình, cả ngày làm việc giúp đỡ trong nhà, chuyện này các ngươi có thể quyết định, các ngươi thấy thế nào?"
Trân Hà Tú Hà mấy người đều kinh ngạc, nhưng mấy người rất nhanh liền mở miệng: "Cha, chúng ta mua một chiếc xe đi, Diệu Tổ không thể mất mặt được."
"Đúng đó, con trai sao có thể không bằng con gái qua ngày tốt được?"
Mấy cô con gái mặc dù vất vả làm việc cho nhà, nhưng vẫn rất đồng ý.
Tú Hà càng ở trong lòng đắc ý, trong thôn cha con nào hợp tình lý, chỉ có cha nàng tốt nhất, coi các nàng ra gì, chuyện lớn thế này cũng hỏi ý kiến bọn họ a. Đâu giống người khác, đương nhiên, bọn họ cũng là thật lòng đồng ý mua xe.
Đệ đệ dù sao là con trai duy nhất trong nhà!
"Cha, chúng ta mua xe đi..."
Mấy người đều đồng ý, Điền Phú Quý làm ra vẻ bị các nàng thuyết phục, nói: "Vậy ta đây liền đi trong thôn bàn bạc ra đảo mua xe..."
"Tốt!"
Điền Diệu Tổ lập tức từ dưới đất bò dậy, đắc ý vỗ tay: "Tuyệt quá rồi, ta sắp có xe, ta cũng có xe."
Hắn cao hứng: "Ta chắc chắn là sẽ biết cưỡi xe ngay thôi."
"Vậy thì chắc chắn, cháu ta không thể thua kém một đứa đền bù tiền hàng."
"Ta ra ngoài nói cho bọn họ... Hừ, nhà ta cũng sắp có..."
Điền Diệu Tổ cao hứng chạy ra ngoài khoe khoang, chỉ là vừa ra tới, nhìn xem, a? Sao không ai?
Người đâu?
Người đâu người đâu?
Hắn muốn khoe a!
Sao một bóng người cũng không thấy?
Điền Diệu Tổ thật là nóng nảy, giậm chân tại chỗ: "Điền Điềm đâu?"
Điền Quý Tử đi ngang qua: "Điền Điềm về nhà ăn cơm tối rồi..."
Hắn lẩm bẩm: "Ngươi nghĩ Điền Điềm rảnh rỗi như ngươi à! Đại cháu gái của ta bận lắm đó."
Điền Diệu Tổ: "A! A a a!"
Mẹ mẹ!
Điền Quý Tử nhìn bộ dạng thằng oắt này kêu gào, đi nhanh thêm vui vẻ, thầm nói: "Đều do bà cô Chu dạy hư mất, đứa nhỏ sao lại dễ nóng giận thế? Thật sự không được."
Hắn khoát tay, lắc đầu rồi lại lắc đầu.
Điền Diệu Tổ: "A a a!"
Hắn một tên vô dụng, còn cười nhạo người khác?
Điền Diệu Tổ trong một giây sụp đổ, ngay tại chỗ lăn lộn: "Ngươi ức hiếp ta, ngươi ức hiếp ta à... A!"
Điền Quý Tử: "Ngọa Tào!"
Hắn đúng là xui xẻo, gặp phải đứa ngu xuẩn này, hắn sưu sưu hướng về nhà, ai bảo hắn không có ai giúp? Hắn cũng có lão nương! Ai mà không phải mẹ bảo nam chứ?
Điền Quý Tử: "Nương, nương, có người giả bị va vào con..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận