Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 91: Tống Xuân Mai rất tài giỏi (4) (length: 7732)

Bà lão gật đầu, nói: "Ngươi nói ngược lại cũng đúng, ta xem thử một chút."
Nàng hỏi: "Có thể nếm thử không?"
Tống Xuân Mai: "Sao lại không thể? Ngươi nếm thử đi, coi đậu phộng này rang đều hơn."
Bà lão gật gù mấy cái, lại bóc hạt dưa ăn, gật đầu: "Thật không sai, ngươi có bao nhiêu cái này?"
Tống Xuân Mai: "Chỗ chúng ta còn nhiều lắm, hạt dưa với đậu phộng đều có, sẵn đâu đó mấy chục cân, nếu bà muốn nhiều thì sáng mai đến, tụi ta còn rang đêm được."
Bà lão: "Vậy cho ta năm cân mỗi loại, ta lấy về cân nhắc lại."
Bà lão đúng là vung tay lớn: "Ngươi cho ta ba trăm cân mỗi loại, có được không?"
"Cái gì?"
Tống Xuân Mai: "!"
Tống Xuân Mai vội vàng nhìn Điền Lãng, dù sao cũng là mối làm ăn của Điền Lãng, Điền Lãng tranh thủ thời gian: "Chắc chắn được ạ, thím muốn lúc nào, thím yên tâm hàng của tụi con tốt nhất luôn đó. Thím ăn là hiểu."
Bà lão mỉm cười, gật đầu: "Ta cho đơn vị đặt..."
Kiểu nói này, Điền Lãng hiểu rồi, bất quá hắn cũng không dám cho người ta số hàng đậu phộng hạt dưa không này, dù sao cũng không dám chắc người này là thật, nhưng mối làm ăn lớn thế này là muốn có, hắn nói: "Thím yên tâm, con không để thím chịu thiệt, bữa nào giao hàng, con cho thêm thím ít đồ chuẩn bị trước. Thím xem..."
Bà lão hào sảng, gật đầu: "Được."
Hai người lại thương lượng địa điểm giao hàng với giá cả, hai bên thuận lợi đàm phán.
Điền Lãng xoa xoa tay: "Chị dâu, thật sự cảm ơn chị, nếu không có chị, người ta không chắc đã đến, đúng là quá tốt rồi..."
Tống Xuân Mai: "Nói gì vậy, có gì mà cảm ơn hay không, hai người từ tỉnh thành xa xôi trở về chở đồ đạc, cũng không dễ dàng, ta cũng chỉ hở miệng, đồ tốt thì người ta mới để ý."
"Mấy người đừng khách khí với nhau nữa, tranh thủ tiếp tục đi."
"Đúng đúng đúng."
Có Tống Xuân Mai lớn tiếng sắp xếp, người quả thực là đông lên, chưa tới chạng vạng tối, mấy người đã bán hết sạch. Một ngày này tuy mệt nhưng trong lòng rất vui. Tống Xuân Mai: "Ta là lần đầu tiên cảm thấy bán hàng mà đông khách vậy."
Mấy người khác cũng gật đầu liên tục.
Ngày hôm sau, Tống Xuân Mai cảm thấy họng hơi khàn đi.
Điền Lãng thấy mọi người có chút mệt, muốn mua kem mà không thấy, dứt khoát ghé chỗ bán dầu chiên bánh tổ, mua vội bốn phần, nói: "Ăn chút gì lót dạ, không thì trên đường về lại đói bụng."
Tống Xuân Mai: "Cảm ơn."
Nàng cũng không khách sáo, mấy người liền ngồi xổm ở ven đường trực tiếp bắt đầu ăn.
Vì trước đây thiếu chất béo quá, trong thôn bọn họ ai nấy đều rất thích ăn đồ chiên, đây không phải là mỗi Điền Điềm quen, mà là thói quen của tất cả mọi người. Tống Xuân Mai: "Năm nay bánh chiên rắc đường trắng ngọt quá, đúng là thứ ngon."
"Đó còn không phải, cái này còn đắt hơn bánh bao chay, bánh bao là heroin luôn rồi."
Tống Xuân Mai: "Người ta ngày mai sẽ nhận hàng, hai người sau khi về bận bịu không? Bận không xuể thì chúng ta qua phụ giúp."
Điền Lãng lắc đầu: "Không cần, hai người cũng mệt một ngày rồi, nên nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi đi. Ta gọi anh trai ta qua giúp."
Tuy nói anh chị có gia đình riêng, nhưng giúp một hai lần thì không sao, nhưng nếu lâu dài cứ tìm anh trai thì không ổn, Điền Lãng vẫn hiểu rõ chuyện này.
Hắn nói: "Ngày mai mà các người bán tốt như vậy, chắc cũng chỉ mấy hôm nữa là bán hết veo. Xem ra năm nay buôn bán vẫn chạy."
Ngày thường không cảm thấy, nhưng cứ đến tết, tiền không còn là tiền, mọi người cứ mua sắm thôi. Mặc kệ ngày thường sống thế nào, cũng muốn ăn một cái tết đủ đầy, quanh năm suốt tháng rồi, cũng nên hưởng thụ một chút.
Tống Xuân Mai: "Cảm giác bán hàng vẫn tốt ghê."
"Thì là cảm giác kiếm được tiền tốt đó." Điền Thanh Tùng trêu.
Tống Xuân Mai: "Chắc chắn rồi."
Mấy người không mua gì thêm, ăn xong bánh tổ, mọi người cùng nhau ra bến tàu, xe vẫn đợi ở chỗ đó. So với bọn họ, những người khác đều là bao lớn bao nhỏ. Chỉ có ba người nhà Điền Phú Quý là sắc mặt không tốt.
Tống Xuân Mai cả ngày thu vén, cũng không nghĩ để ý cái bộ mặt mẹ kế của bọn họ làm gì, ai quản bọn họ chứ. Nàng dù sao là cứ lên xe là ngủ.
Nếu mà là xe khách ở trạm xe buýt, chắc bọn họ không dám ngủ thế này, coi chừng mất tiền còn gì. Nhưng xe nhà trong làng thì không lo gì. Không phải nói là người trong làng mình phẩm chất tốt đến mức nào, mà là ai cũng không gánh nổi chuyện này.
Mặc kệ ra ngoài xã hội như thế nào, ở làng mình tóm lại vẫn là người tốt không trộm gà bắt chó.
Đừng nói Tống Xuân Mai, những người khác cũng như vậy, mọi người có chút mệt, lên xe không ít người ngủ gục, Tống Xuân Cúc cứ ngoảnh đầu nhìn chị, cắn môi, trong lòng có chút không phục.
Đúng, là không phục.
Đều là chị em gái họ Tống, mà chị nàng sống sung sướng hơn nàng, nàng sao mà chịu cho nổi? Trước kia rõ ràng là mình hơn hẳn chị mà, nhà mình mới là giàu nhất trong thôn mà. Sao giờ lại ra thế này?
Tống Xuân Cúc không vui nhưng không dám nói gì, còn hai người bên cạnh thì khí áp rất thấp.
Chuyện này không phải là vì chuyện khác, mà chính là vì chuyện Tống Xuân Mai buôn bán, ban đầu nhà Điền Phú Quý vào thành mua sắm đồ tết, mà đã mua đồ tết rồi, thì tự mua đồ mình cần là được rồi.
Nhưng bọn họ lại không chịu.
Tống Xuân Cúc muốn xem xem việc làm ăn của Tống Xuân Mai thế nào, tốt nhất là... không tốt!
Nàng khẩn thiết hy vọng Tống Xuân Mai thua lỗ, người phụ nữ này suốt ngày nói xấu mình, bộ dạng coi thường mình, xưa nay không thèm giúp nàng, Tống Xuân Cúc hận chết Tống Xuân Mai rồi, nàng xem Tống Xuân Mai là kẻ thù không đội trời chung.
Nàng mong Tống Xuân Mai xui xẻo, Tống Xuân Mai xui xẻo thì nàng mới vui.
Vì vậy nàng chủ động đề nghị đi xem Tống Xuân Mai làm ăn thế nào, thật là đúng lúc, Chu Tuyết Hoa cũng có ý này, hôm nay bị Tống Xuân Mai làm cho mất mặt, tự cảm thấy mình bị bẽ mặt, nên đương nhiên muốn xem thử Tống Xuân Mai bên kia thế nào, rồi về hả hê tuyên truyền một chút.
Tốt nhất là lỗ vốn!
Được thôi, mẹ chồng nàng dâu này nghĩ ý kiến lại giống nhau.
Họ đều mong nhìn thấy Tống Xuân Mai thua lỗ.
Nên mấy người đã tìm đến chợ phiên Tống Xuân Mai đang bán hàng, Điền Phú Quý thì không quan tâm những chuyện này, nhưng trong lòng chưa chắc không muốn đi xem, sĩ nông công thương, thật ra trong lòng ông có chút xem thường mấy người buôn bán vỉa hè, nhưng lại muốn biết xem liệu mấy người buôn bán vỉa hè đó có kiếm được tiền không.
Mang tâm lý như vậy, cả nhà ba người đã đi tìm, trời biết chợ tết đã gần, mà chỗ bán đồ còn nhiều vô số, có chỗ phiên chợ còn không có tên, chỉ gọi chung chung là chợ lớn chợ nhỏ, tìm được đã không dễ rồi.
Họ quả là có bền lòng.
Hằng tâm tổ ba người tìm đến tận trưa, bảy lần xoay tám hướng cuối cùng cũng tìm được Tống Xuân Mai, còn là do họ nhìn thấy Điền Lãng trước, rồi sau đó mới nhìn thấy Tống Xuân Mai...
Bạn cần đăng nhập để bình luận