Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 34: Người bán hàng rong tới (thượng) (4) (length: 15917)

Công việc này không nguy hiểm như hắn nói, nhưng nếu đối với người không quen thuộc mà nói, còn nguy hiểm hơn hắn nói.
Lúc này, không chỉ có mấy người trong thôn ủy hội, mà còn thêm một nhóm người đến, giống như Trần Lan Hoa và những người khác đều đến. Vừa đến đã nghe thấy mấy lời này, thật sự cảm thấy lời nhắc nhở của thôn về việc chú ý an toàn là rất đúng.
Quả thật rất đáng sợ mà.
Trần Lan Hoa vội vàng: "Cậu trai trẻ, cậu mang những gì cho tôi xem một chút."
Cậu trai đen gầy lập tức: "Được thôi, cô cứ xem."
Hắn nói: "Đồ tôi mang chủ yếu là đồ Tết. Tuy năm nay ăn Tết không sớm, nhưng chuẩn bị đồ Tết cũng không thể để đến cuối cùng được, chuẩn bị sớm một chút vẫn là tốt hơn."
Trần Lan Hoa, Phương Xảo Chủy và mọi người đều gật đầu.
Mọi người rất nhanh đã vây quanh người bán hàng rong, phải nói rằng hàng Tết mà tiểu ca này mang thực sự có nhiều loại hơn trong thôn bán. Ví như trong thôn bán kẹo cũng chỉ có ba loại: một loại là kẹo táo xương rời, một loại là kẹo quýt gói và hai loại này giá đều bằng nhau. Ngoài ra thì có thêm kẹo sữa thỏ trắng to, giá cao hơn một chút.
Nhưng hàng của người bán rong lại nhiều chủng loại hơn, còn có kẹo sữa khỉ lông vàng, kẹo mềm cao lương và kẹo lạc, đây đều là những loại chưa từng thấy.
Đương nhiên, ở thôn ủy hội có kẹo sữa thỏ trắng và kẹo táo xương thì ở chỗ hắn cũng có, nhưng nơi đây có đến năm loại.
Trần Lan Hoa thấy có nhiều loại kẹo như vậy thì mừng rỡ xoa tay, nói: "Mấy loại này, tôi đều muốn!"
Nàng cảm thấy mình thật là hào phóng quá đi!
Tiểu ca bán hàng rong mặt mày tươi rói trong nháy mắt: "Bác mua bao nhiêu? Mỗi loại một cân hay là mỗi loại hai cân?"
Hắn còn gợi ý: "Mấy thứ này cũng không dễ bị hỏng, cứ mua nhiều để ăn Tết."
Trần Lan Hoa: "Mỗi loại hai lạng!"
Tiểu ca bán hàng rong: "Tốt, mỗi loại hai cân, à không đúng, mỗi loại hai lạng?"
Hắn ngây người ra, ngơ ngác nhìn Trần Lan Hoa. Trần Lan Hoa nói: "Sao? Mỗi loại hai lạng không được sao? Mua nhiều thế ăn hết sao được? Với cả không nếm thử thì sao biết cái nào ngon?"
Tiểu ca bán hàng rong: "Không phải, cái đồ này ép cân, hai lạng kỳ thật cũng không nhiều..."
"Đủ ăn! Nhà tôi có mỗi năm đứa nhỏ! Một cân là đủ rồi, không ăn nhiều đâu." Lúc trước ở thôn Điền gia, khi ăn Tết, họ mua kẹo mạch nha, một cân cũng đủ, mỗi người một miếng là được, ăn bao nhiêu cho đủ?
Tiểu ca bán hàng rong: "..."
Hoảng hốt.
Phương Xảo Chủy: "Ui da, Đại Chủy, vẫn là cô thông minh, mua thế này thì tốt quá, món gì cũng có thể ăn, tôi cũng mua mỗi loại hai lạng."
Mọi người xôn xao, nhao nhao cả lên. Tống bà tử nghe xong cũng âm thầm gật đầu, cảm thấy nhà này tuy lời ăn tiếng nói không được nhỏ nhẹ, không có tố chất, nhưng lại rất biết tính toán trong cuộc sống. Ý này xem ra cũng không tệ.
"Chúng ta cũng mua mỗi loại hai lạng đi."
Tiểu ca bán hàng rong: "..."
Lại một lần nữa hoảng hốt, dân làng ở đây đều mua đồ kiểu này sao?
"Đây là cái gì?"
"À, đây là bánh niên cao, về nhà hấp lên rồi rắc đường trắng là ăn ngon hết sẩy. Tết sao có thể không ăn bánh niên cao? Bánh niên cao, niên niên cao thăng a! Ăn Tết sao có thể thiếu nó được. Cô nhìn này, bánh năm nay có nhiều đậu đỏ lắm đó."
Trần Lan Hoa có chút động lòng, chủ yếu là, chưa ăn bao giờ a!
Nàng ngập ngừng: "Cái này bán thế nào? Trông đã biết là đồ không rẻ rồi."
"Chín hào một cân."
Trần Lan Hoa hít vào một hơi, đúng là không rẻ chút nào.
"Trần Lan Hoa cô làm gì mà chiếm chỗ trước thế? Cô không mua thì tránh ra một chút, mua thì nhanh lên, đừng có làm chậm trễ người khác, cô không mua tôi còn muốn mua đó." Tôn Tuệ Phương kêu lên. Cô ta vốn không ưa gì Trần Lan Hoa.
Trần Lan Hoa cười khẩy một tiếng: "Ai bảo cô đến muộn? Vậy thì cô cứ đứng đằng sau mà xem."
Nàng vênh mặt lên, còn nói: "Cứ như cô mua được nhiều lắm vậy?"
"Cô, cô, cô, tóm lại tôi mua nhiều hơn cô."
"Cô cứ mạnh miệng đi!"
"Tôi..."
Hai người cứ thế tranh cãi không ngớt.
Chu Tuyết Hoa thừa cơ chen lên trước, nói: "Để tôi xem đã, để tôi xem. Cháu trai, lại đây xem con muốn gì, bà mua cho con!"
Tiểu ca bán hàng rong: "Phù!" Cuối cùng cũng có người giàu có đến rồi.
Điền Diệu Tổ dùng sức chen vào trong đám người, ngó nghiêng những thứ đồ ngon, con mắt cứ muốn dán cả vào, vừa đưa tay định bắt lấy thì tiểu ca bán hàng rong: "Ui da, thôi nào! Cái này không được! Con cân xong đã rồi hãy lấy!"
Chu Tuyết Hoa: "Không ăn thì làm sao biết có ngon hay không? Cậu cho bọn tôi nếm thử đi!"
Nàng cũng đưa tay ra, tiểu ca bán hàng rong vội vàng giữ túi lại, nói: "Thím ơi, thím ơi, cái này không được đâu, đồ này của tôi không phải đồ ăn thử. Cô ăn rồi tôi ăn thì còn ai mua, với cả cái này của tôi đâu đủ cả làng cô ăn thử đâu, cái này thật sự không được."
Chu Tuyết Hoa trừng mắt, đôi mắt xếch chọn lên, xem ra đúng là một bà lão cay nghiệt. Nàng bĩu môi nói: "Cậu cứ xề xòa keo kiệt thế kia thì bán được mấy đồng? Tôi cho cậu biết, tôi là người có tiền đó!"
Tiểu ca bán hàng rong: Đúng là không nhìn ra.
Hắn cười hùa theo: "Tôi vốn làm ăn nhỏ thôi, thật sự không thể nếm được. Cô nhìn xem, đồ của tôi còn nhiều mà, ngoài kẹo ra thì có cả bánh kẹo và đồ hộp, cái này đi biếu cũng tốt. "
Chu Tuyết Hoa tiếc nuối vì không nếm thử được, Điền Diệu Tổ vốn quen với việc thích làm gì thì làm, liền lập tức ngồi xuống đất ăn vạ, khóc lóc: "Con muốn ăn con muốn ăn, tại sao không cho con ăn? Bà mua cho con đi, con muốn hết, con muốn hết!"
Như thể không quan tâm đến tiểu ca bán hàng rong, mặc dù nó nghịch ngợm hư đốn, nhưng cũng biết người lạ này sẽ không đưa cho nó, hắn làm ầm lên như thế chỉ là muốn để bà mình mua cho.
Hắn là con trai duy nhất trong nhà, làm sao có thể không mua cho hắn được chứ?
Hắn là tiểu hoàng đế, là tiểu hoàng đế đó!
"Con muốn ăn, bà mua cho con, con muốn hết, con muốn hết ô ô ô..."
Hắn bắt đầu lăn lộn.
Chu Tuyết Hoa nổi giận mắng: "Cái thằng ranh này, tất cả là tại cậu hết, không cho cháu tôi nếm thử nên nó mới khóc thế này. Đều tại cậu sai! Đúng là đồ sao chổi."
Tiểu ca bán hàng rong sợ hãi ngơ ngác: "..."
Mẹ ơi.
Hắn thật ra cũng coi như một người bán hàng rong có kinh nghiệm, nhưng tình huống như vậy thực sự là hiếm có.
Đứa trẻ này nhìn không hề nhỏ mà.
Còn có bà lão này, ăn nói kiểu gì vậy chứ? Hắn gặp không ít mấy bà già thích gây sự, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp loại như thế này.
Cổ Hoài Dân im lặng, hắn đảo mắt nhìn một lượt, thấy Điền Phú Quý liền nói: "Điền Phú Quý, anh mau lôi con trai anh đi chỗ khác, mua đồ thì tranh thủ mua nhanh lên, không mua thì sang một bên nhìn, anh làm ầm ĩ như thế thì người ta bán kiểu gì? Còn cả Chu Tuyết Hoa nữa, bà không mua thì ra ngoài, mồm miệng sạch sẽ một chút, trong thôn mọi người còn bỏ qua cho bà, bà cứ ra ngoài mà như thế xem có ai thèm để ý tới bà không? Ít ra cũng phải có chút tự trọng. Đừng có để cái thôn này mất mặt."
Điền Phú Quý mặt mày tái mét, nhưng rất nhanh lại lấy lại tinh thần, tiến lên khuyên nhủ: "Mẹ ơi, mẹ làm gì vậy, để người ta chê cười đó? Nhà mình không thiếu mấy đồng tiền đồ Tết đâu. Mẹ như thế chẳng hay ho chút nào."
Hắn ngẩng đầu lên nói với tiểu ca bán hàng rong: "Xin lỗi cậu em nhé, con nhà tôi hư quá."
Tiểu ca bán hàng rong: "Không sao không sao."
Tôi thấy bà già nhà anh cũng thuộc loại được cưng chiều quá rồi đấy.
Cái đám người này là cái thứ gì vậy.
Trần Lan Hoa: "Đi đi đi, tôi mua trước."
Tôn Tuệ Phương: "Tôi đến trước."
Đầu này thì có tranh giành, đầu kia lại có van xin.
Thanh Hòe tiến đến bên cạnh Điền lão đầu, đau khổ van xin: "Đại bá ơi, đại bá con lạy ông, cho con ít tiền tiêu vặt đi, làm quần quật bao nhiêu năm nay, cho con mua ít đồ đi."
Khương Dũng Tuyền cũng thút thít khóc lóc: "Mẹ, chúng ta mua nhiều chút đi mà, con van xin mẹ đấy."
Lan Ni Tử vừa dịu dàng đáng yêu nhìn Thanh Hòe, vừa lại nhìn Điền Quý Tử, sau đó lại nhìn Khương Dũng Tuyền.
Thạch Tú Quế: "Đồ ngon thế, tiếc là nhà mình kinh tế khó khăn, bằng không thì tôi đã... thôi vậy, thôi vẫn đừng mua, không mua nổi đâu."
Lan Ni Tử mắt đỏ hoe: "Mẹ ơi, tất cả tại con không khiến mẹ, ba và các em được sống cuộc sống sung túc."
Rồi lại tiếp tục ra vẻ đáng thương.
Nàng cảm nhận được một ánh mắt nhìn, bèn thấy Điền Đại Ngưu đang nhìn mình, nàng vội vàng cúi đầu, làm ra vẻ tội nghiệp.
Cổ Hoài Dân nhìn thấy cảnh tượng này xảy ra liên tiếp, liền nhíu mày, hắn nghi ngờ sâu sắc, dân làng mình gây rối một hồi, thì có lẽ tiểu ca này cũng không quay lại đây nữa.
"Mọi người tránh hết ra!" Quan Lệ Na rốt cuộc lên tiếng, nàng trực tiếp tiến lên, nói: "Cho tôi một cân kẹo cao lương, một cân kẹo sữa khỉ lông vàng."
Còn nói: "Lạc rang cho tôi năm cân, lại thêm hai cân mứt táo nữa, à thôi lấy năm cân luôn đi, để tôi xem còn cái gì..."
Cuối cùng cũng có một người giàu có chịu chi, Quan Lệ Na ào ạt mua một trận, lại còn kêu Cổ Hoài Dân chọn giúp mấy câu đối, lúc này mới lui ra ngoài. Nhờ có Quan Lệ Na mở một đầu tốt, mọi người cuối cùng cũng không còn lộn xộn nữa.
Trần Lan Hoa: "Vậy nhà tôi muốn hai cân lạc, mứt táo, mứt táo cũng hai cân đi."
Nhà bà cũng không biết chọn loại gì tốt, nhưng thấy Quan Lệ Na đều mua thì cứ theo học cũng đúng.
Nhưng nhà bà ngoài những thứ này ra, còn mua cả bánh niên cao, cái này mang ý nghĩa tốt đẹp thì nên mua. Trần Lan Hoa đúng là không nỡ chi tiền, nhưng đồ cần mua thì vẫn phải mua, vì ăn Tết mà! Dù sao đây là ăn Tết đó!
Tống Xuân Mai và Vương Sơn Hạnh nhờ làm việc nên trong tay cũng có chút tiền.
Nàng còn do dự, muốn mua hay không mua chút gì đó, Điền Điềm chạy đến trước mặt mẹ nàng, mắt mong chờ, Tống Xuân Mai búng nhẹ vào trán con gái, nói: "Con chỉ biết ăn thôi."
Điền Điềm làm nũng: "Có ăn mới lớn được chứ mẹ."
Chắc là vì từng chịu đói nên người trong thôn họ vẫn có một tâm lý kiểu "chuột hamster" đối với đồ ăn.
Tống Xuân Mai lại do dự một chút, nói: "Mấy thứ này có làm no bụng đâu."
Điền Điềm: "Mua một chút thôi mà, chỉ một chút xíu thôi."
Cũng đừng trách Điền Điềm không hiểu chuyện, thật ra thì, trẻ con nhà nào cũng đang mè nheo với người nhà cả thôi. Bọn trẻ đã thấy thứ này bao giờ đâu!
Tống Xuân Mai nghĩ đi nghĩ lại rồi nói: "Vậy mua chút lạc rang."
Cái này thiết thực hơn, đồ viên đường kia chỉ ăn lạ miệng thôi, không thực tế gì cả.
Bà cả năm mua một chút là đủ rồi, nàng không định mua thêm, kiếm tiền đâu có dễ.
Tống Xuân Mai: "Ta lấy hai cân lạc rang."
Vương Sơn Hạnh xem xét, liền vội nói theo: "Vậy ta cũng hai cân đi."
Chị dâu cả là người biết vun vén, đi theo học chắc không sai.
Vương Sơn Hạnh rất sẵn lòng học theo người khác.
"Nãi, mau mua đi mau mua, ta cũng muốn... Bọn họ đều mua, ta cũng muốn, đền tiền hàng đều có cái ngon, ta cũng phải muốn, nãi..." Bị kéo ra khỏi đám người, Điền Diệu Tổ lại bắt đầu giãy giụa.
Quần áo tươm tất đã bẩn hết cả rồi.
Điền Phú Quý: "Điền Diệu Tổ, ngươi đứng lại cho ta, có nghe không hả? Bằng không thì ta đánh đó."
Điền Phú Quý nghiêm giọng, Điền Diệu Tổ vẫn sợ ông bố này, vừa định xin tha, Tống Xuân Cúc đã lao tới, ôm Điền Diệu Tổ vào lòng, nói: "Đương gia, anh làm gì vậy, nó còn là con nít mà, con nít thèm ăn có tội gì? Nương, nương, mẹ mua cho Diệu Tổ chút gì đi, con van mẹ."
Tống Xuân Cúc ôm Điền Diệu Tổ, quỳ xuống đất.
Mọi người xung quanh: "..."
Người bán hàng rong Tiểu Ca: "..."
Mẹ nó, mở rộng tầm mắt.
Hắn cảm thông liếc nhìn Điền Phú Quý, thấy người anh em này cũng gian nan quá, con trai là đứa con trai nghịch ngợm, mẹ già thì hung hăng càn quấy, cô vợ trẻ cũng không hiểu chuyện, thật khổ!
Điền Phú Quý xoa xoa thái dương, tỏ vẻ đắn đo suy nghĩ lắm, bất lực nói: "Ta mặc kệ các người, tùy các người đấy."
Hắn có vẻ rất tức giận, đi thẳng về một phía.
Phía này chính là hướng Quan Lệ Na đang đứng, nàng mua đồ xong không đi mà lại ở lại. Dù sao thì người của thôn ủy biết ở đây, mọi người cũng sẽ bớt ồn ào đi vài phần. Điền Phú Quý đi về phía Quan Lệ Na, Quan Lệ Na lại không nghĩ nhiều.
"Tiểu Quan đại phu cô về à? Hay là đi cùng nhau?"
Hắn tạo cơ hội ở riêng, Quan Lệ Na lắc đầu: "Tôi chưa về, anh về trước đi."
Điền Phú Quý sững người, lập tức cười khổ: "Thôi vậy, ta cũng không đi, không thì đám người ở nhà không biết ầm ĩ thế nào, có ta ở đây cũng còn đỡ, đừng để thôn mình mất mặt."
Hắn vừa nói vậy, Quan Lệ Na ngẩng lên nhìn Điền Phú Quý một chút.
Nàng mím môi, không nói gì.
Ngược lại thì Điền Điềm vui vẻ chạy tới, tung tăng nhảy nhót, nàng cười tủm tỉm hỏi: "Tiểu Quan đại phu, bên kia còn bán cháo bát bảo đã nấu sẵn, nguyên liệu phối sẵn hết rồi, cô mua không?"
Quan Lệ Na cười nói: "Tôi không mua, trưởng thôn Cổ họ ở kia, bọn họ mua cũng giống nhau thôi, dù sao chúng ta cũng ăn Tết cùng nhau mà."
Điền Điềm gật đầu, ồ một tiếng, rồi lại tò mò hỏi: "Cô ăn Tết không về nhà hả?"
Quan Lệ Na: "Không về, năm nay là năm đầu tiên mọi người tới, người thôn ủy bọn tôi phải ở lại ăn Tết cùng mọi người."
Ba năm trước, bọn họ không được phép xin nghỉ.
Nhưng mà Quan Lệ Na không nói thẳng ra, nàng cười nói: "Tôi muốn ăn Tết cùng Điền Điềm mà, con có vui không?"
Điền Điềm miệng toe toét: "Đương nhiên là vui rồi! Đại phu Quan là người tốt nhất."
Điền Điềm sớm đã thề rồi, mình muốn trở thành một người giống như Tiểu Quan đại phu, vừa thông minh vừa có học lại còn làm được mọi việc, là một người rất giỏi.
Nàng nói giòn giã: "Vậy lúc dọn vệ sinh đón Tết, Tiểu Quan đại phu gọi con nha, con có thể giúp đó."
Quan Lệ Na: "Thật tốt vậy sao?"
Điền Điềm gật đầu: "Đúng á, con làm được lắm!"
Quan Lệ Na lại cười, nàng xoa đầu Điền Điềm, làm cho mũ len của nàng lệch hết cả, Điền Điềm mắt tròn xoe, nũng nịu nói: "Đại phu Quan làm gì vậy."
Quan Lệ Na: "Thấy con đáng yêu mà! Này, cho con táo ăn, tôi cũng thích ăn táo rim lắm, chỉ có điều nó hơi ngọt, con ăn xong phải súc miệng đánh răng, không thì dễ bị sâu răng đó."
Điền Điềm: "Cảm ơn đại phu Quan, con không muốn đâu."
Đây là tiền của Tiểu Quan đại phu mua mà, Điền Điềm không dám nhận, con bé đâu phải là đứa nhỏ ham của lợi.
Quan Lệ Na làm sao không hiểu con bé nghĩ gì?
Nàng không khách khí nhét kín vào tay Điền Điềm một quả, táo rim đều được đóng gói riêng, không bị dính dính, nàng nói: "Không muốn cũng phải muốn, đi, con giúp ta chút việc. Cái này coi như là thù lao."
Điền Điềm: "A? Làm gì ạ?"
Quan Lệ Na: "Đi, chúng ta đi qua đó."
Nàng nắm tay bé gái đi, Điền Phú Quý: "Hai người..."
Điền Điềm: "Hả! Chú Phú Quý, sao chú ở đây?"
Điền Phú Quý khóe miệng giật giật, cảm thấy con bé này thật đáng ghét!
Cái gì mà sao hắn ở đây?
Hắn mẹ nó vẫn luôn ở đây được không!
Lớn đầu rồi, không thấy à?
Hay là bị mù rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận