Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 15: Điền Điềm (length: 12864)

Từ khi những người tự mình nấu ăn, thì đồ ăn thức uống của nhóm này hoàn toàn không thể so sánh với cơm tập thể lúc trước.
Nhưng nếu so với trước khi xuyên không thì vẫn không kém. Chưa nói đến chuyện chạy nạn, chỉ nói lúc còn ở Điền gia thôn, cuộc sống của bọn họ cũng không tốt như bây giờ. Điền Điềm cắn hai miếng bánh bao, ăn rất ngon lành.
Bữa trưa hôm nay có món mặn, là thịt thỏ hầm.
Nơi này trước đó không có người, thỏ sinh sôi rất nhiều, vừa hay bọn họ "từ trên trời rơi xuống".
Từ đó, thỏ có thêm nhiều kẻ thù, người già trẻ trong thôn Đá Thạch... À không, trong thôn Đá Thạch đều xuýt xoa: Thơm quá!
Điền Điềm gặm xương, vừa lẩm bẩm nói: "Mẹ, chiều nay ta không đi đào rau nữa, tiểu Quan đại phu tìm ta cùng ra bến tàu nhận đồ."
Vừa dứt lời, liền thấy mọi người nhìn mình, Điền Điềm cười hì hì nói: "Ta đi bằng máy kéo."
Tống Xuân Mai: "Con bé này lanh lợi thật đấy."
Nàng còn chưa có được cái phúc này đâu.
Trần Lan Hoa lập tức lên tiếng: "Con bé ngọt ngào giống ta, từ bé đã được mọi người yêu thích."
Điền Điềm nhỏ giọng bĩu môi: "Không phải bà nói con chả giống bà tí nào, không học được một phần khôn khéo của bà sao?"
Trần Lan Hoa mặt không đổi sắc nói: "Ai nói? Không phải ta, chắc chắn là mẹ con."
Tống Xuân Mai cúi gằm mặt, vẻ phục tùng không nói gì, năm nay thời buổi thế này, đừng thấy cô con dâu nhỏ trong nhà có bà mẹ chồng đè ép, đa phần vẫn là bà mẹ chồng làm chủ. Bất hiếu sẽ bị người ta chê cười sau lưng.
Tống Xuân Mai không cãi nhau với mẹ chồng, Điền Điềm lại lén liếc mẹ mình một cái.
Hứ!
Không thể trêu vào người già thì trêu ngươi nhé?
Tống Xuân Mai trừng mắt nhìn con gái, nói: "Mau ăn đi, ăn xong thì nhanh đi, đừng để người ta phải chờ."
Điền Điềm vâng một tiếng dài.
Trần Lan Hoa cũng thúc: "Mau lên, đừng làm chậm trễ mọi người."
May mà gia trưởng Điền Viễn Sơn lên tiếng: "Để con bé ăn từ từ, sốt sắng làm gì, người ta tiểu Quan đại phu trưa còn phải nghỉ ngơi chứ."
"Cha, hôm nay là đến cái gì vậy? Điền Điềm một cô bé thì làm được gì, sao không gọi chúng con trai, chúng con mới là người giỏi làm việc." Cha của Điền Điềm, Điền Thanh Tùng đứng lên nói. Hắn còn muốn ngồi thử máy kéo.
Chưa nói thì thôi, vừa nhắc đến chuyện này, Điền Viễn Sơn hung hăng liếc con trai một cái, nói: "Mặt mo mà cũng dám nói, đồ mất mặt, từng người một, hễ thấy tiểu Quan đại phu thì nói lắp, người ta tiểu Quan đại phu đâu có dám gọi mấy đứa đến giúp?"
Tống Xuân Mai trong một giây ngưng mắt nhìn Điền Thanh Tùng.
Điền Thanh Tùng thấy vậy liền vội vàng giải thích, hắn cảm thấy mình thật là... "Ai dà, cha, người ta một cô nương chưa chồng, con đâu có dám xáp lại nói nhiều làm gì? Nếu chuyện này mà lan ra tai tiếng thì ảnh hưởng đến danh tiếng của người ta, mà cũng ảnh hưởng đến thanh danh của con nữa, đúng không vợ?"
Hắn lại nhìn Điền Thanh Bách: "Đúng không? Lão Nhị?"
Điền Thanh Bách trong lòng có sự đồng cảm gật đầu, cũng là cái lý ấy.
Kia tiểu Quan đại phu dám lộ cả chân ra kia! ! ! ! ! ! ! !
Bọn họ là đàn ông con trai thì làm sao dám đến gần chứ?
Ông cụ Điền à một tiếng, nói: "Được rồi, Điền Điềm ăn xong thì đi đi."
Điền Điềm trộm liếc nhìn cha và Nhị thúc với ánh mắt ngưỡng mộ, đắc ý ưỡn cằm, thấy mẹ mình sắp nổi giận liền vội đứng dậy, cười hì hì nhanh như chớp chạy mất. Vừa ra khỏi cửa, Điền Điềm còn chưa chạy xa liền cảm thấy có người đang nhìn mình, cô bé nghi hoặc quay đầu lại nhìn, không thấy ai.
Cô bé do dự nhìn lại, quả thực không có ai.
Điền Điềm nhanh chóng chạy tới ủy ban thôn, nơi này bọn họ đã quá quen thuộc, dù sao lên lớp cũng ở đây.
"Tiểu Quan đại phu ~" Cô bé vừa vào cửa đã gọi người bằng giọng trong trẻo.
Quan Lệ Na đáp: "Ta đến ngay đây."
Cô ấy cũng không chậm trễ, nhanh chóng thay một bộ đồ rằn ri, dù sao còn phải làm việc mà. Tuy rằng gọi Điền Điềm lên, nhưng ai trông cậy vào một đứa trẻ mười mấy tuổi để làm việc chứ?
Quan Lệ Na: "Ta lái xe, con lần đầu tiên ngồi xe, bám chắc vào ta, đừng để bị ngã đấy."
Điền Điềm kinh ngạc mở to mắt, nói: "Tiểu Quan đại phu, cô cũng biết lái xe ạ?"
Cái đồ sắt nhìn khó thế này mà tiểu Quan đại phu lại biết dùng!
Mắt của Điền Điềm lại sáng lên lấp lánh!
Quả nhiên là tiểu Quan đại phu, thật là giỏi.
Điền Điềm sùng bái nhìn Quan Lệ Na, cảm thấy tiểu Quan đại phu thật tuyệt vời!
Quan Lệ Na: "Đi thôi, lên xe!"
Dưới ánh mắt sùng bái của Điền Điềm, cô ấy cảm thấy mình đang lái không phải là máy kéo mà là xe tăng!
Nụ cười của cô càng thêm rạng rỡ, một cái vung tay, lên xe, các tỷ tỷ tuy là bác sĩ nhưng tôi cũng có chút bản lĩnh đấy nhé.
Quả nhiên là vậy, ánh mắt Điền Điềm càng thêm sáng ngời.
Hai người nhanh chóng ngồi lên, khởi động máy kéo, xe chạy bon bon, Điền Điềm cảm nhận được gió nhẹ thổi qua mặt mình, nắm chặt tay vịn của máy kéo, giống như chú chó con sưởi nắng giữa trưa thoải mái nheo mắt lại.
Cái này với xe lừa không hề giống nhau!
Hoàn toàn khác biệt!
Trước kia ở trong thôn, ngồi xe lừa đi vào trấn, một người còn mất ba đồng tiền. Trên đường đi xuống bến tàu là đường dốc, tuy không quá đột ngột nhưng đường đất ít nhiều cũng xóc nảy.
Vậy mà Điền Điềm không hề thấy khó chịu chút nào, chỉ có hai chữ: Thích thú!
Máy kéo một đường huỳnh huỵch đến bến tàu, cũng chỉ chưa đến hai mươi phút, mà cũng vừa khéo, lúc các cô đến thì tàu đang cập bến. Quan Lệ Na nói: "Đến rồi, con xem học thế nào, giúp ta kiểm lại một chút đồ."
Điền Điềm nhanh chóng nghiêm túc gật đầu: "Vâng ạ."
Tuy nói mới chỉ nửa tháng, dạy cũng không nhiều, nhưng bọn trẻ thường rất nhanh nhẹn, Điền Điềm học rất nhanh, cô bé nghiêm túc ra vẻ mặt, nhận lấy sổ sách Quan Lệ Na đưa, cẩn thận đếm, đếm xong sợ sai liền đếm lại lần nữa, từng cái đánh dấu vào sổ, vô cùng nghiêm túc.
Quan Lệ Na đứng một bên nhìn, khóe miệng mỉm cười.
Người phụ trách vận chuyển hàng hóa trên tàu mặc đồ rằn ri khẽ trò chuyện với Quan Lệ Na, nói: "Chút việc này cô tự làm nhanh hơn đấy."
Quan Lệ Na không đồng ý, cười đáp: "Tôi tự đếm thì tất nhiên nhanh rồi, nhưng để con bé làm thì sẽ giúp con bé nâng cao tính tích cực học tập, chỉ khi cuộc sống có mục đích con bé mới có động lực cố gắng học tập hơn."
Không chỉ riêng Điền Điềm, những đứa trẻ khác cũng vậy.
Điền Điềm chỉ là người bắt đầu thôi.
Hai người nói nhỏ, Điền Điềm làm việc lại rất nhanh, cô bé nghiêm túc kiểm tra lại hai lần, xác nhận không có vấn đề thì hít một hơi sâu, lớn giọng nói: "Tiểu Quan đại phu, xong rồi."
Quan Lệ Na gật đầu: "Vậy được rồi, làm phiền mọi người."
Người mặc đồ rằn ri tùy tiện nói: "Có gì mà phiền."
Anh dẫn hai người nhanh chóng chuyển hết thùng lên máy kéo, dặn dò: "Máy kéo đi chậm thôi, đồ điện dễ bị xóc nảy."
Quan Lệ Na: "Biết rồi."
Điền Điềm tò mò nhìn cái thùng lớn, cảm thấy thứ gọi là "Đồ điện" kia chắc chắn rất lợi hại. Trước kia cô chỉ biết có Lôi Công Điện Mẫu, nhưng bây giờ người giỏi thật đấy, còn có thể điều khiển được "điện", thật là ghê gớm.
Điện có tác dụng rất nhiều, nhà cô đèn sáng như viên dạ minh châu cũng là nhờ điện!
Đúng vậy, chính là điện!
"Nhìn cái gì vậy? Lên xe về thôi." Quan Lệ Na gọi cô bé ngẩn người.
Điền Điềm à một tiếng, không đi về phía thùng sau của máy kéo, mà tiến lại gần Quan Lệ Na, ôm lấy cô ấy.
Ừm, phía sau không có chỗ ngồi.
Hai người nhanh chóng quay về, Điền Điềm không nhịn được quay đầu nhìn bến tàu, tàu chở hàng đã quay trở lại điểm xuất phát, chiếc thuyền này, không dùng mái chèo!
Điền Điềm không nhịn được hỏi: "Tiểu Quan đại phu, thuyền to như vậy không dùng sào thì đi kiểu gì vậy ạ?"
Quan Lệ Na vừa nghe gió vừa trả lời: "Thuyền này thực ra không lớn lắm đâu, đây là tàu chạy bằng dầu diesel, dùng dầu đấy."
Điền Điềm ngạc nhiên nhíu mày, đôi lông mày nhỏ động đậy, nói: "Giống máy kéo ạ."
Cái dầu này đúng là nhiều tác dụng thật đấy.
Quan Lệ Na: "Đúng, máy kéo cũng dùng dầu diesel."
Cô ấy nói thêm: "Cái dầu này không ăn được, khác với mỡ lợn hay dầu đậu nành ở nhà con đâu nhé."
Điền Điềm: "Con biết rồi."
Trước đây cô bé đã nghe nói rồi mà.
Cô bé rất hiếu kỳ về mọi thứ, luôn có muôn vàn câu hỏi tại sao.
Hai người lái máy kéo về, còn chưa đến ủy ban thôn, đã gặp một đám choai choai, Điền Đông cũng ở trong đó, từ xa đã thấy em gái mình, cảm thấy em ấy oai phong quá.
Điền Đông dùng sức vẫy gọi: "Em gái ơi!"
Ngay lập tức đắc ý khoe khoang với mấy người bạn xung quanh: "Em gái ta đấy, nhìn đi, em gái ta ngồi máy kéo kìa."
Ai nấy đều ngưỡng mộ có kẻ lại không phục, con trai còn chưa được ngồi, cớ sao con gái đã được ưu tiên?
Có ghen tị, có ganh ghét, có cả sự khoe khoang.
Điền Đông: "Em gái ta chính là giỏi nhất, ai ai cũng thích."
Không biết ai nhỏ giọng thì thầm: "Em gái của cậu chỉ giỏi nịnh hót."
Điền Đông lập tức trợn mắt: "Đứa nào độc mồm thế? Không ghen ăn tức ở chết à?"
Điền Đông không thể để người khác bắt nạt em gái, nhà hắn có hai đứa con, tình cảm rất tốt.
Mọi người không lên tiếng, Điền Đông tuy không hung dữ bằng trâu nhưng lại lì như nghé con, đánh nhau thì lại mạnh bạo, không thể trêu vào.
Điền Điềm: "Anh hai, anh hai! Hì hì! Em nói cho anh biết, vừa nãy em đã giúp kiểm kê vật tư đấy."
Điền Điềm kiêu ngạo khoe khoang năng lực của mình.
Điền Đông lại đẩy mấy anh em xung quanh: "Nghe chưa, em gái ta có lợi hại không?"
Mọi người: "... Lợi hại, lợi hại."
Thật là khoác lác!
Nhưng mà cũng có người thật tâm thật ý, Điền Đông, huynh đệ đáng tin cậy Thạch Đầu liền thật sự cảm thấy Điền Điềm lợi hại, hắn giơ ngón tay cái lên: "Ngọt nha đầu, ngươi thật có thể nhịn."
Điền Điềm nhếch lên khóe miệng, rất đắc ý lộ ra ngoài!
"Các ngươi chơi cái gì vậy?"
Hắn hiếu kì nhìn quanh, vật liệu của bọn họ đều chia xong, hẳn không phải là cho bọn hắn?
Nhưng là hiếu kì quá đi!
Quan Lệ Na nhìn đám con trai đang tò mò liền cười nói: "Đây không phải là phân phát vật tư, bất quá..."
Nàng ngừng lại một chút rồi nói: "Nếu như thuận lợi, ban đêm sẽ cho các ngươi một kinh hỉ."
Hả?
Ngay cả Điền Điềm đều mong chờ nhìn về phía Quan Lệ Na, Quan Lệ Na cười ha ha: "Ta thừa nước đục thả câu, các ngươi cứ chờ nghe thông báo phát thanh đi."
Đây thật là... Không nói được, ngượng quá.
Mọi người trong lòng sốt ruột, Điền Đông thì vò đầu bứt tai.
Cái này... hoặc là nói, hoặc là không nói, cứ bỏ lửng như vậy, có thể thật khiến người ta nóng lòng a!
Quan Lệ Na trêu đùa đám nhỏ cũng mặc kệ mọi người tò mò bao nhiêu, lái máy kéo trực tiếp đi, Điền Điềm vẫy tay với anh trai, Điền Đông: "... Ai da, rốt cuộc là cái gì vậy!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, một lúc không muốn đi bắt cá nữa.
Bất quá vẫn phải làm việc.
"Chúng ta nhanh lên đi, đi sớm về sớm, đừng chậm trễ."
"Được!"
Vội vàng!
Quan Lệ Na cũng mặc kệ mấy đứa con trai đang gấp gáp, sau khi trở về lập tức bận rộn, Điền Điềm đi theo sau giống như một tùy tùng nhỏ, nhìn chằm chằm vào việc tháo dỡ thùng... Hả? Cái này là cái gì vậy? Không biết!
Quan Lệ Na rất có khả năng thừa nước đục thả câu, đều không giải thích, rất nhanh đã mang cái đống lớn này đến phòng họp lớn, sau đó còn ra ngoài bày ra một cái nắp nồi bự. Nàng bận bận rộn rộn, Điền Điềm cũng đi theo hết bên trong lại ra bên ngoài.
Quan Lệ Na: "Điền Điềm, ngươi ấn vào góc dưới bên trái nút bấm."
Điền Điềm: "Được!"
Nàng hít sâu một hơi, dùng sức ấn một cái, soạt!
Đại Khối Đầu tự nhiên đột nhiên sáng lên, sau một hồi toàn là nhiễu hạt, đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Đại Khối Đầu bên trong vậy mà có người!
Điền Điềm giật mình, kêu lên thất thanh: "A a a a! Ma quỷ!!! "
Tác giả có điều muốn nói:
Bắt đầu viết về đàn ngựa, Chuyện nhà gà bay chó chạy, cuộc sống nhộn nhịp trên đảo từ từ bắt đầu rồi nha!
Ngày 31 V, đăng ba chương gộp, vẫn như cũ rạng sáng sẽ cập nhật.
—— —— —— Trọng điểm: Bây giờ là không được ăn thịt rừng, ăn thịt rừng là không đúng, không thể không thể không thể!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận