Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 72: Phá phòng (4) (length: 7815)

Hắn run rẩy: "Mẹ ơi. Chẳng lẽ là cá mập sao?"
Trần Lan Hoa trong nháy mắt kinh hãi, không thể tin: "Cái gì! Để ta xem một chút!"
Nàng lo lắng mặt mày trắng bệch: "Lão đại nhà ta, lão Nhị, hôm nay ra biển đó! Kia là cái gì? Là cá mập sao?"
Từ rất xa đã có thể thấy một cái vật lớn, nhưng lại không nhìn rõ là cái gì!
Trần Lan Hoa lo lắng cực độ, người đều run lên. Nàng hốt hoảng: "Hội thôn, mau đến hội thôn gọi người! Tranh thủ thời gian xem có đứa trẻ nào đi bơi ở bờ biển không!"
Điền Quý Tử: "Ta đi ngay, ta đi!"
Lúc này hắn ngược lại là có ích, không nói hai lời liền chạy, Tôn Tuệ Phương: "Ngươi nhanh lên."
"Được!"
Đúng vậy, thôn bọn họ chính là như vậy, có thể sau lưng mắng chết đối phương.
Nhưng việc mấu chốt là phải đoàn kết thành một khối, nếu không thì đến lúc chạy nạn sẽ không ai cả, người đông sức mạnh lớn! Khi gặp chuyện lớn, bọn họ rất dễ đoàn kết.
Điền Quý Tử chạy vùn vụt, Trần Lan Hoa nhìn ra xa: "Lão Tôn, ngươi xem bên kia có phải là cá không? Sao mà nó to thế!"
Tôn Tuệ Phương: "Nhìn giống như là cá."
Thật ra các nàng không hiểu nhiều lắm về những thứ dưới biển, nhưng sau hơn một năm học, các nàng vẫn quen thuộc với một vài loài cá phổ biến. Tuy rằng rất xa nên căn bản không nhìn rõ, nhưng nhìn thoáng qua đã thấy nó rất lớn.
Ruộng của họ ở lưng chừng núi, đứng ở đầu ruộng không nhìn thấy bờ biển. Nhưng lại có thể nhìn thấy những chỗ xa hơn một chút, nếu thật là cá mập thì nguy hiểm quá. Dù nói là không chắc đụng đến thuyền của Trương Hoành, nhưng ai có thể yên tâm?
Hơn nữa, cũng không biết có đứa trẻ nào đi bơi không, tuy bây giờ đã qua mùa thu hoạch, sáng tối đều lạnh, ít đứa trẻ xuống nước, nhưng các nàng cũng rất bất an.
"Không được, ta phải đi ra bờ biển xem tình hình." Trần Lan Hoa nhanh chóng hành động.
"Ngươi đợi đã. Thứ này có thể lên bờ không?" Tôn Tuệ Phương giữ Trần Lan Hoa lại.
Trần Lan Hoa: "Vậy chắc chắn không thể, ngươi đi học không tập trung gì cả."
Cái này thì không có gì phải lo lắng, Trần Lan Hoa rất nhanh chạy xuống núi. Tôn Tuệ Phương: "Ta đi cùng ngươi, đừng là cá mập, nếu là cá mập thì đáng sợ lắm. Mấy đứa nhỏ mới đây còn đang bơi lội ở gần đây."
Thật sự nghĩ tới thôi cũng thấy sợ.
"Nếu thật có cá mập thì xong đời."
"Chắc là cá voi thôi."
"Ai, không phải, mặc kệ là cá mập, cũng đừng có đến gần đây, chỗ mình không phải là biển sâu, sao lại có mấy thứ này tới đây chứ."
Hai bà lão vội vàng chạy về phía bờ biển, Trần Lan Hoa: "Chỉ mong ở bờ biển không có đứa trẻ nào."
"Nếu mà nhìn thấy ai xuống nước, đánh nát mông nó."
Hai người vội vàng, loạng choạng chạy xuống. Lúc này Điền Quý Tử cũng loạng choạng chạy đến trong thôn, lớn tiếng: "Trưởng thôn, trưởng thôn, xảy ra chuyện rồi, ngoài bờ biển có một con cá lớn, mau ra xem đi, lớn lắm, không biết có phải cá mập không."
Cổ Hoài Dân nghe thấy tin dữ này, trong nháy mắt vội vàng, nói: "Chuyện gì xảy ra? Nhanh, nhanh..."
Mọi người nhanh chóng hành động, Quan Lệ Na vội đi đến phòng phát thanh, chiếc loa lớn trong thôn nhanh chóng vang lên, các ông bà đều nhanh chóng đi ra ngoài, mọi người cùng nhau chạy về phía bờ biển, may mà nhà nào cũng giữ con mình, các đứa nhỏ đều ở nhà, ai nấy đều yên tâm.
Sợ nhất là bọn trẻ trưa chạy ra ngoài chơi, không thiếu đứa nào thì mọi người có thể yên tâm.
Nhưng dù vậy, ai nấy đều cầm theo cuốc xẻng và các công cụ khác chạy ra bờ biển, Điền Điềm bọn họ là lũ trẻ lớn đương nhiên không được phép đi, Tống Xuân Mai: "Thanh Liễu con cũng đừng đi."
Có đi cũng không giúp được gì, lỡ còn phải để người khác lo lắng thêm.
Người lớn đều chạy ra bờ biển. Những người khác không đi cũng không ở trong nhà, đều đứng ở ngoài ngõ, túm năm tụm ba, nhanh chóng tụ tập lại với nhau, Điền Điềm nhíu mày, lo lắng nói: "Không biết có phải là cá mập không."
"Ai mà biết, hy vọng không phải cá mập, cá mập cắn người là chuyện lớn đấy."
"Đúng đó."
Trong chốc lát, ngay cả Điền Diệu Tổ vẫn luôn thích huênh hoang cũng không dám khoác lác, ngoan ngoãn im như thóc, vì để các con biết biển nguy hiểm, bọn họ đã xem rất nhiều phim tài liệu. Trẻ con tuy còn nhỏ, nhưng không ngốc, từng người xem đều còn nhớ rõ, đương nhiên biết cá mập là gì, không ai dám đem mạng nhỏ của mình ra đánh cược, khoác lác càng không.
Điền Điềm: "Theo lý mà nói, bờ biển gần đảo Đá Cá nhà mình đều là nước nông, cá mập không nên đến gần mới đúng chứ."
"Việc gì mà chẳng có ngoại lệ." Thanh Liễu cũng thở dài.
"Điền Điềm, cha ngươi bọn họ có phải ra biển không, liệu có gặp cá mập không?" Trân Hà nhẹ giọng hỏi, Điền Điềm nghe vậy liền trừng mắt nhìn Trân Hà một cái, nói: "Cha ta không sao đâu. Còn chưa chắc đã là cá mập mà."
Có lẽ vì thấy Điền Điềm giọng có hơi cứng rắn, trong lòng Trân Hà ngược lại lại thấy vui vẻ hơn một chút, nàng ta không phải là muốn nhà Điền Điềm gặp chuyện, mà chỉ là thấy Điền Điềm không vui, thì nàng ta liền vui.
Trái lại cậu em trai ngoan của hắn là Diệu Tổ cuối cùng nhịn không được, hắn ta cười trên nỗi đau người khác nói: "Cha mày chắc chắn gặp phải cá mập rồi, có khi bị cá mập ăn thịt rồi cũng nên!"
Cái thằng mồm mép này, dù đến muộn, nhưng không bao giờ vắng mặt.
Điền Điềm biến sắc, giơ tay tát thẳng vào mặt nó một cái, bốp!
Một cái tát thật mạnh.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn Điền Điềm, không ngờ Điền Điềm vẫn luôn hiền lành lại ra tay đánh người, Điền Điềm lạnh lùng nói: "Nếu như mày không biết nói thì ngậm mồm lại, còn để tao nghe mày nói linh tinh, tao sẽ đánh chết mày!"
Điền Diệu Tổ ngây ra một lúc, sau đó mới phản ứng lại là mình bị đánh, liền oa lên khóc: "Mày đánh tao, mày dám đánh tao! Đồ đền tiền, cha mày thế nào cũng chết... A!"
Điền Điềm tát cho nó ba cái nữa, nói: "Mày còn nói nữa! Mày cứ nói đi! Mày xem tao có đánh mày không!"
"Điền Điềm. Mày làm cái gì thế."
Trân Hà và mấy người chị em hét lên, định bảo vệ em trai, Điền Điềm trực tiếp siết nắm đấm, răng rắc kêu lên, nói: "Sao? Mấy người muốn đánh nhau đúng không? Cứ nhào vào đi! Tao mà sợ mấy người thì tao không phải là Điền Điềm nữa!"
"Đồ mồm mép, khi dễ ai hả?"
"Đúng đó!"
Song Hỉ và mọi người nhanh chóng đứng về phía Điền Điềm, Điền Đào mấy đứa cũng giận đỏ cả mắt, cha của bọn họ đều ra biển cả rồi, ai mà không giận? Lúc này còn nói những lời trù ẻo như vậy là muốn cho ai nghe đây.
"Muốn đánh nhau đúng không?"
Trân Hà biết em trai nói chuyện không hay, nhưng vẫn không chịu thua: "Em trai tao còn nhỏ, không phải cố ý, mày có đáng làm như vậy không? Các người định lấy đông hiếp yếu à?"
Điền Điềm cười lạnh: "Con nít? Ai mà chẳng là con nít? Tao đây cũng vẫn còn con nít đấy? Con nít thì mồm mép được à? Thế tao cũng có thể trù cho cả nhà mấy người chết được hả? Buồn cười thật, Trân Hà à, mày bớt ở đó mà làm người tốt đi, tao thấy mày cũng khéo ăn khéo nói đấy! Em trai mày mồm mép thì là con nít, các người muốn cả nhà đánh một mình tao lại không cho là mình lấy đông hiếp yếu, mọi người thấy không ai chịu được mà đứng ra thì mày lại kêu là lấy đông hiếp yếu. Cái gì mày cũng nói được hả? Mày đúng là giỏi nói quá ha!"
Nàng ta chỉ vào Điền Diệu Tổ nói: "Điền Diệu Tổ, nếu mày là đàn ông thì bước ra đây. Mày xem tao có cần người giúp không, tao không đánh mày tè ra quần thì tao không họ Điền nữa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận