Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 83: Đều có tương lai riêng (2) (length: 7754)

Về phần ý nghĩ của lão già kia, điều này tuyệt đối không quan trọng.
Mà trên thực tế, nó xác thực không quan trọng.
Bạn già của lão cũng không quan tâm.
Hai vợ chồng bọn họ vốn đã khác với những gia đình bình thường.
Thạch Tú Quế và Lan Ni Tử cùng đi, đi cùng còn có hai người, nhưng không phải Quan Lệ Na, mà là hai người mà Lan Ni Tử quen biết. Hai vị này dạy học ở trong thôn, hiện tại kết thúc công việc cũng muốn về nhà.
Vừa hay đi cùng bọn họ, cũng giúp các nàng liên lạc một số công việc.
Lần trước Lan Ni Tử rời quê là chạy nạn, lần này cảm giác hoàn toàn khác. Nàng ghé vào cửa sổ, không ngừng nhìn phong cảnh ngoài kia, có thành thị, có đất hoang, có rừng cây, cứ như cái gì cũng có. Nàng mím môi, thật sự không ngờ có một ngày mình được đến kinh thành.
Bất quá, cảm giác này cũng rất tuyệt.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nói: "Đã như vậy, ta nhất định phải cố gắng thật nhiều, không thể làm mất mặt người thôn Ngư Thạch Đảo chúng ta."
Hai vị giáo viên đi cùng đều kinh ngạc nhìn Lan Ni Tử, không ngờ nàng lại nói như vậy. Không phải họ coi thường người khác, mà là biểu hiện của Lan Ni Tử như thế nào, họ đều đã thấy cả. Dù sao mọi người sống cùng nhau hai năm, dù không can dự nhiều vào chuyện của thôn, chỉ an tâm dạy học, nhưng từng hành động của Lan Ni Tử, cũng có không ít lời đồn. Nàng được coi là một trong những cô gái có nhiều chủ đề bàn tán trong thôn.
Hơn nữa bình thường lên lớp, nàng cũng chưa bao giờ chú tâm, nàng luôn cho người ta cảm giác là không cầu tiến, luôn hy vọng thông qua việc không làm mà vẫn hưởng đãi ngộ và lợi ích, chưa từng có ý chí phấn đấu. Nhưng không ngờ nàng lại có thể nói ra lời này.
Lan Ni Tử dán vào cửa sổ, vô cùng nghiêm túc: "Ta là người đi xa nhất của thôn, nhất định phải làm thật tốt."
Rất nhanh, hai người liền gật đầu cười, không ai không thích người cố gắng: "Ngươi có thể làm được, chỉ cần dụng công cố gắng, ta tin tưởng ngươi sẽ thành công."
Lan Ni Tử nhếch khóe miệng, theo tiếng tàu hỏa xình xịch, các nàng càng đi càng xa, nhưng tinh thần mọi người lại khác. Tuy rằng rời quê có chút lo lắng bất an, nhưng càng nhiều là mong muốn làm nên một chút thành tích.
So với Lan Ni Tử rời quê đi xa nhất, đến kinh thành, Điền Lãng lại không như vậy. Hắn ở huyện thành hay thành phố đều đi lòng vòng, cũng không sợ mình lạc mất, dù sao người lớn không phải là người câm, lằng nhằng một chút thì không cần thiết phải đi ra ngoài.
Điền Lãng nhìn khắp nơi, ngược lại không có chút cảm xúc nào. Hắn gan lớn, còn đi đến tỉnh thành một chuyến, chạy đi chạy lại, trong lòng thì lại càng vững chắc.
Trong lúc những người lớn vì cuộc sống mưu sinh mà bận rộn, thì Điền Điềm và những người khác lại bắt đầu cuộc sống khai giảng. Đây là lần đầu tiên các bạn ấy đến trường, học sinh chia làm hai nhóm, một nhóm là học sinh tiểu học, một nhóm là học sinh trung học.
Điền Điềm và các bạn đều học cấp hai, cấp hai và tiểu học ở gần nhau, nhưng dù sát vách cũng không thể tùy tiện qua lại, ngày thường mọi người đều ở nội trú tại trường, không có nhiều cơ hội ra ngoài.
Điền Điềm và mọi người đi theo Quan Lệ Na, bên tiểu học thì những người khác trong thôn phụ trách.
Quan Lệ Na dẫn các bạn làm thủ tục nhập học, không chỉ nhận sách vở, còn nhận đồng phục và những thứ liên quan khác, mọi người đều cõng đồ đạc của mình, ngoan ngoãn đi theo đến khu ký túc xá. Người thầy dẫn đầu giới thiệu: "Phòng của các em ở tầng hai, phòng 203. Vì những học sinh ở nội trú trước đó đều đã được sắp xếp chỗ ở, lớp của các em cũng vừa đủ người, cho nên các em được sắp xếp qua bên này. Phòng này về cơ bản đều là học sinh của các lớp khác nhau, ba em là phân vào lớp 1, phòng này chỉ có một học sinh lớp 1, còn hai học sinh lớp 2, hai học sinh lớp 3 và một học sinh lớp 4. Phòng mười người ngủ, các em tới ở cũng chỉ còn một giường trống, nếu có học sinh lớp 9 chuyển trường đến thì sẽ sắp xếp ở chỗ đó, nhưng mà cũng không chắc là có hay không, cơ bản học sinh lớp 9 chuyển trường rất ít."
Điền Điềm: "Thưa thầy, lớp 1 với lớp 2 có khác nhau gì không ạ?"
"Không có, trường chúng ta không phân ban nhanh chậm, cho nên đều giống nhau, các em dù là học sinh chuyển trường cũng đừng cảm thấy lo lắng, chỗ này, ngoài những bạn ở các trấn lân cận khó khăn về nhà, phần lớn đều là học sinh ở trên đảo đến huyện học, các em cũng là từ trên đảo đến, nên sẽ rất nhanh thích ứng thôi. Bình thường học sinh huyện bản địa thì không ít bạn về nhà ở. Nhưng mà cũng có ngoại lệ, rất ít thôi."
Chuyện này cũng bình thường, nhà người ta ở ngay trong huyện, không cần thiết tốn tiền nội trú, hơn nữa nội trú thì ít nhất một tuần không được về nhà, phần lớn phụ huynh vẫn không muốn vậy, về nhà còn có thể làm đồ ngon cho con, ở trường thì làm sao có điều kiện đó.
Hiện tại học sinh lớp 9 càng vậy, phòng ngủ là tắt đèn thống nhất, không được tự do muốn học đến mấy giờ như ở nhà.
Cho nên thực tế học sinh nội trú ở trong huyện thành không nhiều, ngoài các trấn lân cận thì phần lớn là các bạn ở trên đảo đến. Đó là nét đặc biệt của huyện, đến cả tiểu học cũng có ký túc xá, không còn cách nào khác, ai bảo dân số ở từng hòn đảo không đủ để duy trì mở trường học.
Cho nên tất cả mọi người đều đến huyện thành đi học, nội trú một tuần hoặc nửa tháng thì về nhà một lần.
Cũng chính vì thế, mấy đứa trẻ ở trên đảo đến đây học cũng không cảm thấy có gì lạ, rất tự nhiên. Thầy nói tiếp: "Các em đều là học sinh lớp 9 rồi, không còn là trẻ con nữa, nên thầy cũng không cần dặn dò nhiều. Phiếu ăn nhận rồi nhé. Lát nữa thầy sẽ dẫn các em ra nhà ăn xem một chút."
Vì là học sinh chuyển trường, lại được cấp trên dặn dò đặc biệt, nên thầy giáo phụ trách hậu cần rất kiên nhẫn, dẫn mấy đứa trẻ vào ký túc xá. Lúc này, người ở ký túc xá đã về cả, dù sao ngày mai là khai giảng, tối nay các bạn còn có buổi tự học buổi tối, tuyệt đối không được thiếu.
Mọi người ngoan ngoãn gõ cửa đi vào, thầy giới thiệu với các bạn: "Ba bạn này là học sinh chuyển trường của học kỳ này, được xếp vào cùng phòng với các em, là lớp 1. Bạn nào lớp 1 giơ tay lên?"
Một cô bạn mắt to tóc ngắn vội vàng giơ tay: "Thưa thầy, em ạ!"
"Vậy bình thường các em có thể ở cùng nhau."
Một cô gái tóc ngắn đen nhánh khác lại nhỏ giọng liếc cô bạn mắt to một cái, nói: "Lớp cậu thoáng cái chuyển đến tận ba người. Sau này cậu không còn lẻ loi một mình nữa rồi."
Cô bạn mắt to cười nhẹ.
"Được rồi, các em tự chọn giường, thầy thấy dưới giường đều có đủ đồ rồi. Muốn ở đâu thì tùy ý."
Còn lại hai giường dưới và hai giường trên, lại rất vừa vặn.
Bọn họ có ai từng ở giường trên bao giờ đâu, có chút sợ, Thải Vân và Song Hỉ thực ra đều muốn ở giường dưới, nhưng ngại không dám mở miệng. Điền Điềm thì không quan trọng, còn rất muốn thử cảm giác giường trên như thế nào, nên nói thẳng: "Em ở giường dưới đi."
Song Hỉ chần chờ: "Cậu không sợ à?"
Điền Điềm: "Có gì đâu mà sợ."
Điền Điềm chọn một chiếc giường trên cạnh tường, bên cạnh ngay lối ra vào, không còn cách nào khác, những chỗ bên trong đều có người dùng cả rồi. Nhưng mà gần cửa cũng có chỗ tốt của gần cửa, nhất là giường trên, vì tủ đựng đồ cũng ở gần cửa, nói cách khác, Điền Điềm có thêm một chiếc nóc tủ làm bàn học...
Bạn cần đăng nhập để bình luận