Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 84: Mười ngàn người ngại (6) (length: 6958)

Điền Nam: "Ta về dẫn họ đi."
"Ta cùng ngươi đi chung."
"Ta cũng đi." Cẩu Đản Nhi cũng tham gia, mấy đứa trẻ cùng nhau chạy về.
Mấy người lớn nhất, nhì cũng không thấy hai chị em, mọi người đều rất im lặng, quyết định vẫn là về xem sao, dù sao cũng ở trên một hòn đảo, cũng sợ bọn họ xảy ra chuyện gì, đừng nhìn bọn trẻ hay cằn nhằn, nhưng bụng dạ đều không xấu.
Mọi người quen có chuyện gì thì đoàn kết, người lớn như vậy, con trẻ cũng vậy.
Chẳng phải sao, từng người quay về, Điền Nam mấy người không cùng phòng ngủ với Điền Diệu Tổ, hỏi dì cổng: "Dì ơi, phòng 405 Điền Diệu Tổ còn ở đó không ạ? Chính là cái đứa hay bị đánh chuyển trường ấy."
Được thôi, đây cũng là người nổi tiếng.
Dì cổng: "Còn, chị của nó cũng tới rồi, lên trên đi. Các cháu tìm nó?"
Bà nghi hoặc nhìn đám trẻ, nói: "Không được đánh nhau đấy nhé."
"Chúng cháu không đánh nhau, chờ nó cùng nhau về đảo, chúng cháu đi gọi nó."
Mấy đứa chạy tới chạy lui, chúng nó đều biết phòng ngủ của Điền Diệu Tổ ở đâu, mấy đứa chạy đến phòng ngủ, dì cổng nghĩ nghĩ đến cái cậu Điền Diệu Tổ đó, đây chính là đứa có thể gây chuyện đánh nhau, bà không yên tâm đi theo.
Lúc này mọi người đều đi gần hết rồi, cũng chẳng có ai, không đợi đẩy cửa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng trong phòng vọng ra.
Điền Nam khựng lại động tác đẩy cửa.
Trong phòng ngủ, Điền Diệu Tổ nằm trên giường, bắt chéo hai chân, đắc ý nói: "Để chúng nó chờ đấy đi? Dù sao chúng ta chưa đủ người, bọn họ cũng không thể đi, ai còn dám bỏ chúng ta xuống nữa sao? Nếu chúng dám thật, sau khi về bà nội cũng không tha cho chúng nó."
Lan Hà ngồi bên giường, gật đầu nói: "Đúng đấy, cho chúng chút bài học cũng đáng, ai bảo đều là người trên đảo, bọn họ tuyệt không giúp đỡ anh, đúng là một lũ máu lạnh vô tình. Tất cả đều là một thôn, họ không hề có chút thân thiện, vậy mà toàn đứng bên xem náo nhiệt, đáng đời chúng ta trêu đùa một chút. Để bọn họ ngoài cửa chờ xem, ha ha ha, giống chó mà chờ, chúng ta không ra."
Hai chị em này không phải không thu dọn xong đồ, bọn họ cố ý đấy, sớm đã thu xếp xong, chỉ là cố tình không đi, chậm trễ thời gian của người khác thôi. Đồng thời đắc ý, cảm thấy mình cũng nên cho bọn họ chút giáo huấn.
Nếu không bọn họ lại tưởng hắn Điền Diệu Tổ không có vị thế gì đấy.
Điền Diệu Tổ trong thôn vốn không được chào đón, nhưng hắn chẳng nhận ra, bởi vì có Chu Tuyết Hoa cùng cả nhà cưng chiều, hắn luôn luôn tự coi mình rất cao, sau khi đi ra không ai phản ứng hắn, hắn lại chịu không ít tổn thương.
Lần này, hắn muốn nghĩ cách làm khó mọi người, hai anh em nghĩ nát óc, liền nghĩ ra chiêu này. Cả hai đều rất đắc ý.
Lan Hà: "Mấy thằng ngốc đó cứ từ từ chờ đi thôi, ha ha ha..."
Điền Diệu Tổ ác độc nói: "Chờ cho chúng nó chết đi, nếu chúng không chờ chúng ta đi, đến lúc đó chúng ta sẽ đi mách, nói bọn họ cố ý xa lánh chúng ta. Dù sao sau này lần nào ta cũng sẽ như vậy, dù sao ta cũng chẳng vội về nhà, mệt chết mấy cái Cẩu - Nhật-."
Tuy còn nhỏ, nhưng mồm miệng hắn toàn là những lời thô tục.
"Trừ khi từng đứa bọn chúng nhận ta làm đại ca, xới cơm rót nước cho ta, giặt quần áo trực nhật cho ta, nếu không lần nào ta cũng làm khó dễ, xem chúng làm sao!"
Điền Diệu Tổ nghĩ đến đây, cười ha hả, cảm thấy mình thật sự vô địch thông minh!
Nhưng không ngờ, người ngoài cửa đều nghe được nhất thanh nhị sở.
Điền Nam mấy người tức giận nắm tay lại, hắn "ầm" một cái mở cửa ra.
"A!"
Điền Diệu Tổ giật mình, chờ thấy rõ người, cũng không sợ, nói: "Là mấy đứa chúng bay à, muốn tìm đường chết! Các ngươi..."
Điền Nam không khách sáo, tiến lên "ầm" cho một đấm, kéo người từ trên giường xuống, Lan Hà: "A! Mày là chó điên!"
Cẩu Đản Nhi đạp một cước vào người Lan Hà.
Lan Hà: "Ư...!"
Bọn trẻ đâu có biết gì không đánh con gái, chúng lúc này thật sự là vô cùng tức giận, mọi người ngoài kia đợi một hồi lâu, kết quả hai đứa này ở trong này cố tình kéo dài, ai mà không bực? Huống chi, chúng nó còn nghe được những lời ác độc của hai anh em kia.
Đúng vậy, ác độc.
Trong mắt bọn trẻ, đây chính là một sự ác độc lớn lao.
Chúng đều là đám choai choai, thực sự muốn tức chết.
Điền Nam nện mấy cái vào bụng Điền Diệu Tổ, dùng sức đẩy hắn, nói: "Mấy người thích đi thì đi, bọn tao bây giờ đi ngay, không chờ chúng mày nữa. Tụi tao cũng chẳng sợ chúng mày đi mách. Chúng mày muốn kiện thì kiện, cứ việc mà mách, tao không tin. Trong thôn sẽ nghe mấy lời ba láp của chúng mày mà oan cho tụi tao. Chúng mày đi tìm bà nội đi, tụi tao cũng có bà nội, ai sợ ai! Phỉ nhổ!"
"Chúng ta đi!"
"Đi thôi!"
Mấy đứa trẻ tức giận đỏ cả mắt, đứa nào cũng hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, chúng nhất định phải nói cho mọi người biết về mưu đồ độc ác của chị em Điền Lan Hà, Điền Diệu Tổ!
Dì cổng vốn đứng sau lưng chúng nó, cũng nghe rõ đầu đuôi sự tình, nhìn hai đứa trẻ bị đánh, bà khẽ lắc đầu, trong lòng cũng rất ghét bỏ. Bà làm quản lý ký túc xá bao nhiêu năm, hiểu rõ, có mấy đứa trẻ đừng thấy nhỏ tuổi mà lầm, bụng dạ có khi chẳng ra gì.
Không phải nói trẻ con thì ngây thơ trong sáng đâu.
Không ngờ, lúc này lại thấy ngay hai đứa.
Bà bĩu môi, không để ý chuyện không liên quan, cũng ra ngoài, lắc đầu liên tục. Người nhà của cái gia đình này chắc chắn cũng chẳng ra gì, nếu không sao lại dạy dỗ con cái ra nông nỗi này. Đúng là mở mang tầm mắt.
"Hỗn đản vương bát đản trứng thối, các ngươi còn dám đánh ta, các ngươi chết chắc, bà nội ta sẽ đánh chết các ngươi! Sẽ đánh chết các ngươi!"
Điền Diệu Tổ nổi trận lôi đình tại chỗ, giương nanh múa vuốt.
Lan Hà bị đạp một cước, nhưng cũng không sao, cô cắn môi nói: "Hay là mình cũng đi nhanh đi, nếu không bọn nó thật bỏ mình thì làm thế nào? Em thấy bọn nó làm được đấy!"
"Chúng nó dám!"
Điền Diệu Tổ khoa trương thanh thế.
Lan Hà khuyên nhủ: "Vẫn nên đi đi, mình về nhà sớm, còn có thể tìm bà ra mặt cho mình nữa!" Cô thật sự sợ bị bỏ lại.
"Chỉ cần về nhà, bà sẽ không để cho chúng ta chịu đòn vô ích đâu!"
Điền Diệu Tổ nghe xong, vội vàng gật đầu: "Em nói đúng, mình về nhà tìm bà ra mặt, chúng nó còn dám đánh anh, xem anh không trừng trị bọn nó! Chết tiệt! Bọn nó cũng dám thế này, xem anh không mách bà!"
Hắn giận dữ nói: "Anh muốn bọn nó chết không yên!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận