Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 69: Xe đạp (2) (length: 7779)

Phương Xảo Chủy vẫn là một người giỏi đóng vai phụ, nàng nói: "Vậy thì người trong thành cũng không thể so với ta tốt hơn được."
"Vậy thì còn phải nói!"
Trần Lan Hoa vuốt chiếc xe đạp mới cóng trong nhà, nói: "Ôi chao, con nhìn cái đường cong này đi, con nhìn cái cảm giác này đi, con nhìn cái kiểu dáng này xem... Quả thật là, trong các loại xe đạp thì nó là tốt nhất..."
Cứ thế mà thổi phồng.
"Con bé ngọt nhà ta số hưởng thật đấy, cái này ta không có thổi đâu nhé, dòng họ Điền nhà chúng ta có phúc phần cũng chỉ đến thế này thôi, vẫn là giống mẹ nó, con dâu út nhà ta xưa nay số má không tệ. Chuyện bốc thăm trong thôn này, con dâu út nhà ta phải trúng tám chín phần là có kết quả tốt. Con bé ngọt nhà mình giống hệt mẹ nó..."
Cái này còn không phải là thổi?
Đây là đổi chủ đề mà thổi, bà đang thổi con dâu với cháu gái đó.
Chu Tuyết Hoa cũng ra xem náo nhiệt, giọng the thé: "Ái chà, có xe thì khác hẳn, thằng út nhà ông làm phó thôn trưởng, chả phải là phục vụ đa số người trong thôn hay sao, theo tôi thấy, phải tặng xe đạp cho người trong thôn dùng, chứ không thì còn mặt mũi nào làm phó thôn trưởng? Tuyệt đối không vì mọi người cống hiến, thì chúng tôi không vui bầu ông đâu."
Không ít người nghe lời này, mặt mày khẽ động đậy, kích động.
Nếu chiếc xe đạp này là của cả thôn thì tốt, chẳng phải ai cũng dùng được sao?
Chỉ là, còn chưa đợi có ai phụ họa, thì Trần Lan Hoa đã nổi trận lôi đình.
Trần Lan Hoa: "A phi! Cái loại nhân phẩm như nhà bà, còn dám ra vẻ quyết định, trưởng thôn đời trước mới không có hồ đồ như bà cái bà già thất đức bốc khói kia đâu, còn đến lượt bà bầu hả? Bà có tư cách gì mà nói ra lời như vậy? Thằng út nhà tôi chạy nạn thời gian đó còn dẫn mọi người chạy trốn, thế là vì mọi người mà bỏ ra biết bao nhiêu công sức rồi. Đó là có công đó, lại còn nói thằng út nhà tôi vốn dĩ là thôn trưởng, không phạm lỗi gì mà tiếp tục làm thì có gì không đúng? Thật là mặt dày như cái mâm, hở ra là muốn cướp xe đạp nhà tôi? Phục vụ người trong thôn là giúp mọi người lo liệu việc công, chứ tôi chưa từng nghe ai làm thôn trưởng thì đồ nhà mình lại chia cho dân làng. Nhà bà trước kia là nhà giàu nhất trong thôn, sao không thấy nhà bà đem của cải phân cho mọi người? Thật đúng là cái mặt dày!"
Trần Lan Hoa càng nhìn Chu Tuyết Hoa càng bực, con người này lại còn muốn cướp xe đạp nhà mình, bà nổi giận nói: "Ta nói nhà bà giàu có lên bằng cách nào, ngoài bán con gái, thì chính là tính toán người khác. Không biết xấu hổ, sao bà còn có thể tốt bụng mà nói ra những lời vô sỉ như thế? Còn để cho nhà tôi đem xe đạp ra? Vậy sao nhà bà không mang ra đi? Cái loại nhiều tâm nhiều mắt như bà, chỉ biết tính toán, coi người ta như đồ ngốc hết có phải không? Bà có thời gian rảnh thì lo quản gia đình nhà mình đi, toàn lũ đồ quỷ gì đâu không á! Chuyện cô vợ nhỏ của thằng Hòa Điền Đại Ngưu nhà bà và mấy cái chuyện chó má kia, chúng tôi còn chưa thèm nói tới đó. Bà mà còn không biết xấu hổ nhảy ra nữa, nếu ta mà là bà thì đã ở nhà mà yên phận rồi, đừng có đi ra ngoài mất mặt thêm. Đúng là cái thứ gì đâu!"
Trần Lan Hoa xả giận xong, nhìn vẻ mặt tức tối của Chu Tuyết Hoa, lòng hả dạ.
Hừ, còn muốn tính toán bà?
Trần Lan Hoa liếc mắt, đẩy xe đạp đi: "Đúng là không biết điều."
Chu Tuyết Hoa: "Bà... Bà cái bà già này!"
Trần Lan Hoa cười ha hả: "Tôi làm sao? Tôi có nói sai cái gì đâu, bà là không biết điều đấy. Con bà còn làm loạn, a phi!"
Trần Lan Hoa ngẩng cao đầu ưỡn ngực, hạ quyết tâm, nhất quyết không thể cho cái đồ lòng dạ xấu xa như Chu Tuyết Hoa mượn xe đạp.
Chu Tuyết Hoa: "Hừ, có gì mà đắc ý, không phải chỉ là cái xe đạp thôi sao? Còn tưởng là thứ gì khó lường lắm hả? Nhà ai muốn mua thì chả dễ như bỡn? Tôi là thấy không cần đến nên mới thế thôi, chứ không thì nhà tôi đã mua từ đời nào rồi."
Trần Lan Hoa tặc lưỡi: "Lại còn có thể thổi phồng lên."
Chu Tuyết Hoa nổi cơn thịnh nộ: "Cái gì mà thổi phồng? Bà tưởng tôi giống như bà à? Nhà tôi là cái kiểu gia đình gì, nhà bà là cái kiểu gia đình gì? Nhà tôi còn có thể thiếu tiền mua một chiếc xe đạp sao?"
"Được được được, nhà bà không thiếu."
Trần Lan Hoa qua loa cho xong chuyện.
Chu Tuyết Hoa: "Ý bà là sao!"
Trần Lan Hoa bĩu môi: "Tôi cũng không có ý gì mà, tôi nói vậy không được à? Bà thật là khó chiều."
Chu Tuyết Hoa: "Bà xem thường tôi, có phải bà xem thường tôi không!"
Trần Lan Hoa kinh ngạc nhìn Chu Tuyết Hoa đang giơ chân múa tay, tỏ vẻ vô cùng khó hiểu, nói thật, bà thực sự không có ý gì, mình còn đang đắc ý không kịp, ai rảnh hơi mà để ý đến bà ta chứ. Nhưng rõ ràng, Chu Tuyết Hoa cảm thấy mình bị xem thường.
Nàng cao giọng: "Nhà bà cũng chia của rồi, dù có xe đạp thì cũng là nhà đại phòng, bà chỉ là ăn theo chút niềm vui thôi có gì mà đắc ý. Nhà tôi mới là nhà muốn mua xe đấy."
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Chu Tuyết Hoa.
Chu Tuyết Hoa chống nạnh: "Nhà tôi sẽ mua một chiếc xe đạp."
Tuy còn chưa thương lượng với con trai, nhưng Chu Tuyết Hoa vẫn tuyên bố ra bên ngoài, trước kia bà vẫn luôn là bà cả số một số hai trong thôn, bây giờ thì nhất quyết không thể tụt lại phía sau, chẳng qua là mua một chiếc xe đạp thôi sao? Bà nhất định sẽ mua!
Nhà bà nhất định sẽ là nhà đầu tiên trong thôn có xe đạp.
Nhà của Trần Lan Hoa không tính, lại có phải là tự mình mua đâu, đương nhiên không tính.
Lại nói, đồ không tốn tiền thì sao mà là đồ tốt được? Nhất định là hàng chất lượng kém. Chắc chắn là thế.
Chu Tuyết Hoa hếch cằm lên, nói: "Mấy người cứ chờ mà xem, đợi khi nào nhà tôi có cơ hội ra ngoài, lập tức sẽ mua ngay một chiếc xe đạp."
"Ôi, thật hay giả đấy?"
Chu Tuyết Hoa giận dữ nói: "Đương nhiên là thật, tưởng là không mua nổi hả? Đến lúc đó nhà tôi mua cái loại tốt hơn, mấy người chẳng ai sánh được."
Chu Tuyết Hoa dương dương tự đắc, dù sao thì mặt mũi này không thể nào để mất được.
"Mua thì mua thôi, nói thì ai chả nói được, chờ mua về rồi hãy nói tiếp."
"Đúng đó!"
Chu Tuyết Hoa: "Mấy người cứ chờ đấy, chờ đấy xem tôi khẳng định sẽ mua!"
Trần Lan Hoa: "Ha ha!"
Một hồi khoe khoang huyên náo, tan rã trong không vui.
Nhưng Trần Lan Hoa vẫn không hề tức giận, nhà mình có xe, còn tức làm gì? Đừng thấy Chu Tuyết Hoa nói muốn mua xe, nhưng ai biết bao giờ mới ra ngoài. Bà hừ một tiếng, chẳng thèm để ý. Phải nói, lần này bọn họ vào thành, Trần Lan Hoa lại được mở mang tầm mắt một phen.
So với lần trước vào thành là cuối năm, trời lạnh người trên đường không có nhiều, lần này thì lại được thấy nhiều người hơn hẳn. Bất quá bọn họ không có nấn ná trong thành phố, nên cũng về sớm. Chẳng phải sao, Điền Điềm còn chưa tan học kia kìa.
Thực ra không phải Điền Điềm chưa tan học, mà là Điền Điềm tan học, đã bị Điền Quý Tử chặn lại.
Điền Điềm: "?"
Cô bé ngẩng mặt lên, hỏi: "Chú Quý Tử, chú lại tìm cháu làm gì thế?"
Điền Quý Tử: "Cháu có biết trong thôn sắp tuyển quân không?"
Điền Điềm gật đầu: "Biết ạ."
Điền Quý Tử: "Hắc hắc hắc."
Điền Điềm: "?"
Mặt ngơ ngác, lập tức nhanh nhảu nói: "Chú Quý Tử, cháu nghe nói lần này là muốn thi thử đó, chắc chắn chú thi không đậu rồi."
Chú Quý Tử còn đánh ngã cả một đám ông lão bà lão để nhận cái vị trí nhất từ dưới đếm lên, khẳng định chú thi không đậu rồi!
Điền Điềm cảm thấy mình ít nhiều cũng có chút hiểu rõ về chú Quý Tử.
Điền Quý Tử: "..."
Khóe miệng của hắn giật một cái, nói: "Sao cháu lại nói vậy, ta thi không đậu thì không được thử chút à?"
Điền Điềm: "Nhưng mà chú có thử cũng thi không đậu mà."
Chú Quý Tử là người tốt, nhưng Điền Điềm cũng không thể nhắm mắt nói rằng chú thông minh được, có chút thời gian ngắn ngủi thôi mà có thể từ vị trí nhất từ dưới đếm lên biến thành số dương thứ nhất được cơ chứ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận