Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 55: Chơi xuân (thượng) (1) (length: 7824)

Một buổi sáng sớm, trời còn chưa sáng hẳn, nhưng nhà nào nhà nấy đều đã sáng đèn.
Điền Điềm và đám bạn đều đã dậy sớm, không ai thiếu một ai, nàng cúi đầu ăn trứng gà.
Trần Lan Hoa nói: "Chút nữa các ngươi đi vệ sinh rồi hẳn đi, nhớ chưa?"
Điền Điềm đáp: "Dạ biết rồi ạ."
Phù sa không thể để trôi ruộng nhà người khác mà!
Từ khi bắt đầu trồng trọt vụ xuân, mẹ của nàng đã quản chuyện đi vệ sinh rất nghiêm, hễ cứ ai 'đại sự' đều phải về nhà giải quyết, nếu như ai không nhịn được mà đi ở ngoài thì Trần Lan Hoa sẽ xót xa nhắc đi nhắc lại cả ngày.
Vì đó là phân bón hảo hạng đấy.
Phân hóa học bọn họ tất nhiên cũng mua về dùng, nhưng cái thứ đó làm sao so được với loại phân tự nhiên này chứ?
Vừa tự nhiên lại vừa không tốn tiền.
Đừng nói Trần Lan Hoa keo kiệt, nhà nào cũng thế cả thôi, cho nên thường thấy cảnh người ta ôm bụng chạy vội trong ngõ hẻm, khỏi phải nói, đó là đang vội về nhà đi vệ sinh. Ngoài ruộng cũng có một cái nhà vệ sinh chung rộng lớn, nhưng mà giờ thì vẫn còn sạch sẽ.
Có thể thấy sự chấp nhất của mọi người.
Đám trẻ nhà họ Điền lần lượt đi vệ sinh xong xuôi, còn chưa kịp xuất phát thì Điền Đào đã lo lắng núp bên cạnh chị gái, đây là lần đầu tiên nàng ra ngoài.
Trần Lan Hoa lên tiếng: "Nào, uống thuốc chống say sóng vào."
Đây là thuốc đã được phát từ tối qua, Quan Lệ Na dặn dò hôm nay trước khi ra ngoài phải cho bọn trẻ uống hết. Trần Lan Hoa nhớ kỹ lắm, say xe rất khó chịu. Tuy chưa chắc tất cả mọi người sẽ say sóng, nhưng bọn trẻ đều lần đầu tiên đi thuyền, không quen cũng là chuyện thường tình, để tránh cho chúng khó chịu, nên tốt nhất là cho chúng uống thuốc trước.
Nói chung không thể giống như Điền Phú Quý lần trước được.
Đó đúng là một vết xe đổ.
Điền Điềm say sóng cũng không nặng lắm, nhưng vẫn hơi khó chịu, nên vẫn uống thuốc. Những đứa trẻ khác cũng không ngoại lệ, Trần Lan Hoa dặn: "Đi ra ngoài, đừng nói gì khác, phải chú ý an toàn, hiểu chưa?"
"Dạ hiểu ạ."
Trần Lan Hoa nói tiếp: "Thanh Liễu, con là chị lớn, cũng là cô của chúng nó, đi đường nhớ trông nom các em nhé."
"Dạ vâng ạ."
Trần Lan Hoa lại lải nhải dặn dò thêm vài câu, rồi nhìn đồng hồ, nhà bà chỉ có một cái đồng hồ treo tường ở nhà chính, Trần Lan Hoa nói: "Được rồi, cũng sắp đến giờ rồi, đi thôi."
Điền Điềm và các bạn đeo cặp sách đi ra ngoài.
Điền Điềm sờ vào lưng quần, sau lưng nàng có một cái túi nhỏ, bên trong có năm đồng tiền, anh trai nàng cũng có một cái.
Đây là tiền mẹ cho để phòng thân, về nhà sẽ phải nộp lại, nhưng đi ra ngoài vẫn phải mang theo, lỡ có chuyện gì thì cũng dùng được. Tống Xuân Mai không hiểu đạo lý cao xa, nhưng bà biết, đi ra ngoài thì có chút tiền vẫn là tốt nhất.
Năm hào thì đúng là quá ít.
Nhưng đừng nhìn Trần Lan Hoa trông vậy, bà ấy chịu bỏ ra năm hào cho đám trẻ, trong thôn cũng ít ai làm được như vậy.
Nói sao nhỉ.
Không thể nói là bà ấy keo kiệt, chủ yếu là vì mọi người đã quen với nếp sống thời xưa. Tuy rằng bây giờ thời gian của bọn họ cũng gần như đầu những năm 90 của những người dân quê bình thường, nhưng những cái như việc cha mẹ không chia gia sản, hay những thói quen khác thì vẫn còn nếp cũ.
Mọi người cũng quen với việc không cho tiền bọn trẻ.
Cho nên Điền Điềm bọn họ có năm hào đã là tốt lắm rồi.
Người nhà họ Điền cùng đi đến ủy ban thôn, bên đó đã rộn rịp, có không ít người đã tới. Trần Lan Hoa tìm kiếm, không thấy chiếc xe khách quen thuộc của mình đâu, bèn hỏi: "Ủa, xe đâu rồi?"
Điền Điềm trả lời: "Nãi, không có xe đâu, bây giờ nước biển tan rồi, chúng ta phải đi ra bờ biển rồi ngồi thuyền."
Trần Lan Hoa vỗ đùi nói: "Nghĩ coi, thế này đâu có dễ dàng như mùa đông chúng ta ra ngoài ngồi xe, hồi đó là có thể lên xe ngay tại ủy ban thôn, lúc về cũng là về đến ủy ban thôn, đúng là đỡ phải đi một đoạn ra bờ biển này. Hồi đó sướng hơn nhiều. Mà đi xe thì cũng dễ chịu hơn, à đúng, Điền Phú Quý chắc là không thấy thế, nó say xe mà. Chứ bọn mình thì thích."
Bà ấy lại bắt đầu 'nổ'. Đừng trách bà, bà chính là thấy mình may mắn hơn người ta thôi mà. Ai bảo bọn họ đã từng ra ngoài rồi.
"Hì hì."
Trần Lan Hoa cười đắc ý nói: "Hồi đó chúng ta. . ."
Bà ba hoa không ngừng!
Những người khác trong thôn: "..."
Cái bà này cứ thế mà 'khoe' thôi!
Quan Lệ Na lên tiếng: "Tôi sẽ kiểm tra lại quân số một chút."
Hễ mỗi lần ra ngoài đều có Quan Lệ Na đi cùng, chị ấy là một trong số ít những phụ nữ cán bộ của thôn, làm việc cẩn thận, nên mỗi lần ra ngoài đều có chị ấy.
Quan Lệ Na điểm danh từng người, xong liền nói: "Được rồi, mọi người đến đủ cả rồi, chúng ta đi ra bờ biển thôi, tôi phát thuốc say sóng cho mọi người hết rồi chứ?"
"Rồi ạ."
Quan Lệ Na nói: "Vậy được, chúng ta xuất phát thôi."
Trời còn chưa sáng, mấy nam đồng chí đều mang theo đèn pin, chiếu sáng cả một khoảng phía trước, các bậc phụ huynh cũng không vội về nhà, rất nhiều người nhà cùng đi theo ra bến tàu, định đưa tiễn bọn trẻ.
"Thằng nhóc nhà ngươi á, cha ngươi còn chưa được đi ra ngoài đâu, vậy mà con thì sắp được đi rồi đấy. Nhìn xem, bọn trẻ con bây giờ may mắn thật."
"Đám trẻ này đúng là có số hưởng mà."
"Đi ra ngoài thì phải đi theo người trong thôn đấy nhé, không được tin người lạ."
"Tao thấy trên ti vi đưa tin có mấy vụ trộm cắp, cướp giật, lừa đảo, tốt nhất đừng có mà chạy lung tung, chúng ta có mỗi một mình mày là con trai nối dõi tông đường thôi đấy. Mày mà làm sao thì cả nhà tao không sống nổi đâu. Thôn trưởng à, anh phải để ý đến cháu tao đấy, cháu trai nhà tao chín đời độc đinh đấy nhé!" Đây là Chu Tuyết Hoa, bà ta túm chặt lấy cháu đích tôn Điền Diệu Tổ không buông tay.
"Bác Chu, nhà bác chẳng phải tám đời độc đinh sao, sao giờ lại thêm một đời nữa rồi?"
"Ai dà, hồi trước không phải nói ba đời độc đinh hả?"
Mọi người đồng loạt nghi vấn: "Thế rốt cuộc là mấy đời vậy? Sao mà thích nói sao thì nói vậy hả?"
Chu Tuyết Hoa bực bội nói: "Mắc mớ gì đến mấy người, tao nói chín đời là chín đời!"
Trần Lan Hoa yếu ớt nói: "Mọi người đừng hỏi nữa, không chừng một thời gian nữa lại thành mười tám đời độc đinh."
"Phụt!"
"Ha ha ha ha!"
Chu Tuyết Hoa tức run cả người.
"Mày mày mày, được lắm Trần Lan Hoa, mày muốn gây sự đúng không?"
Trần Lan Hoa đáp: "Sao tôi hung dữ thế? Không phải là chính bà luôn mồm thay đổi đó sao? Biết đâu tôi lại nói trúng tim đen của bà rồi?"
"Mày, tao với mày không đội trời chung! Đồ thất đức, thứ đồ đáng nguyền rủa, mày không phải là người. . ." Chu Tuyết Hoa bắt đầu chửi rủa. Bà lão này chửi rủa chẳng kiêng nể ai cả. Trong chớp mắt là kéo cả tổ tông mười tám đời vào.
Trần Lan Hoa nói: "Sớm tinh mơ mà nổi cơn tam bành vậy, coi chừng đi luôn đấy bà già."
"Phụt!"
Lại có người phun cả ra, mọi người cảm thấy, Trần Lan Hoa thật là quá lợi hại trong việc chọc giận người khác.
Chu Tuyết Hoa định tiếp tục chửi, nhưng Điền Diệu Tổ đã lên tiếng: "Nãi à, nãi đi nhanh lên đi, cháu muốn đi trước nhất cơ."
Thằng nhóc nào chịu thua ai đâu?
Chu Tuyết Hoa vội nói: "Ừ ừ ừ, nãi đi nhanh."
Bà ta chạy đuổi kịp thôn trưởng rồi nói: "Thôn trưởng Cổ à, nhà tôi nó là dòng độc đinh đấy, anh phải luôn luôn để ý đến nó đấy nhé, con của nhà khác có mất đi cũng không sao, dù gì thì nhà người ta cũng đều là một trai một gái, nhưng nhà tôi thì không được đâu, nhà tôi là dòng dõi Kim Quý đó. Anh phải để ý đến cháu tôi từng phút từng giây đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận