Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 31: Tính toán (4) (length: 14535)

Lan Ni Tử mỉm cười: "Ta hiểu rồi."
Hai người tựa hồ nói mãi không hết chuyện, lúc ở trên núi đã nói không dứt, đến trước cửa nhà lại càng lảm nhảm thêm. Mãi đến khi nghe thấy tiếng người đi biển bắt hải sản, Điền Đại Ngưu mới quyến luyến rời đi.
Hắn dò xét nhìn thoáng qua nhà Lan Ni Tử, buồn bực rời đi.
Lan Ni Tử: Ha ha, đàn ông, cũng chỉ có thế.
Nàng vui vẻ hát nhỏ đi về nhà, tuy bây giờ vẫn chưa có chuyện nuôi cá, nhưng Lan Ni Tử rất nhanh đã tự học.
À, cũng không phải không có sư phụ, mẹ nàng đã dạy không ít.
Lan Ni Tử vừa có chuyện vui về cá mới, thì ở bên kia, Điền Điềm kéo tay bà nội, lại bắt đầu thủ thỉ.
Điền Điềm vừa vào cửa thấy người nhà đã về hết, lập tức chạy đến bên Trần Lan Hoa nhỏ giọng ríu rít.
Tống Xuân Mai liếc nhìn, trong lòng tự nhủ con bé xui xẻo này, yêu chiều nó, giờ cả ngày cứ ở với lão bà bà nói thầm. Có chuyện gì không nói cho mẹ nó là ta sao? Con bé này. Nàng lại liếc mắt nhìn, thấy Trần Lan Hoa móc gì đó nhét vào tay Điền Điềm, Điền Điềm lộ ra nụ cười như Tiểu Hồ Ly, hắc hắc vui vẻ chạy đi.
Tống Xuân Mai: ". . ."
Đã hiểu rồi, có tiền có thể sai khiến quỷ thần.
Thảo nào nó cứ xán lại gần bà nội, hóa ra là có lợi a!
Điền Điềm cất mấy viên đường về phòng, vui vẻ giấu kẹo đi, hì hì, đồ ăn vặt của nàng +1.
Điền Điềm giấu kỹ đồ, do dự một chút, nhưng rất nhanh, lại chạy đến bên Điền Thanh Liễu, thủ thỉ chuyện tương tự, chắc cũng đổi được chút đồ ăn vặt chứ nhỉ, cái này gọi là một công đôi việc.
Điền Thanh Liễu nghe, quả nhiên cũng kín đáo đưa cho Điền Điềm một nắm kẹo.
Điền Điềm: Chẳng lẽ bởi vì ta tên Điền Điềm, người lại khá ngọt ngào, nên mọi người mới luôn cho ta kẹo sao?
Nhưng mà, có đồ tốt thì tốt rồi.
Điền Điềm cười hì hì lần nữa chạy về phòng, không thấy vẻ mặt vô cùng ý vị của mẹ nàng Tống Xuân Mai, con gái bà đúng là có tiền đồ, biết chỗ nào có lợi. Cái này cũng được đấy.
Điền Điềm cầm được hai lần quà, có chút do dự không biết có nên dùng chuyện Điền Đại Ngưu tiếp cận chị Lan Ni Tử đi đổi chút lợi từ chú Quý Tử hay không, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thôi. Chú Quý Tử người đơn thuần như vậy chắc không chịu được đả kích lớn thế đâu.
Mà lại, chú Quý Tử chủ yếu đang để mắt đến Thanh Hòe thúc và Khương Dũng Tuyền.
Ừ, thôi vậy.
Điền Điềm cảm thấy mình đây không phải là biết chuyện mà không báo, mà là vì tốt cho chú Quý Tử.
Chú Quý Tử chắc không ăn nổi vị đắng của tình yêu.
"Muội muội!"
Điền Đông lén la lút lút tìm đến, Điền Điềm: "Gì vậy?"
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, mọi người đều không ở trong sân, nàng tranh thủ thời gian vẫy tay, nói: "Ta có đồ tốt cho ngươi."
"Ta có đồ tốt cho ngươi."
Hai người đồng thanh.
Điền Điềm lập tức cười, nói: "Ngươi phải cho ta cái gì?"
Điền Đông: "Vậy ngươi phải cho ta cái gì?"
Điền Điềm lấy đồ mình cất giấu ra, nhỏ giọng nói: "Cho ngươi kẹo ăn, đừng nói với ai nhé."
Nàng chia cho ca năm viên kẹo đấy, đúng là quá hào phóng.
Điền Đông vui mừng khôn xiết, xoa đầu em gái: "Để tự em ăn đi."
Nói mà không làm.
Người này lời nói với biểu hiện không giống nhau nha.
Điền Điềm: "Cho ngươi mà, ta vẫn còn."
Điền Đông rất hiếu kỳ: "Lấy ở đâu ra?"
Điền Điềm hắc hắc hắc, như tên trộm: "Ta được thần tài báo cho đấy."
Điền Đông giật giật khóe miệng, lại xoa đầu em gái một cái, Điền Điềm: "Nhanh cầm đi, đừng để ai biết."
Điền Đông: "Được!"
Hắn tranh thủ thời gian nhận lấy, ô ô, muội muội của hắn thật là quá tốt.
Nhưng mà hắn cũng có đồ tốt muốn cho muội muội, hắn vội móc từ trong túi ra một viên trân châu màu trắng, nói: "Nhìn nè, có đẹp không? Cho em đấy!"
Điền Điềm: "A...!"
Viên trân châu màu trắng óng ánh, Điền Điềm tuy lần đầu gặp, nhưng đã nghe qua rồi.
"Đây là trân châu sao?"
Điền Đông gật đầu, hắn nhỏ giọng nói: "Hôm nay đi biển bắt hải sản, ta mở ra được ở trong một cái vỏ sò, ta biết chắc chắn em sẽ thích, em đợi đi, sau này ta mở thêm nữa, khi nào nhiều ta sẽ tìm cách xâu thành chuỗi, làm dây chuyền cho em."
Điền Điềm nhìn viên duy nhất này, nghĩ đến sau này mình sẽ có một chuỗi trân châu thật đẹp, mím môi cười, vui vẻ gật đầu: "Cảm ơn ca ca, ca ca là nhất rồi."
Điền Đông: "Này, tất nhiên rồi, em là em gái của ta, ta đương nhiên đối xử tốt với em rồi."
Hai anh em đều vui vẻ, Điền Điềm: "Thì ra trong vỏ sò có thể lấy được trân châu đấy à. Vậy sau này em cũng phải đi tìm mới được."
Điền Đông đắc ý: "Người khác đều không mở được, chỉ có ta mở được, cái này phải xem vận may thôi, vận của ta đỉnh thật."
Điền Điềm: "Ta cũng thế."
Nàng không chịu thua đâu.
"Vậy thì vận may của cả hai ta đều tốt."
"Ừ ừ."
"Điền Đông, Đông Tử." Điền lão đầu gọi, Điền Đông: "Dạ có!"
Điền lão đầu: "Cậu con nhờ ta đan xong mấy cái vòng rổ, con mang qua cho cậu đi."
Điền Đông: "Vâng!"
Sai việc cái gì cũng nhận.
Vương Sơn Hạnh nghe vậy thì bĩu môi.
Nàng cảm thấy mình thiệt thòi, sao lại đi làm cho nhà mẹ đẻ của chị dâu chứ? Tuy không phải do nàng làm, nhưng nàng vẫn cảm thấy mình chịu thiệt. Nhưng mà, nàng lại không dám nói gì, thứ nhất công công là người nói là làm, thứ hai... cho dù nàng có muốn giúp nhà mẹ đẻ thì cũng không được. Vương Sơn Hạnh là người ngoài thôn gả đến, lúc trước chạy nạn đã thất lạc với nhà mẹ đẻ rồi.
Hơn nữa, Vương Sơn Hạnh cũng chỉ cảm thấy nhà này không cho mình ăn thiệt thòi, còn bảo nhớ nhà thì thật không có.
Nhà mẹ đẻ của Vương Sơn Hạnh cũng rất trọng nam khinh nữ, đối xử với nàng không tốt. Nàng không giống như mấy cô nương nhà Điền Phú Quý, rõ ràng nhà mẹ đẻ đối với các nàng cũng không tốt, vẫn liều mạng trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, chỉ muốn chứng minh giá trị bản thân. Nàng sau khi gả đến thì cũng ít qua lại với nhà mẹ đẻ, cũng không nói tình cảm sâu đậm gì.
Sau này, thôn bọn họ chạy nạn đến vùng núi sâu, hai bên cũng cắt đứt liên lạc, bây giờ xem ra càng cách xa nhau mấy trăm năm, có lẽ là sẽ không gặp lại được nữa.
Vương Sơn Hạnh cũng không muốn nghĩ đến họ làm gì, nhưng trong lòng vẫn có chút ghen tị với chị dâu.
Có một gia đình bên ngoại như vậy, dù ít hay nhiều thì cũng có chỗ dựa.
Dù sao, Tống Thạch Đầu người này vẫn rất ra dáng.
Vương Sơn Hạnh không vui vẻ lắm, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Nhà này không phải do nàng làm chủ.
Nhưng mà nghĩ lại việc Tống Xuân Mai và Tống Xuân Cúc, hai chị em không may cũng ở cùng một thôn, nàng lại cân bằng lại, Tống Thạch Đầu người thì tốt, có thể làm chỗ dựa, nhưng Tống Xuân Cúc lại cản trở rồi. Người đàn bà đó thì chậc chậc!
Vương Sơn Hạnh chướng mắt!
Cũng không biết sao Tống Xuân Mai lại có loại em gái đó nữa.
Tống Xuân Cúc: "Hắt xì! Hắt xì!"
Nàng đang nấu cơm ở trong nhà, hắt xì liên tục.
Điền Phú Quý thấy vậy, nói: "Trời lạnh thế này con mặc nhiều vào, đừng để bị lạnh." Cô mà ốm, ai làm việc nhà đây?
Trong lòng hắn bổ sung một câu, Tống Xuân Cúc ngược lại cảm động nói: "Con biết rồi, con biết là anh thương con."
Nàng nói: "Lát nữa con uống một chén canh gừng, anh yên tâm, con không sao."
Nàng nói: "Chiều nay con lại đi biển bắt hải sản, hôm qua sóng lớn, trên bờ có nhiều đồ, chúng ta nên tranh thủ gom một ít, Tú Hà, Trân Hà, mấy đứa con gái các con đều đi với ta, các con xem đi, cho tới trưa cũng không nhặt được mấy cành củi, mùa đông này thì sao đây."
Chu Tuyết Hoa: "Mấy đứa nhóc chết tiệt này, có phải làm biếng không hả! Các con nói xem! Có phải không!"
"Dạ không, bà, không có."
Trân Hà mấy đứa vội vàng mở miệng.
Kỳ thực chúng đã làm rất nhiều rồi, nhưng làm ra bao nhiêu thì mấy người lớn trong nhà đều không hài lòng, ngược lại Điền Phú Quý thì lại giả làm người tốt, lập tức nói: "Được rồi được rồi, nương đừng có mắng lũ nhỏ nữa, tụi nhỏ đã rất cố gắng rồi. Nhà ai có được đứa con như nhà mình chịu khó thế đâu."
Chu Tuyết Hoa không phục: "Chịu khó á? Ta không thấy chút nào, con xem nhà ai không lo kiếm sống, cái con nhỏ ngọt ấy không những làm việc, mà còn học giỏi nữa. Con xem tụi con mà xem, thật là không làm rạng danh cha con gì cả, thi cử thì không ra gì, mất mặt mất mũi. Tụi con thật có lỗi với thời gian học tập đó."
Mấy đứa bé gái đều không dám lên tiếng.
Trong lòng Trân Hà càng thêm ghét Điền Điềm, mới lộ mặt chút thôi sao? Học tập chút thôi à! Ai mà không biết mày ở nhà học lén, có gì đặc biệt đâu, nếu như chúng tao có thời gian như mày thì khẳng định còn học tốt hơn cả mày.
"Các người đừng nói nữa, còn ăn cơm không hả, ta đói, ta đói, ta muốn ăn cơm, ta muốn ăn thịt..."
Điền Diệu Tổ la ó, cái điệu bộ này, không biết còn tưởng ba bốn tuổi, ai mà nghĩ được đã chín tuổi rồi.
Chu Tuyết Hoa vội bỏ khăn lau trên tay, chạy tới ôm Điền Diệu Tổ, nói: "Ai da cháu ngoan, cháu ngoan của bà, bà làm trứng hấp cho cháu lát nữa là xong rồi. Cháu đừng ồn ào mà. Mấy đứa chết tiệt kia còn không mau lên, để cháu ta bị đói bà đánh chết các ngươi."
Mấy đứa trẻ vội vàng nhóm lửa, làm việc.
Tống Xuân Cúc: "Ọe!"
Chu Tuyết Hoa trừng mắt, quát: "Ta cho con biết, nếu mà có thì phải mau cho ta bỏ đi, không được phép sinh ra, hiểu chưa!"
Tống Xuân Cúc cúi mặt vẻ phục tùng: "Mẹ con không có thai, chỉ là không được khỏe thôi."
Lần này nàng biết mình không có mang. Mấy ngày trước vẫn còn kỳ nguyệt sự, cái này đã gần một năm, cuối cùng cũng khôi phục rồi.
Chu Tuyết Hoa hừ một tiếng, nói: "Nhà ta đây là năm đời một con trai, con dâu cứ cho là có thai sinh ra cũng không thể nào là con trai được, con gái thì cần gì nhiều cho mệt, đều chỉ là mấy món hàng đền tiền."
Vốn nhà bà trai hay gái đều vui vẻ nuôi, sinh con gái cũng không thành vấn đề, dù sao nuôi lớn là gả được lấy tiền, nhưng bây giờ thì khác, nhà nước không cho phép làm thế này nữa. Đã không gả đổi sính lễ được nữa thì bà không hoan nghênh con gái tí nào.
Không làm được việc gì còn muốn ăn cơm? Đúng là nghĩ hay.
"Hai đứa tụi bay cũng kiềm chế chút, tóm lại không thể sinh thêm." Chu Tuyết Hoa nghiêm giọng nói.
Điền Phú Quý: "Biết rồi."
Ông cũng chẳng muốn sinh thêm, mấy đứa con gái đều lớn rồi có thể giúp nhà làm việc, nếu giờ mà có, từ lúc mang thai tới khi sinh ra, Tống Xuân Cúc nhà ông sẽ mất sức lao động, đến lúc đó còn phải chăm con mọn, chỉ sợ càng tốn thêm nhân lực, chuyện lỗ vốn thế này ông không làm đâu.
Điền Phú Quý: "Mấy đứa con gái các con cũng đừng trách bà nội, bà nội cũng khổ tâm thôi, trước kia nhà ta là giàu nhất thôn, có cuộc sống sung sướng cỡ nào? Bây giờ con coi đi, nhà mình đàn ông ít, chịu thiệt thòi đủ thứ, bà nội khó tránh khỏi tâm tình không tốt. Nhưng bà nội không có ý xấu đâu, trong lòng rất thương tụi con đó."
"Cha, con biết." Tú Hà nhanh nhảu lên tiếng.
Điền Phú Quý: "Cha biết các con đều hiểu chuyện, còn về phần Trân Hà, cha bảo con giao thiệp nhiều với mấy anh chị họ còn gì? Cũng đã lâu vậy rồi, sao con vẫn không thân được với bọn nó? Cha biết con là có thể kết nối được, con nên cố gắng lên chứ."
Trân Hà cắn môi: "Anh họ không chơi với con gái. Cả ngày chỉ đi bờ biển với Trần Sơn Hổ Tử bọn họ thôi. Còn Điền Điềm, nó cũng suốt ngày với Song Hỉ và Thải Vân. Con chủ động làm thân, nó chẳng thèm để ý."
Trong lòng cô cũng rất oán hận Điền Điềm.
Có gì hay ho chứ.
Nhà nó hồi trước còn không bằng nhà mình, bây giờ chỉ là gặp thời nhờ chính sách tốt mà làm cao cái gì!
Trân Hà trong lòng mười phần coi thường Điền Điềm, lại càng ghen tị với nó.
"Nó đúng là con nhãi ranh."
Chu Tuyết Hoa: "Phì! Cái con nhỏ thối tha này, lần này lại còn dám đứng nhất, đúng là không coi nhà mình ra gì, mấy đứa tụi bay nên cho nó một bài học. Kết thân? Tao thấy không cần kết thân, dạy dỗ cho nó một trận mới là đúng."
"Mẹ à, sao mẹ lại dạy đứa khác làm vậy."
Chu Tuyết Hoa: "Tao nói sai cái gì! Bọn nó giờ một lũ đang dương dương tự đắc cái gì chứ, lúc nhà mình có tiền thì chẳng phải nịnh nọt à? Bây giờ thì quay sang vênh váo."
Nói thật, nhà Điền Viễn Sơn đâu có nịnh bợ nhà bà, bởi vì ngay từ đầu hai nhà cũng đã sứt mẻ vì chuyện Tống Xuân Mai sinh non.
Nhưng mà không sao Chu Tuyết Hoa cứ thích nói thế đấy, bà tức tối nói: "Tao thấy phải cho Điền Điềm một bài học, cho nó biết sau này đừng hòng thi cao thế nữa. Bốn đứa con gái tụi bay có thể đoàn kết lại dạy cho nó một bài học được không? Dạy cho nó biết về sau không được thi nhất. Nó là con gái cũng đòi gì mà thi nhất, nực cười! Cái hạng nhất đó là của cháu đích tôn tao."
"Đúng đấy, mẹ à, con thấy mẹ nói đúng lắm, Điền Điềm nó thi nhất đè đầu con cháu mình rồi, nên dạy nó một bài học." Tống Xuân Cúc suy nghĩ rồi nói. Cô ta chẳng coi Điền Điềm là cháu ruột của mình.
Chị cô ta đối xử với cô ta như thế nào thì cô ta sẽ đáp trả như vậy!
Cô ta làm gì cũng đúng cả!
Ai bảo chị cô ta không chịu tha thứ cho việc cô ta nhờ vả!
"Cái này..." Điền Phú Quý ngẫm nghĩ.
Chu Tuyết Hoa: "Ông là người dễ mềm lòng quá đó, ông cũng phải nghĩ cho cháu đích tôn mình chứ, thằng Diệu Tổ nhà mình mới xứng đáng hạng nhất."
"Đúng ạ!"
Tú Hà rất tán thành chuyện này, dù sao cũng không phải em họ mình, cô ta nói: "Cha à, con thấy bà nội nói đúng lắm."
Trân Hà cũng gật đầu: "Cho chị họ một bài học nhỏ thôi cũng tốt."
Điền Phú Quý ra vẻ suy tư, lưỡng lự hồi lâu rồi gật đầu: "Thôi được rồi, cứ nghe theo các con, nhưng mà đừng có làm quá lố đó, biết chưa?"
"Biết ạ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận