Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 60: Ghen tị ghen ghét (2) (length: 7845)

Điền Đông cảm động: "Gia..."
Gia thương hắn nhất chính là hắn.
Điền lão đầu: "Lão bà tử ngươi đưa sổ sách đây."
Trần Lan Hoa: "Được."
Trời ạ, ngươi xem xem, cái người cầm đầu này cũng chẳng ra gì.
Điền lão đầu: "Tuy mỗi tháng chúng ta đều có trợ cấp, nhưng cũng tốn kém không ít. Hiện tại trong sổ sách còn có bốn ngàn bốn."
Mọi người hít ngược một hơi, chừng này không phải ít a.
Điền lão đầu: "Cả nhà ta một tháng trợ cấp liền chín trăm. Tính ra hơn nửa năm, trong tay có bốn ngàn bốn không phải rất bình thường sao? Nếu không phải đầu xuân mua cây giống với phân hóa học thì còn nhiều nữa nhỉ."
Hắn nói: "Sổ sách ở đây, lão thái thái ngươi đọc lên một lần đi."
Trần Lan Hoa im lặng: "..."
Lão đầu này, chỉ giỏi sai việc nàng thôi, nàng đường đường là người đứng thứ hai trong nhà, việc này sao có thể để nàng làm chứ? Nàng liếc mắt, nói: "Đông Tử, con là trưởng tôn thì con đọc đi."
Điền Đông: "Dạ, được."
Hắn rất nhanh đọc.
Từng khoản trong nhà đều rõ ràng, chẳng có vấn đề gì, người mơ hồ đến mấy nghe xong đều biết nhất định khớp với sổ sách. Dù sao mới chưa tới một năm! Trước kia có cái gì đâu, đâu còn gặp vấn đề ở phương diện này.
Điền lão đầu: "Trong bốn ngàn bốn này, có trợ cấp của Thanh Liễu, Thanh Liễu chưa đủ mười tám tuổi, một tháng trợ cấp năm mươi lăm, tiền trợ cấp cũng nhận hơn bốn trăm, trong hơn nửa năm này, ta trừ hết một trăm hơn tiền sinh hoạt, hợp lý chứ?"
Khuê nữ hắn làm gì tiêu hết một trăm, nhưng mà dù sao không còn là đứa bé, vẫn là phải tỏ ra công bằng.
"Cha, muội muội không cần trừ tiền."
"Đúng đó."
"Các ngươi đừng nói, các ngươi cũng đều có gia đình, có con, phải nghĩ cho cái gia đình nhỏ. Còn lại bốn ngàn mốt, ta làm chủ, hai phòng các ngươi mỗi phòng cầm một ngàn rưỡi, ta và mẹ ngươi là một ngàn mốt."
"Cha..."
Điền lão đầu: "Các ngươi cứ yên lặng nghe, ta lặp lại lần nữa, không phải để các ngươi có ý kiến."
Mọi người im lặng.
Điền lão đầu: "Tiền tiết kiệm cứ chia như vậy, khuê nữ, ba trăm này không cho con, đưa cho mẹ con để con tích lũy, con cứ yên tâm, tiền này là của con, chúng ta sẽ không tiêu xài hoang phí. Con còn trẻ, sợ con không biết tích góp."
Điền Thanh Liễu gật đầu, nàng đều nghe.
Điền lão đầu: "Tuy phân gia, việc trong nhà vẫn phải làm, nấu cơm gánh nước chẻ củi hai phòng các ngươi luân phiên nhau làm. Sản xuất trên đất, cơ bản đều là hai anh em các ngươi chiếm phần lớn, nhưng mà đất vẫn là của hai vợ chồng ta và cả phần của muội muội con, các con cũng phải chia phần ra."
"Được."
Điền lão đầu: "Chúng ta bây giờ tuy thể trạng còn rất tốt vẫn làm được, nhưng mà chúng ta cũng đã năm mươi người rồi, người nhà bình thường thì tầm tuổi này nên dưỡng già, hai anh em các ngươi mỗi phòng một năm cho một trăm đi, sau này giá cả cao, cái này lại xem xét điều chỉnh."
"Được."
Các phương diện đều nói rõ ràng.
Điền lão đầu: "Đã phân gia, Đông Tử đi học ở ngoài, tiền sinh hoạt là bên phòng các ngươi tự lo."
Điền Thanh Tùng: "Đây là đương nhiên."
Điền lão đầu: "Thường nói nhà nghèo sinh con trai giỏi giang, các ngươi cũng đừng làm thiệt Đông Tử, một tháng thằng bé còn có năm mươi lăm tiền trợ cấp đấy."
Điền Thanh Tùng và Tống Xuân Mai liên tục gật đầu.
Tống Xuân Mai càng cảm thán lão gia tử đầu óc nhạy bén, phân gia kiểu này quá nhanh gọn. Nhưng nàng cũng hiểu, phòng thứ hai lúc đầu có thêm một đứa con liền nhiều thêm một phần trợ cấp, nếu như nhà hắn Đông Tử ra ngoài đi học thì lại mất một nhân lực, vậy thì phòng thứ hai càng thêm thiệt thòi.
Một lát thì không sao, nhưng nếu để lâu thì làm sao không có khúc mắc trong lòng được.
Nhất định là không được như vậy.
Tống Xuân Mai thấy thế này rất tốt, ít nhất không để cả nhà náo loạn mất hòa khí, trong thôn họ bởi vì không công bằng mà cãi nhau phân gia không hòa thuận, đâu phải chỉ một hai nhà, nhà bọn họ cũng không muốn để ra chuyện cười này. Dù sao nàng cũng không muốn nghĩ chiếm lợi từ phòng thứ hai.
Còn về phòng thứ hai, Vương Sơn Hạnh đương nhiên biết lúc này phân gia có lợi cho mình, vậy khẳng định là giơ hai tay tán thành. Vì vậy vui vẻ ngồi ở đấy, chỉ là không cười toe toét ra, nếu như nàng thật sự cười phá lên, bà bà đảm bảo sẽ đánh người.
Chuyện phân gia tiến triển rất thuận lợi, mỗi phòng đều có thêm một khoản tiền.
Tuy nói về sau mỗi tháng phải nộp sinh hoạt phí, nấu cơm đi biển đánh bắt cá gì vẫn phải đưa vào việc chung, nhưng lại khác biệt, số trợ cấp này là của mình mà. Nghĩ đến là thấy vui vẻ rồi. Mà chuyện phân gia đã nói rõ ràng, chuyện Điền Đông ra ngoài học lại càng không có ý kiến gì.
Điền Thanh Tùng tự nhiên là rất tán thành, đây là trưởng tử của hắn, tự nhiên mong trưởng tử có tương lai.
Một nhà bọn họ dưới sự thu xếp của Điền lão gia tử rất nhanh liền quyết định xong, nhưng không phải nhà nào cũng có thể được như thế.
"Điền lão đầu, thôn trưởng ~"
"Thôn trưởng..."
Có người gọi người ở ngoài cửa, Trần Lan Hoa ló đầu ra xem, a một tiếng, nói: "Là Khương lão đầu và Trần Nhị."
Hai người này đến làm gì.
Điền Viễn Sơn: "Gọi người vào đi."
Điền Đông vội vàng đi ra ngoài trước, không lâu sau, hai lão đầu liền vào đến, bọn họ cùng nhau đến không phải vì chuyện gì khác, chỉ là vì chuyện đi ra ngoài, Trần Nhị là cha của Trần Sơn, Khương lão đầu là cha của Khương Dũng Tuyền, cha của Hổ Tử.
Cùng họ Khương, Khương lão đầu còn mạnh hơn nhiều so với cha ruột Lan Ni Tử, Khương lão ỉu xìu.
"Lão đại ca, nhà ngươi sao lại tụ tập đông đủ thế này? Đang bàn chuyện của Đông Tử?"
Điền lão đầu: "Không phải, nhà ta phân gia."
"Cái gì!"
"Phân gia!"
Hai ông lão thật sự ngơ ngác, giờ lại muốn phân gia rồi á? Nhà ngươi làm lớn chuyện như vậy?
Điền lão đầu: "Thực ra là như vậy..."
Điền lão đầu cũng không giấu diếm, chuyện này có gì mà giấu, tóm lại phân gia cũng muốn nói ra. Hắn phân tích cho hai ông lão nghe một chút, còn nói: "Các ông xem những người ở đây, không phải ai cũng sống chung cả đời, phân gia sớm hay muộn thôi, chi bằng sớm đi, tránh để đến lúc đó anh em giữa lại không thoải mái. Vừa vặn có cơ hội này, liền phân ra. Còn chuyện đi học ở ngoài, tôi khẳng định là rất tán thành. Con trẻ nếu như học nhiều thì có cơ hội tốt hơn, bằng không thì chẳng phải cả đời trồng trọt sao? Tôi xuất thân nông dân, tôi cũng không nói trồng trọt là không tốt, nhưng có cơ hội tốt hơn thì vẫn nên nắm bắt."
"Đúng là đạo lý này."
Trần Nhị: "Ý tưởng này của ông tôi đồng ý, thực ra gần đây tôi cũng đang nghĩ đến chuyện phân gia..."
Chỉ có Khương lão đầu cười khổ: "Nhà tôi thì không phân được rồi, nhà tôi thằng con út chưa cưới vợ, mà nó thì lại chẳng đâu vào đâu, cái này nếu phân gia thì sau này nó tính sao. Có không ra gì thì cũng là con mình, không thể không quản chứ."
Kỳ thật ông cũng đồng ý để Hổ Tử ra ngoài học, nói đi nói lại, hóa ra phát hiện nhà mình có vấn đề cũng không phải là Hổ Tử, mà là con út Khương Dũng Tuyền.
"Ai. Nhà các ông Thanh Hòe thế nào rồi? Thằng nhóc đó cùng Dũng Tuyền cũng đều là đồ ngốc, ta thật là... ta thật hận không thể ngày nào cũng đánh nó, cái đầu nó đúng là không thông, haizz."
Kỳ thật trong lòng ông cũng muốn cùng Điền lão đầu kết làm thông gia, Thanh Liễu là cô nương tốt mà ông từng thấy, Điền lão đầu cũng hiểu lẽ phải, nhưng mà con ông đầu óc u mê, nhất quyết để mắt đến Lan Ni Tử, thật sự là có bệnh mà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận