Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 69: Xe đạp (4) (length: 7868)

"Mẹ, ngươi có sự hiểu lầm với Lan Ni Tử rồi..."
"Hiểu lầm cái rắm, ngươi tìm ai cũng được, nhà nó thì không được, Thạch Tú Quế là ai, con gái của nàng ta thì có gì tốt?"
Từ khi chuyện của Thạch Tú Quế xảy ra, mặc dù chuyện tai tiếng giữa Lan Ni Tử và Điền Đại Ngưu đã được giải thích, nhưng những bậc trưởng bối trong thôn lại càng không xem trọng Lan Ni Tử. Cho dù mấy chàng trai trẻ thích nàng, cũng không dám bén mảng đến.
Trưởng bối trong nhà không đồng ý, ai cũng sợ "thượng bất chính hạ tắc loạn".
Gần đây Lan Ni Tử thực sự sống rất khó khăn.
Tôn Tuệ Phương vốn dĩ không đồng ý chuyện này, nhưng con trai còn nhỏ, cũng không vội cưới vợ nên bà cũng không ngăn cản quá mức, nhưng bây giờ thì không được. Lan Ni Tử này không phải người mà bọn họ có thể dây vào.
"Ngươi mau về nhà với ta, sau này không được gặp Lan Ni Tử nữa."
"Con không phải..."
"Ngươi đừng có không phải với ta, ngươi cứ nghe ta đi..."
Tôn Tuệ Phương mắng chửi om sòm, nhìn thấy Điền Điềm ở phía trước không xa, trong lòng càng tức, tuy trong lòng rất không thích cả nhà Trần Lan Hoa, nhưng cháu gái người ta học hành giỏi giang thế kia. Nhìn lại con mình thật khiến người ta lo lắng, trong lòng thật sự là bực bội.
"Ta nói ngươi đó, ta không yêu cầu ngươi giỏi giang hơn người, nhưng sao ngươi lại không bằng cả một đứa con gái? Nếu ngươi học giỏi thì còn có thể tranh một chân làm việc ở thôn ủy hội, đằng này người thì sức yếu, học hành cũng chẳng ra gì, ngươi đúng là muốn làm ta tức chết mà..."
Điền Quý Tử không phục: "Nhưng trong thôn có mấy ai giỏi hơn Điền Điềm đâu, nó học thật sự rất giỏi."
Tuy họ không học cùng trường, nhưng ai nấy đều thấy Điền Điềm ngày ngày đến lớp, tan học, rồi lại đi học thêm, suốt ngày thì thầm đọc thuộc lòng bài khóa, đọc thơ cổ, luyện tiếng Anh. Ai cũng thấy hết cả.
Điền Điềm cái gì cũng giỏi, ai nấy đều biết cả.
Mặc kệ năm sau Điền Điềm có nhập học thuận lợi hay không, có thi đỗ cấp 3 hay không, thì cô bé cũng giỏi hơn bọn họ nhiều. Vậy thì so làm gì?
Điền Quý Tử: "Chính mẹ còn không bằng, còn bắt con so làm gì, đến so về may mắn, con cũng chẳng bằng nó."
Tôn Tuệ Phương: "..."
Thì ra là nhi con nói còn có lý?
Chẳng lẽ không bằng một đứa con gái là một chuyện đáng tự hào lắm sao?
Lại nghĩ đến việc cùng đi sở thú, có người thì suýt gặp phải bọn buôn người, có người thì trúng thưởng, đúng là... Tôn Tuệ Phương: "Cái con bé ranh này số may thật đấy."
Điền Quý Tử: "Đúng không đúng thế."
Điền Điềm không nghe, lặng lẽ về nhà, nghe thêm chắc chắn bà Tôn sẽ còn nói những lời không hay khác.
"Bà, cháu về rồi."
Trần Lan Hoa: "Cháu cứ học đi, chuyện trong nhà không cần đến cháu đâu."
Điền Điềm cười tươi: "Vâng ạ ~"
Nàng nhìn quanh không thấy Điền Đào, lẽ ra Điền Đào đã tan học rồi chứ!
"Bà, Điền Đào đâu?"
"Ta bảo nó học, đồ vô tích sự, số đã không may lại còn không chịu học hành, còn làm được trò gì."
Điền Điềm: "..."
"À đúng rồi, con bé ngoan ơi, mau đến xem này, đây là chiếc xe đạp con trúng thưởng..."
Trần Lan Hoa phấn khởi hẳn lên, Điền Điềm mừng rỡ tiến đến: "Đúng rồi, cháu quên mất vụ xe đạp rồi."
Nàng vuốt ve chiếc xe đạp, chiếc xe màu xanh dương trông thật mới, nàng vội vàng cởi túi sách ra, nói: "Để cháu ra ngoài đạp một vòng."
Trần Lan Hoa: "Cháu biết đạp xe à?"
"Dạ biết!"
Điền Điềm cười hì hì: "Cháu biết rồi ạ."
Nàng đã sớm học đạp xe rồi, con bé hào hứng: "Đi thôi, bà, chúng ta ra ngoài đạp một vòng, cháu ra đạp trước, sau đó sẽ dạy bà!"
Trần Lan Hoa lập tức hoảng hốt đứng lên, nói: "Cháu dạy ta?"
Điền Điềm: "Đúng vậy, đi không?"
"Đi."
Trần Lan Hoa cảm thán: "Xem kìa, vẫn là cháu gái ta tốt nhất, trong nhà chẳng ai nói một tiếng hỏi xem ta biết đạp xe không, cũng chẳng ai bảo dạy ta, thật là quá đáng, ta nói rồi mà từng người một đều không đáng tin."
Nghe thấy tiếng động, những người khác trong nhà: Chúng ta cũng có biết đạp xe đâu!
Thanh Liễu: Mẹ chồng mình thật là biết đổ oan cho người khác.
Điền Điềm nhanh chóng cùng bà ra ngoài, Tống Xuân Mai lầm bầm: "Con nhóc này không thèm mẹ nó, cứ dính lấy bà nó suốt, đúng là."
Vương Sơn Hạnh lại có cái nhìn thoáng hơn. Nàng nói: "Chị dâu cứ trộm vui đi, Điền Điềm đã dụ được bà rồi, chị bớt được bao nhiêu việc còn gì. Chị nhìn nhà em đây này, Điền Đào vừa về đến nhà là bị mắng, còn liên lụy đến em nữa chứ, haizzz... Điền Đào, con đi đâu đấy?"
Điền Đào như chuột con chạy ra ngoài, nói: "Con cũng đi xem chị Điềm Điềm đạp xe."
Vương Sơn Hạnh: "Con bé này cũng gan dạ đấy... Còn dám lảng vảng trước mặt bà con, bị mắng còn chưa đủ à."
Điền Đào nhỏ giọng lẩm bẩm: "Con cũng đi học lái xe mà..."
Ở nhà cũng có bị mắng, mà không được đạp xe.
Nàng không có ngốc như thế.
Tống Xuân Mai: "Điền Đào thế còn không tốt sao? Chị cũng đừng đòi hỏi quá nhiều."
Vương Sơn Hạnh trợn mắt, trong lòng tự nhủ chị đúng là giỏi nói, con gái nhà chị thì sao mà chẳng giỏi hơn ai kia, nhà tôi thế này lại còn đừng đòi hỏi quá nhiều à?
Nhưng mà nàng cũng lẩm bẩm đôi câu, đến cuối cùng vẫn không nói thêm gì. Ngược lại nàng lại xích lại gần Tống Xuân Mai, nói: "Chị dâu, anh cả có ý định ra ứng cử vào thôn ủy hội không?"
Tống Xuân Mai: "Không có."
Ngắn gọn và dứt khoát.
Vương Sơn Hạnh: "A? À, chị thật là..."
Tống Xuân Mai: "Thật sự là không có mà, cái tính người của anh cả không phù hợp với những chuyện lông gà vỏ tỏi trong thôn, hắn mà có thời gian thì đã làm được bao nhiêu việc rồi."
"Ài..."
Nói cũng phải.
Điền Thanh Bách nhà nàng còn không bằng ông anh trai Điền Thanh Tùng kia nữa.
"Tôi chỉ nghĩ nếu ra làm việc trong thôn cũng tốt, còn có tiền nữa..."
Tống Xuân Mai: "Cô thấy tốt à, cô ra thì người ta sẽ nhận cô sao? Cô thi đỗ được không?"
"Vậy thì không."
Tính nết đàn ông nhà nàng, nàng hiểu rõ, không thi được, cái vụ thi cử này. Chắc chắn có rất nhiều người không được.
"Ở thôn mình mà nói đến việc người trẻ tuổi thi cử, thì tôi thấy là Điền Lãng đấy."
Tống Xuân Mai: "Điền Lãng sẽ không ra đâu, thằng bé đó chí lớn lắm, không phải loại người có thể an phận ở lại thôn."
"À cái này..."
Tống Xuân Mai: "Cô đừng a nha à nhẻo nữa, sẽ không được đâu, cô tự ngẫm đi là biết."
Tống Xuân Mai tuy ngốc nghếch nhưng độ nhạy bén của bà ấy còn hơn mấy anh em Điền gia nhiều, cũng hơn cả chị dâu Vương Sơn Hạnh.
Bà ấy nói: "Được rồi, tranh thủ làm việc đi, tôi phải kiếm tiền, sang năm còn định mua thuyền nữa đấy."
Vương Sơn Hạnh: "Đúng vậy, vẫn là làm thật việc thật mới tốt."
Hai nhà đã bàn xong, đến lúc đó sẽ cùng nhau góp tiền mua thuyền. Hai anh em cùng nhau làm, như thế thì không phải một mình vất vả tích góp, mà công việc trên thuyền cũng đâu phải một người làm được, hai người làm chung, "đánh hổ thân huynh đệ" đấy!
Như vậy cũng không cần phải thuê người, nói thật, không biết chừng ở thôn mình có thể thuê được ai đâu, thà anh em mình góp vốn thì hơn.
"Đi thôi, làm việc."
Vương Sơn Hạnh: "Công việc này tôi cố gắng làm thêm một chút, tôi chỉ sợ một ngày nào đó không cần đến tôi nữa."
Làm cái công việc may này quả thật là kiếm được tiền, nàng ta nghiêm túc làm một tháng cũng được gần 100 đồng, như vậy cũng không ít.
Tống Xuân Mai: "Ai mà không thế chứ."
Nhưng ngay sau đó bà ấy lại nói: "Thôi thôi thôi, cô đừng có nói gở."
Vương Sơn Hạnh: "Ừ ừ đúng rồi, thôi thôi thôi!"
Bọn họ không nên nhắc đến cái này, chắc là xui xẻo đấy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận