Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 68: Trúng thưởng (3) (length: 7658)

Điền Đại Ngưu lẩm bẩm một mình, ngồi trong sân uống trà, không để ý tới ai, còn vợ hắn là Hòe Hoa thì đứng trong nhà chính trừng mắt nhìn hắn. Mặc Mặc bĩu môi khinh bỉ, nhà ai gặp chuyện này mà chẳng tức giận cho được?
Hòe Hoa giờ cứ nhìn Điền Đại Ngưu một chút là muốn nôn mửa.
Nàng có thể chịu được việc Điền Đại Ngưu vô dụng, cũng có thể nhịn được việc Điền Đại Ngưu không thích nàng, nói chung là Điền Đại Ngưu đối xử không tốt với nàng, nàng cũng không thích Điền Đại Ngưu. Nhưng nàng không thể chịu được chuyện này a. Chuyện quái quỷ gì vậy... Nàng còn không bằng một bà lão có mị lực sao?
Hòe Hoa tuy ở trước mặt Điền Đại Ngưu thì chịu thua thiệt, nhưng giờ thì tức muốn chết.
Làm vợ chồng, thực ra trước kia nàng cũng đã hơi nghi ngờ, dù sao người ta đối xử với mình thế nào, nàng đều biết rõ, lúc ấy nàng chỉ cho là người này không thích mình, nhưng vạn vạn lần không ngờ, người này chơi kiểu đó, hắn vậy mà lại tình hữu độc chung với một bà lão.
Hòe Hoa giờ hận không thể cắn nát răng.
Cái thằng chết tiệt Điền Đại Ngưu!
Hòe Hoa quyết định, trưa nay sẽ làm món rau hẹ xào, một bữa rau chân vịt trộn chung cây hương thảo, ớt xào. Chủ yếu đánh vào một màu xanh lá!
Hòe Hoa còn quyết định, buổi chiều sẽ đi tìm Điền Phú Quý, nàng là phụ nữ, cần được an ủi.
Còn việc Điền Đại Ngưu có phát hiện hay không, kệ xác hắn!
Hòe Hoa nghĩ bụng, chỉ thấy Điền Đại Ngưu thật đáng chết, lại dám làm mình mất mặt đến thế. Nghĩ đến bà lão kia, nàng lại càng hận không thể vả nát mặt bà ta. Hòe Hoa thấy đầu óc mình không được nhanh nhạy, buổi chiều vẫn nên đi tìm Phú Quý ca, để hắn cho mình một chủ ý mới được.
Hùng hùng hổ hổ!
Hừ!
Bầu không khí vi diệu trong nhà này không ảnh hưởng đến niềm vui của nhà hàng xóm. Xe đạp là một món đồ rất quý giá, dù nhà họ đã chia của, nhưng mọi người vẫn ở chung, quan hệ cũng không tệ, đương nhiên được hưởng lây.
Thế là cả nhà náo nức vui mừng, Hòe Hoa ra sau vườn cho heo ăn, miệng vẫn lẩm bẩm: "Cứ làm ra vẻ, chẳng qua là một chiếc xe thôi mà. Anh Phú Quý nhà ta chỉ là không muốn mua phô trương quá thôi. Nếu không thì một chiếc xe tính là cái gì! Ai mà chẳng mua nổi chứ, đừng nói đến Phú Quý ca, chính ta cũng mua được. Chẳng qua là không cần thôi. Đúng là mù quáng tự đắc!"
Hòe Hoa bĩu môi khinh bỉ, rất ghen tị với nhà sát vách.
Điền Đại Ngưu ghen tị, nàng cũng ghen tị, ai mà chẳng ghen tị, có công việc tốt, tự nhiên ai cũng muốn mình là người đó.
"Hừ, của trên trời rơi xuống, cũng không xem cái đầu mình có đủ cứng để chịu hay không, có cầm được không. Chắc chắn chỗ khác sẽ cho mà xem!" Hòe Hoa thật là cái miệng thúi hoắc. Nàng lẩm bẩm không ngớt trong vườn sau nhà, tưởng như không ai biết, nhưng không ngờ, Điền Điềm đã nghe hết cả.
Điền Điềm, một cô thiếu nữ nhỏ trời sinh thích hóng hớt, thông thạo chuyện bát quái.
Nàng vừa chạy một chuyến đến ủy ban thôn, trở về đã ngay lập tức ra vườn sau nhà cho mấy con heo nhà mình thêm đồ ăn, ai ngờ lại nghe thấy tiếng lẩm bẩm không nhỏ của nhà sát vách. Điền Điềm thấy rất bực mình, người ta nói xấu sau lưng, không phải nên lén lút sao? Đàng này lại nói một cách công khai, không sợ ra ngoài bị đánh à?
Điền Điềm bĩu môi, cảm thấy với cái kiểu của thím Hòe Hoa như này, chỉ có nàng là người dễ tính, chứ là người khác thì đã đạp cửa đến tát cho không trượt phát nào!
Nhưng mà Điền Điềm lại không để bụng với nàng ta, cũng không về nhà mách, dù sao thì chú Đại Ngưu đã đi tìm bà lão khác, nàng cũng nên có chút lòng đồng cảm mới phải chứ. Hì hì! Mặc dù là nàng cũng đang hóng hớt thôi.
Điền Điềm giờ nghĩ, nàng không đến tận nơi xem, đúng là một sự "Thoát" tục hết sức tươi mới.
Anh trai không cho xem!
Cũng may là nàng chỉ muốn hóng chuyện, chứ không phải muốn xem Điền Đại Ngưu với Thạch Tú Quế, Điền Điềm nghĩ thầm, nói xấu sau lưng mà còn phải nói ra mồm. Đấy mới đúng là đồ ngốc.
Điền Điềm vừa cho heo ăn, đang chuẩn bị về, bỗng nhiên nghe bên ngoài có người nói chuyện.
"Hòe Hoa ~"
Vương Hòe Hoa lúc này đang dọn dẹp chuồng gà, nghe động tĩnh lập tức đi ra: "Phú Quý ca?"
Điền Điềm liền lập tức rón rén đến cửa, núp ở chỗ khuất của chuồng heo, hóng chuyện, chỉ muốn tìm chỗ đứng tốt nhất thôi. Nàng phồng má, ngoan ngoãn ngồi xuống, tai nhỏ dựng lên.
Điền Phú Quý: "Anh thấy em buổi sáng không ra ngoài, nên lo lắng ghé qua thăm em một chút!"
Điền Phú Quý dáng người bình thường, miệng lưỡi lại dẻo, ôn tồn vô cùng, hắn lo lắng nhìn Hòe Hoa, nói: "Em không sao chứ? Anh cũng mới biết tin này sáng nay, Điền Đại Ngưu thật sự không ra gì, ngay cả bà lão cũng không tha, thật là ghê tởm."
Hòe Hoa cắn môi, khẽ nức nở: "Phú Quý ca, em biết, em biết chỉ có anh là thật lòng yêu em."
Nàng không nhịn được mà nhào vào lòng Điền Phú Quý.
Điền Phú Quý: "!"
Mẹ, em vừa dọn chuồng gà đấy à, toàn mùi phân, em không thấy ghê à!
Điền Phú Quý trong phút chốc vô cùng ghét bỏ Hòe Hoa, nhưng Hòe Hoa thì không biết điều này, nàng ôm chặt lấy Điền Phú Quý không buông: "Em thật sự là muốn bị Điền Đại Ngưu làm cho ghê tởm chết mất, anh nói xem sao em lại khổ như vậy, lại đi tìm một người đàn ông như thế, em thật là đáng thương quá."
Mặt của nàng cứ dụi vào người Điền Phú Quý, Điền Phú Quý vỗ về sau lưng nàng để an ủi: "Thôi được rồi, đừng buồn nữa, hắn không thích em là hắn không có phúc, anh biết tấm lòng tốt của em."
"Ô ô."
Điền Phú Quý: "Tốt, tốt rồi."
Hắn đến đây đâu phải để cùng Hòe Hoa ân ân ái ái, hắn còn sợ bị Điền Đại Ngưu bắt gặp đây, ai biết thằng biến thái chết tiệt kia có thể làm ra cái gì, nhỡ đâu để trả thù lại đi quyến rũ mẹ hắn thì sao, thế thì hắn còn muốn sống kiểu gì.
Thạch Tú Quế thì có chồng, còn cha hắn thì đã đi từ lâu rồi.
Nói thật, không phải đùa đâu, Điền Phú Quý còn sợ Điền Đại Ngưu sẽ đào góc tường của hắn đấy.
Hắn dứt khoát nói: "Em cho anh xin mấy quả trứng gà trứng vịt đi, dạo này trong thôn cửa hàng không bán mấy thứ này, thật sự là bất tiện quá. Gà vịt nhà anh nuôi không tốt không đẻ trứng, không còn cách nào khác anh chỉ còn biết sang nhà em thôi. Anh nghĩ chúng ta là những người thấu hiểu nhau, em sẽ giúp anh đúng không?"
Hòe Hoa: "Phú Quý ca anh xem anh nói gì vậy, có cái gì mà giúp hay không giúp, hai chúng ta còn làm ra vẻ xa lạ làm gì, anh chờ em lấy cho anh."
Từ khi trong thôn không bán trứng gà nữa, Điền Phú Quý gần như ngày nào cũng sang nhà Hòe Hoa xin trứng gà trứng vịt, Hòe Hoa cũng không coi Điền Phú Quý là người ngoài, lần nào cũng đáp ứng yêu cầu của hắn. Từ khi có nguồn cung cấp trứng gà ổn định, đến cả Chu Tuyết Hoa cũng cảm thấy, không mua được trứng gà cũng là một chuyện tốt.
Nhà họ vừa đỡ được tiền, lại có trứng gà để ăn, chẳng phải là quá tốt sao?
Điền Phú Quý lại càng được thể mà chiếm tiện nghi, đừng thấy trước kia giàu có, chứ giờ nhà hắn cũng không thể coi là giàu nhất trong thôn được, tuy nhà hắn vẫn có của để dành, nhưng Điền Phú Quý vẫn chưa định lập tức xuất ra.
Những thứ này là để dùng trong lúc mấu chốt.
Dù sao bây giờ nhà có nhiều người, làm lụng cũng nhiều, lại còn kiếm được tiền.
Chỉ tiếc cho con nhỏ Tú Hà đáng ghét, lại còn gây rắc rối, thế là bị trừ phụ cấp dài dài...
Bạn cần đăng nhập để bình luận