Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 70: Hốc cây ngọt (5) (length: 7741)

Ngươi coi thường ai vậy hả.
Điền Điềm nhân lúc hai người kia đang buồn rầu, mau trốn đi, lúc này không đi thì chờ đến bao giờ. Nếu không đi, chuyện này coi như xong. Điền Điềm chạy trốn như một con chuột, trên đường gặp Lan Ni Tử hảo tâm nhắc nhở: "Ngươi đừng có tới gần Quý Tử Thúc và Thanh Hòe thúc, nếu không thì bọn họ sẽ hỏi ngươi ủng hộ ai."
Lan Ni Tử: "..."
Mẹ ơi, hai cái tên không có khả năng.
Các ngươi cũng không nhìn lại mình xem có thể thi đậu không hả?
Nhưng Lan Ni Tử lại nhận lấy lòng tốt của Điền Điềm, gật đầu, nói: "Ta biết rồi."
Vừa vặn, nàng dạo này cũng đang rất buồn rầu, không rảnh cùng mấy cái tên ngốc như chim kia cãi cọ.
Nàng nói: "Ta thật là quá phiền rồi."
Điền Điềm cũng không muốn dây dưa với nàng, nàng còn sợ bị Lan Ni Tử bám lấy ấy chứ, dạo này Điền Điềm hơi bị được yêu thích, mọi người hình như đều rất muốn tìm nàng tâm sự, đương nhiên cũng là do nàng nhiều chuyện, không có gì làm cứ hay đáp lời người khác, thế là liền bị để mắt tới.
Gần đây có tới mấy người tìm nàng.
Điền Điềm đi dọc theo đường, vù vù vù chạy.
Lan Ni Tử nhíu mày: "Sao cứ lén la lén lút vậy?"
Nhưng nàng cũng không cảm thấy là do mình có vấn đề, nghĩ đến Điền Quý Tử bọn họ, cảm thấy bọn họ rất đáng ghét, nàng cũng mau về nhà thôi, dù sao không phải ở nhà là được chứ sao. Từ khi vào mùa thu hoạch mấy người này không giúp mình làm việc, Lan Ni Tử cũng không còn kiên nhẫn ứng phó đám liếm chó này nữa.
Không có ý nghĩa, nếu như trước kia nàng còn có chút tinh thần để ý, bây giờ là một chút cũng không, dù sao cũng sợ so sánh, đám người này còn không bằng mẹ mình liếm chó có ích, nàng còn ý nghĩa gì nữa?
Lan Ni Tử cảm thấy đặc biệt vô vị, cho nên hiện tại liền buông xuôi, một chút cũng không muốn đối phó với ai.
Cái đám người vừa không có tiền, thứ hai cũng không thể giúp người ta làm việc, bình thường chỉ có thể nhận được một chút ơn huệ nhỏ, như vậy có ý nghĩa gì? Đều có lỗi với công sức mình bỏ ra. Cho nên gần đây Lan Ni Tử rất không có hứng thú.
Nàng dùng tâm sức với mấy người này cũng rất nhiều, cuối cùng nhận được ít như vậy, vậy thì nàng thà không cần đến mấy người này, không dây dưa với mấy người, mặc dù có thể thiếu đồ, nhưng mà nàng không mệt a.
Mẹ ơi, ứng phó với đám người vừa ngu vừa xấu thì đúng là rất mệt mỏi.
Lan Ni Tử hiện tại vẫn còn có chút do dự, nhưng thái độ không vui đối với đám liếm chó là chắc chắn rồi.
"Lập Nghiệp, mẹ đâu?"
Tiểu Lập Nghiệp bình tĩnh nói: "Ra ngoài rồi, hình như đi gặp Điền Phú Quý."
Lan Ni Tử: Thảo!
Cái này là chuyện gì vậy!
Nàng còn không giỏi bằng mẹ nàng!
Lan Ni Tử: "Được rồi được rồi, tùy bà ấy thôi."
Giống như không theo thì mình có thể làm gì được ấy.
Kỳ thực, có làm được gì đâu.
"Lan Ni Tử, Lan Ni Tử có ở nhà không?"
Nghe thấy là giọng Điền Quý Tử, Lan Ni Tử: "Sau này bọn họ tìm ta thì cứ nói ta không ở nhà."
Tiểu Lập Nghiệp gật đầu: "Dạ."
Lan Ni Tử: "Phiền chết đi được!"
Nàng nói: "Theo đuổi ta vì sao không phải kiểu người như Điền Lãng?"
Tiểu Lập Nghiệp nhìn Lan Ni Tử sâu sắc, Lan Ni Tử: "Sao thế?"
Lập Nghiệp: "Không có gì."
Lan Ni Tử: "A a a! Phiền!"
Nàng lẩm bẩm: "Nói chuyện với mấy người còn không bằng tìm Điền Điềm có ý tứ hơn, ta lại hiểu lầm cái gì mà Điền Quý Tử vui vẻ tìm Điền Điềm. Ít nhất cũng nói được vào trọng điểm chứ! Ai, thật phiền!"
Lan Ni Tử phiền muộn muốn chết biểu thị, dạo này thật sự quá chán đời.
Lan Ni Tử khó khăn lắm mới có thể lý giải được Điền Điềm, còn lúc này Điền Điềm thì như con chim lặng lẽ về nhà học, không học thì không có tiền đồ. Nàng tự mình học được nhất tâm nhị dụng, một tay làm bài, người thì vẫn hoạt động giãn gân giãn cốt. Đọc thuộc lòng thơ cổ thì có thể luyện tập đá chân đánh quyền, tóm lại chính là khổ nhàn kết hợp.
Thực ra Điền Điềm lớn nhanh, có lẽ cũng có liên quan đến việc nàng hay hoạt động, cả ngày cứ vung tay đá chân, cũng có chút tác dụng.
"Điền Điềm, ngươi đang làm gì đấy?"
Song Hỉ vừa tới liền thấy Điền Điềm đang hừ hừ ha ha, nàng tò mò hỏi.
Điền Điềm: "Không có gì, hoạt động chút thôi, sao vậy?"
Bọn họ, những đứa trẻ này, quyết tâm thi cấp ba chỉ có Song Hỉ và Thải Vân, nên bình thường ba người họ học chung. Thực ra Điền Điềm và Thải Vân hay cãi nhau, nhưng lúc này đã hóa chiến tranh thành tơ lụa, chủ yếu là vì không có thời gian cãi nhau nữa.
Mấy người khó có được cơ hội học chung, thực ra nhờ việc học tập mà Phương Xảo Chủy và Tống bà tử vẫn rất cảm kích Điền Điềm. Dù sao, nếu không có Điền Điềm luôn kiên trì học tập, e rằng Thải Vân và Song Hỉ cũng sẽ lơ là.
Cũng là vì Điền Điềm luôn nỗ lực học tập nên hai người còn lại không muốn quá tụt hậu, cứ cố gắng đuổi theo Điền Điềm, ngược lại còn nỗ lực hơn cả mong đợi. Tiểu cô nương nào mà chẳng có lòng ganh đua.
Song Hỉ: "Ta có vài bài không hiểu, ngươi giúp ta xem nhé?"
Điền Điềm: "Được, cùng nhau bàn bạc."
Nàng cũng không dám nói là mình nhất định biết làm, nhưng mà bàn bạc thì có thể.
"Điền Điềm, hai ngày nữa trong thôn thi, ngươi đi xem náo nhiệt không?"
Điền Điềm lắc đầu: "Không đi."
Song Hỉ nhìn Điền Điềm, nói: "Điền Điềm này, ngươi bây giờ thay đổi nhiều quá rồi, trước kia lúc ở trong thôn, có gì náo nhiệt là chúng ta cùng nhau đi xem. Bây giờ ngươi đến náo nhiệt cũng không thèm xem."
Điền Điềm: "Ta cũng thích xem chứ, nhưng mà ta lấy đâu ra thời gian. Ngươi biết đấy, chúng ta có hai năm để học những thứ người ta học chín năm, không dụng công thì sao được!"
Song Hỉ: "Cũng phải."
Nàng vậy mà từ trước tới nay không nghĩ tới có một ngày mình sẽ đi học, cũng không nghĩ tới có một ngày muốn mạnh hơn đám con trai trong thôn, nhưng cảm giác này, nói như thế nào nhỉ, rất là hả hê. Trong lòng vẫn là rất sảng khoái.
Điền Điềm: "Nhanh tranh thủ học đi."
"Được."
Hai cô gái nhỏ vào trong nhà, Trần Lan Hoa mới rón rén từ phòng ra, khẽ gật đầu, nhìn xem, đây chính là cháu gái bà, quả nhiên giống bà, là người có ý chí. Trần Lan Hoa quyết định đi ra ngoài, định lại nổ bổng cháu gái một chút.
"Mẹ."
Trần Lan Hoa vừa định ra cửa buôn chuyện, vừa khéo gặp con gái táo xanh tới, Trần Lan Hoa: "Có chuyện gì à?"
Điền Thanh Tảo: "Không có gì thì con không thể tới đây ngồi chơi à? Mẹ này, sao mà khách sáo quá vậy?"
Trần Lan Hoa trợn mắt: "Con bớt đến mấy cái trò đó đi, cả ngày chỉ biết có gia đình chồng, có khi nào không có việc mà đến đây không? Con là do ta đẻ ra, ta còn không biết con sao? Đồ cái khuỷu tay chỉ ra ngoài. Sao, nói đi."
Điền Thanh Tảo bị mẹ mình nói cho có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn lôi kéo mẹ vào nhà, cuối thu khí trời trong lành ánh nắng chan hòa nhưng vẫn đóng kín cửa, bảo đảm không ai nghe thấy, lúc này mới lắp bắp nói: "Mẹ, mấy ngày nữa là thi rồi, mẹ thì làm ở ủy ban thôn, có, có phải là có được đề trước không ạ?"
Trần Lan Hoa nghe xong những lời này thì sắc mặt cũng thay đổi, xì một tiếng khinh miệt, mắng: "Mày đúng là ngu xuẩn, sao mà mày nghĩ ra được những lời này? Ta còn thật sự đánh giá cao cái đồ lòng dạ hẹp hòi nhà mày, trước kia đã thấy cái khuỷu tay của mày chỉ ra ngoài, giờ thấy mày là não cũng để quên ở nhà chồng rồi đúng không? Cả ngày chỉ nghĩ đến nhà chồng ta không trách mày, con gái lấy chồng là như thế, nhưng mà xem mày hỏi đây là cái thứ gì hả? Tao thấy mày là muốn hại chết ba mày phải không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận