Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 53: Học tập cho giỏi (3) (length: 7785)

Mọi người đều không nhịn được muốn bàn tán đôi chút.
Điền Điềm vừa về đến nhà thì thấy cha mẹ nàng cũng vừa từ ngoài đồng trở về. Điền Thanh Tùng thấy con gái liền cười hỏi: "Cô con gái rượu về rồi à? Có mệt không?"
Điền Điềm lắc đầu: "Ta đi học sao có thể mệt được chứ, cha hỏi kỳ vậy?"
Điền Thanh Tùng: "Hề, việc đồng áng làm sao mà làm khó được ta."
Ông hạ giọng nói: "Hôm nay mẹ ngươi hầm thịt đấy."
Điền Điềm: "A...!"
Mắt nàng sáng lên ngay lập tức, trong nháy mắt vui vẻ vô cùng.
Bọn họ hiện giờ theo đuổi lớn nhất chính là ăn no mặc ấm, một chút đồ ngon cũng khiến người ta vui vẻ hết sức.
Điền Điềm tranh thủ cất cặp xuống, đi vào bếp: "Mẹ, con đến giúp đây!"
Từ khi vào đầu xuân đi học, chương trình học bận hơn, thời gian nàng giúp đỡ ở nhà cũng ít đi, nhưng Điền Điềm rất hiểu tính mẹ mình, sợ mẹ không vui, mỗi ngày tan học về đều nói những lời ngọt ngào dễ nghe.
Trần Lan Hoa: "Con ra bày bàn đi, sắp ăn cơm rồi."
Bà đã về sớm, đồ ăn đã làm xong.
Đừng nhìn Điền Điềm rất lo lắng mẹ mình không vui, nhưng thật ra thì, Trần Lan Hoa lại không hề cảm thấy bị lỡ việc gì. Hừ! Lẽ nào bà còn không bằng mụ Tống có kiến thức? Mụ Tống còn có thể cho Thải Vân học hành thêm, bà Trần Lan Hoa sao có thể kém được.
Bà cũng từng nghĩ, có thể cháu gái mình học cả một đống cũng chưa chắc thi đỗ cấp ba, nhưng mà, tóm lại cứ học hai năm như vậy, cố gắng một chút dù sao cũng hơn là không liều mạng.
Bà nhếch miệng nói: "Điền Điềm này, dạo này các con đang học tiếng chim..."
Điền Điềm: "Là tiếng Anh ạ."
Trần Lan Hoa bĩu môi: "Thì chẳng phải là như tiếng chim thôi à. Các con học cái đó, có khó không?"
Điền Điềm cũng không biết ý của mẹ mình là gì, nói: "Cũng được ạ, hơi khó, nhưng mà đây là môn thi bắt buộc."
Trần Lan Hoa "à" một tiếng rồi nói: "Vậy con nói vài câu cho mẹ nghe thử xem nào?"
Bà cũng không có ý gì, chỉ đơn thuần là hiếu kỳ.
Điền Điềm líu lo vài câu.
Trần Lan Hoa: "..."
Quả nhiên là tiếng chim.
Bà nói: "Vậy con cứ học đi. Cái thứ này đúng là không hiểu được nửa lời."
"Nếu bà dễ dàng nghe hiểu thì người ta cần gì phải chuyên tâm đi học." Điền Viễn Sơn bước vào nhà, ông chắp tay sau lưng, liếc nhìn Điền Điềm, nói: "Hôm nay Lan Ni Tử đi lên thôn ủy."
"Để làm gì?"
Những người khác cũng tò mò nhìn sang.
Điền Viễn Sơn kể lại sự tình rồi nhìn con gái Thanh Liễu nói: "Trong thôn có ý là, ai mười sáu tuổi trở lên sẽ được cho thêm một lần cơ hội lựa chọn, có thể tiếp tục đi học lớp phổ thông hoặc có thể chọn vào lớp dành cho người trưởng thành."
Thật ra chủ yếu là vì, những người đó không chịu học thì căn bản không có khả năng thi đỗ cấp ba, vậy thì cũng không cần phải lãng phí thời gian làm gì. Không bằng để dành thời gian, ngoài việc xóa nạn mù chữ ra, có thể làm thêm những việc khác.
"Các con nghĩ thế nào?"
Ông chủ yếu hỏi Thanh Liễu, vì người tròn mười sáu tuổi duy nhất chỉ có Thanh Liễu, Điền Đông cũng mười sáu tuổi nhưng lại chưa đủ tuổi.
Điền Đông: "Con vẫn muốn học hai năm nữa, tuy rằng tự con biết mình không thi đỗ cấp ba đâu, nhưng con vẫn muốn học hết hai năm đã. Học được nhiều thêm chút nào hay chút đó dù sao cũng tốt hơn là chỉ biết mỗi chữ."
Hắn gãi đầu, nói ra suy nghĩ của mình.
Điền Viễn Sơn: "Không có phần của con, con chưa đủ mười sáu."
Điền Đông: "Hả? Ồ!"
Tự mình đa tình thật là!
Điền Thanh Liễu: "Vậy con đi lớp người trưởng thành."
Nàng vừa mở miệng đã nói, có thể thấy cũng đã nghĩ qua chuyện này rồi.
Ông Điền thở dài.
Điền Thanh Liễu nhỏ giọng nói: "Con cũng biết học nhiều chút sẽ luôn tốt, nhưng con không có thích việc học lắm. Thay vì vừa học chút ít vừa kiếm sống qua ngày thì không bằng để thời gian cho bản thân, còn có thể làm được những việc khác."
Không phải là nàng không thích học cái gì, mà là việc học của nàng thật sự bình thường thôi.
Nàng nói nhỏ: "Con cũng gần mười tám rồi, tuy nói mười bảy tuổi tròn, nhưng cũng không còn nhỏ nữa, con không muốn phí thời gian của mình."
Ông Điền nhìn con gái, hỏi: "Trước kia con cũng đã từng nghĩ đến rồi à?"
Thanh Liễu gật đầu, nàng thật sự đã nghĩ tới rồi, nhưng lại không có quả quyết như Lan Ni Tử, trực tiếp đi tìm. Về điểm này, nàng cảm thấy mình không bằng Lan Ni Tử. Thanh Liễu nhếch miệng, cảm thấy mình lần sau hẳn là dũng cảm hơn!
"Thật ra con cũng nghĩ tới rồi, nhưng không dám nhắc đến."
Ông Điền gật đầu: "Vậy con không đi học nữa thì sau này thế nào, chỉ ở nhà làm việc để dành tiền thôi à?"
Ánh mắt Thanh Liễu hơi mông lung một chút, nhưng rất nhanh nói: "Thật ra con cũng chưa nghĩ kỹ lắm, chỉ là con cảm thấy thà làm mấy việc đó, không bằng nghĩ xem mình có thể làm gì khác."
Bác của Điền Điềm xen vào: "Có thể học nhiều thứ mà, cô bây giờ đang tập đan áo len, sau này cũng có thể học thêm những cái khác nữa."
Điền Thanh Liễu: "Ừ, cũng đúng, luôn có thể học thêm."
Ông Điền thấy con gái mông lung, nhưng ngược lại cũng không làm khó con gái, từ từ rồi sẽ tính. Ai trong số bọn họ chẳng thế.
Trần Lan Hoa: "Thôi được rồi, ăn cơm thôi."
Cả nhà nhanh chóng ăn cơm, Trần Lan Hoa nói: "Thôn ủy của các con dạo này cũng bận nhỉ."
Ông Điền: "Ai nói không phải."
Ông lại nghĩ đến một chuyện, nói: "Mấy hôm nữa thời tiết ấm lên, phải tổ chức cho các con đi chơi xuân một chuyến."
Mặt Điền Điềm bỗng rạng rỡ, Điền Đào kích động đâm cơm: "Chúng con cũng có thể đi được không? Chúng con cũng được đi à, tuyệt vời quá!"
Nàng tự hỏi tự trả lời, vui vẻ hết sức.
Điền Điềm: "Vậy chắc chắn là được rồi!"
Nàng cao hứng: "Ông ơi, ông có biết lần này sẽ đi đâu không?"
Ông Điền nói: "Lần này có thể đi xa, không đi trong huyện, hình như là muốn đưa các con vào thành phố đến vườn thú."
Điền Điềm: "Oa nha!"
Những người khác cũng trở nên hưng phấn, đây đúng là chuyện vui mà.
Khóe miệng Điền Điềm càng nhếch lên cao, cười tủm tỉm không ngừng.
"Vườn thú đó, con chỉ nghe nói thôi chứ chưa thấy bao giờ."
"Hừm. Mấy người bây giờ thật kỳ lạ, còn phải nhốt động vật lại cho người ta xem." Trần Lan Hoa không hiểu rõ, nhưng thật ra, bà lão lại đang ghen tị đó.
Hừ, chờ sau này bọn họ có cơ hội ra ngoài đảo, bà cũng phải đi xem mới được.
Mấy đứa nhỏ đều xem hết rồi, mà bà lại chưa từng xem, chẳng phải là bị tụt hậu rồi sao?
"Sau này có cơ hội ta cũng phải đi."
"Mẹ à, mẹ dẫn con đi được không?" Điền Thanh Tùng trêu một câu.
Trần Lan Hoa: "Đi đi đi, nếu ta đi thì sẽ cùng ba con cùng nhau."
Điền Thanh Tùng: "Úi chà!"
Trần Lan Hoa: "Hừ, tình cảm của bọn ta tốt lắm đấy nhé."
Điền Điềm cười khúc khích, vừa ăn cơm, cơm thật là thơm, món ngon nhất chính là cơm.
"Điền Điềm lát nữa con có đi lên thôn ủy xem ti vi không?"
Điền Điềm: "Không ạ, con định ôn bài."
Điền Đông: "Vậy bọn anh có thể đi."
Điền Điềm: "Đi đi, con đang bận đây."
Điền Đông giơ ngón cái lên, cảm thấy Điền Điềm thật sự giỏi, việc này mà cũng nhịn được. Niềm vui lớn nhất của hắn là được đi xem ti vi.
"Dạo này phim truyền hình hay lắm, là phim đại hiệp Hoắc Nguyên Giáp, 'hanh hanh cáp hắc', công phu đó, thật sự là đỉnh của đỉnh, so với công phu mèo ba chân mà mày tập luyện hàng ngày thì lợi hại hơn nhiều... "
Hắn nhìn em gái, thành thật nói: "Chắc ban bọn anh chỉ còn mỗi mày là chưa xem thôi, dạo này cả Song Hỉ bọn nó cũng không nhịn được mà chạy lên xem ti vi rồi."
Điền Điềm kiên quyết lắc đầu: "Con không đi, nếu mà đi là con không nhịn được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận