Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 44: Dang rộng chân (4) (length: 8702)

Cái này có mùi gì vậy.
Cửa mở, Chu Tuyết Hoa vênh váo tự đắc: "Các ngươi mau đến khiêng con trai của ta một chút."
Mọi người im lặng lùi lại một bước, không ai tiến lên, xem náo nhiệt thì số một, còn làm việc thì không phải số một, đừng hòng ai làm!
Chu Tuyết Hoa lông mày dựng ngược lên, hết sức không vừa lòng nói: "Các ngươi làm cái gì vậy? Tránh cái gì mà tránh? Sao lại không có chút lòng tốt nào thế? Mau lên, qua đây giúp đỡ! Tất cả đều là người trong thôn, sao lại chẳng biết giúp nhau, thật là quá tệ."
Nàng chưa dứt lời, vừa nói vậy, mọi người lại lùi về sau một bước.
Nói thật, mọi người quan hệ cũng không tốt cũng chẳng thân quen, sao phải bắt ép bọn họ làm việc?
Không có lý đó mà!
Tất cả bất động, Chu Tuyết Hoa tức đến nỗi thở hổn hển, mắng chửi người: "Các ngươi đồ không có lương tâm, nhà ta trước kia giàu có nhất, từng người nịnh bợ lấy lòng mà không ngớt miệng, giờ thấy nhà ta không còn như xưa, ai nấy đều lộ mặt thật. Các ngươi đều là cái loại người gì vậy! Các ngươi có còn là người không!"
"Thím Chu à, chuyện này không thể nói vậy được, nhà chúng ta vốn ở chân núi, với nhà các thím chẳng có mấy khi lui tới, nói những lời đó có ích gì đâu, trời cũng tối rồi, tôi về nhà đây." Đây là nhà lão Trần, cả nhà Trần Nhị chẳng thèm để ý mấy chuyện này, người ta vốn là thợ săn, trong thôn không có ruộng đất, trước giờ giao tiếp với người trong thôn cũng không sâu đậm.
Đứa cháu lớn là Trần Sơn chơi thân với Điền Đông, đó là vì mẹ của Trần Sơn với Tống Xuân Mai là bạn khuê phòng thân thiết.
Hai người là hàng xóm, còn chưa kết hôn đã là bạn thân.
Cũng bởi vì thế mà Trần Sơn mới cả ngày chơi cùng với Đông Tử. Về sau lại thêm Hổ Tử nữa, ba đứa cả ngày như hình với bóng.
Nhưng nếu nói tới chuyện với nhà Điền Phú Quý thì thật sự không liên quan gì.
Trần Nhị dẫn người nhà họ Trần rời đi.
Người nhà họ Trần đi rồi, Tống Thạch Đầu cũng không khách khí: "Mọi người đều biết quan hệ của hai nhà, ta không chế giễu là còn may rồi, trông chờ ta giúp đỡ, nằm mơ đi không phải?"
Hắn cũng dẫn cô vợ trẻ của mình rời đi.
Kệ xác.
Ai chả chỉ hóng chuyện! Huống hồ đây còn không phải chuyện hay ho gì!
"Thím Chu à, thím nói thế thì hơi quá, nhà chúng ta với nhà thím vốn không lui tới gì nhiều, cái vụ nịnh bợ ấy là thím tự mơ mộng ra đấy hả? Người khác không biết ra sao nhưng nhà ta thì chắc chắn không làm."
Lại một nhà nữa bỏ đi.
Chu Tuyết Hoa: "Các ngươi đúng là đồ không có lương tâm..."
Nàng bỗng phịch xuống đất, muốn giở trò ăn vạ, liền bị con trai gọi lại, trong lòng Điền Phú Quý tức chết đi được, lúc bình thường thì khỏe mạnh, mẹ hắn lúc nào cũng khiến sự tình thành ra dở tệ nhất. Còn tưởng nhà bọn họ còn như thời huy hoàng trước đây chắc?
Hắn gắng gượng giữ bình tĩnh, nói: "Mẹ, mẹ qua đỡ con."
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào một người, nói: "Chú A Nghĩa, chú giúp một chút có được không?"
Tần Cối còn có ba người bạn, Điền Phú Quý từng là người biết cư xử, cho nên cách nói của hắn so với kiểu gào thét của Chu Tuyết Hoa hữu dụng hơn nhiều.
Hắn vừa gọi, người được gọi là A Nghĩa trung niên kia cũng không chối từ, gật đầu: "Được. Ta cõng ngươi về."
Điền Phú Quý: "Cảm ơn chú!"
"Chú cháu nói gì thế, hai ta là gì mà."
Đầu óc Điền Phú Quý bây giờ ong ong, chỉ cảm thấy mọi thứ đều không suôn sẻ, hắn cố gắng cười, nói: "Cô Quan, vậy chúng tôi đi trước nhé."
Quan Lệ Na: "Được, đi cẩn thận nhé."
Lời này thật sự chẳng có ý gì, nhưng trong đầu Điền Phú Quý lại nghĩ quá nhiều, hắn cảm thấy cô bạn này đang cười nhạo mình. Dù sao, thôn của bọn họ còn chưa có ai đen đủi như hắn, đúng là tự dưng mang họa vào thân.
Thật là càng nghĩ càng thấy khổ!
Điền Phú Quý cảm thấy Quan Lệ Na đang châm chọc mình, mặt lại càng khó coi, đêm tối thế này, sắc mặt của hắn cứ thay đổi liên tục, mọi người nhìn, im lặng lắc đầu, ai nấy đều cảm thán: "Quả nhiên là bị thương không nhẹ, nhìn sắc mặt của người ta xem."
"Nếu như không bồi dưỡng cho tốt, sau này Tống Xuân Cúc chắc là chẳng có hạnh phúc gì."
"Vậy sau này cũng đừng có mở miệng nói sảy thai nữa..."
"Phụt!"
Chiêu này của Tống Xuân Cúc, thật sự khiến người ta chẳng còn gì để nói.
Sao hai chị em nhà họ Tống tính tình lại khác biệt một trời một vực vậy nhỉ.
Thật không thể hiểu nổi!
Tống Xuân Cúc bị người ta trào phúng, cúi gằm mặt không dám cãi, Điền Phú Quý thì nắm chặt nắm đấm. Cái con ngốc này, có phải là lại làm cho hắn mất mặt không. Hắn đường đường là một đấng nam nhi tốt đẹp, thật đúng là khổ tám đời, không chỉ vướng phải bà mẹ vô tích sự, lại còn thêm cô vợ ngu ngốc.
Thật đúng là có anh hùng không có vợ tốt!
Mọi người lần lượt tránh sang một bên, A Nghĩa cõng Điền Phú Quý đi, Chu Tuyết Hoa và Tống Xuân Cúc hộ tống hai bên, cứ như là đi rước dâu vậy.
Bình thường thì không bị thương, kiểu rước dâu sẽ phải có hai bên vỗ tay chúc mừng.
"Ôi, con trai, đồ của con mua đâu rồi?"
Điền Phú Quý khựng lại, nói: "Con nhớ...vừa rồi con bị ngã nên vãi ra hết rồi."
Mọi người mải lo đến người, quên hết đồ đạc rồi!
Chu Tuyết Hoa lập tức cuống lên: "Ta đi tìm!"
Nàng hỏi: "Con đã mua những gì?"
Điền Phú Quý: "Hai túi đồ, bên trong đều là đồ ăn, còn có một con gà trống lớn nữa."
Chu Tuyết Hoa không thể chịu được nữa, nàng ba chân bốn cẳng lao ra ngoài, lập tức đi tìm, "Đồ của ta đâu!"
Lúc Điền Phú Quý ngã xuống, túi đồ bị văng ra, đồ vật rải đầy đất, nhưng vì miệng túi được thắt lại nên cũng không bị rơi mất. Có điều giờ Chu Tuyết Hoa vội vàng chạy ra sân, đã thấy đồ không cánh mà bay.
Đồ mà Điền Phú Quý mua, hết thảy đều biến mất.
Chu Tuyết Hoa nhìn xung quanh, làm gì còn đồ vật nào.
Nàng vội vã tìm xung quanh, hồi lâu vẫn không thu hoạch được gì.
Chu Tuyết Hoa tức thì ngồi phịch xuống đất, giậm chân khóc mắng: "Đồ thất đức ơi là đồ thất đức, rốt cuộc thằng chó nào ăn cắp, ngươi sẽ chết không yên lành. Ngươi sẽ ăn phải ruột thối bụng nát. Đồ khốn kiếp, quân trộm gà, đáng chết."
Nàng kêu la oai oái, chẳng ra làm sao cả.
"Người ta gặp khó khăn thì lợi dụng, lúc này mà còn tham của nhà người ta, sao không ăn cho chết cái quân vương bát đản đó đi. Ông trời ơi, xin người hãy mở mắt ra! Thôn trưởng ơi, phải rồi, thôn trưởng ơi, thôn trưởng nhất định phải giúp nhà tôi, thôn mình bị trộm rồi. Nhất định phải làm chủ cho nhà tôi."
Chu Tuyết Hoa vừa khóc vừa lăn lộn, chỉ cảm thấy trời xanh nên mở mắt trừng phạt quân trộm đồ.
"Nhà ta sao lại khổ thế này!"
Chu Tuyết Hoa lăn lộn khắp sân, sắc mặt Điền Phú Quý cũng càng thêm khó coi, rõ ràng là có người đã lấy đồ đi rồi, trong lòng hắn sao có thể vui cho được?
Hôm nay thật sự là một ngày tồi tệ.
Hắn lạnh giọng: "Đều là người trong thôn với nhau cả, lại lợi dụng lúc nhà người ta gặp nạn để hôi của, phải biết rằng thôn ta trước nay có ai đi trộm cắp đâu, thế nào? Giờ giàu lên được mấy bữa thì tay chân lại không sạch sẽ nữa rồi? Coi nhà ta dễ ăn hiếp đúng không? Thôn trưởng, nhất định ông phải làm chủ cho chúng tôi."
Ở phía trước ồn ào náo nhiệt, Cổ Hoài Dân từ nhà nghỉ phía sau đi ra.
Nghe chuyện đã xảy ra, hắn liếc mắt một vòng, tuy không biết ai làm, nhưng Cổ Hoài Dân rất bình tĩnh lên tiếng: "Tôi mặc kệ là ai trong số các người đã lấy đồ, đây là lần đầu tiên, tôi cứ coi như các người nhặt được rồi nổi lòng tham, chứ không phải có tâm đi ăn trộm. Trước sáng ngày mai, hãy tự mang đến giao lại cho tôi. Lần này tôi sẽ đứng ra giải quyết, không so đo chuyện này nữa. Tôi cũng nể mặt chuyện đây là lần đầu và do nhặt được, không cần phải khai tên của các người. Nhưng nếu như tối nay không ai đem tới, sáng ngày mai tôi sẽ cho người tới nhà kiểm tra. Mọi người đừng nghĩ rằng thức ăn thì có thể hủy thi diệt tích, tôi tin chắc khoảng thời gian này các người xem tivi chắc cũng hiểu rõ, có những khi máy móc còn đáng tin hơn con người, các bác sĩ có thể kiểm tra ra những chuyện ngoài sức tưởng tượng của các người. Nếu không có ai ra mặt, chúng ta sẽ cho người đến nhà từng người một kiểm tra. Và tôi tin chắc rằng mọi người cũng đều hiểu, một con gà trống lớn, thì giấu làm sao cho được. Ngoại trừ nhà mua gà trống lớn, còn những người khác đừng có nghĩ là có thể giấu giếm được, chúng ta sẽ đến nhà kiểm tra. Nếu như ai thấy ai đã lấy đồ, thì cũng có thể kín đáo đến nói cho tôi biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận