Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 08: Thân gia (2) (length: 8564)

Bà Tống không phục, nàng hừ lạnh: "Ta không nhắc nhở bọn họ, bọn họ còn có thể biết ơn tình của ngươi? Thật là một đám bạch nhãn lang. Bây giờ ổn định rồi, liền không xem công lao của ta ra gì? Sao lại có thể bắt nạt người như vậy chứ. Còn có lão trượng nhân kia của ngươi, chỉ biết lo cho mình, hắn..."
Tống Học Lễ: "Nương, người xem người kìa, nói cái này làm gì! Cha vợ của ta vốn là thôn trưởng, nếu thật sự có thể vào thôn ủy hội làm việc thì cũng hợp lý thôi. Ta cho dù từng làm việc ở huyện nha, cũng biết chút chữ nghĩa nhưng xét cho cùng ở Điền gia thôn không có uy tín."
Hắn mỉm cười dỗ dành lão thái thái, nói: "Nhạc phụ ta có thể sống tốt thì cũng là chuyện tốt thôi mà. Tảo Nhi cũng không cần lo lắng nhà mẹ đẻ nữa, ta cũng yên tâm không ít. Người đó, đừng có luôn nổi nóng như vậy. Cũng đừng mắc mưu cái bà Tôn kia, người không biết bà ta sao? Bà ta chỉ mong nhà khác không tốt, để mình được xem trò vui đó. Thôi đi thôi đi, xem Tảo Nhi thu xếp xong hết rồi. Tảo Nhi, con giúp khuyên nhủ nương đi."
Điền Thanh Táo nhanh chóng xoa xoa tay đi ra ngoài, bà bà nói to như vậy, nàng đều nghe thấy cả rồi, nhưng mà nàng biết rõ nam nhân của mình là người tốt.
"Nương, người xem này, cái chăn này, màu hoa này đúng là hiếm có đó nha, thật là đồ tốt..."
Bà Tống cẩn trọng nói: "Màu hoa này là mẫu đơn, đây là hoa mẫu đơn, ta khi còn làm nha đầu ở nhà đại gia đã từng thấy qua rồi, ở trong thôn các người lớn lên chưa thấy cũng không có gì lạ. Cái này hoa mẫu đơn cũng không phải hoa bình thường đâu, chỉ có hoàng hậu mới được dùng đó, tốt thật..."
Tuy nói ban đầu vẫn còn chút bực mình, nhưng thấy đồ tốt, lão thái thái liền không nhịn được sờ lấy không buông tay, ngắm nghía kỹ lưỡng, mắt như muốn dính vào đó luôn...
Tống Học Lễ thấy mẹ mình không nhắc đến những chuyện kia nữa bèn nói: "Nương, trong nhà có người lo rồi, con qua nhà nhạc phụ xem sao, chỗ chúng ta nhỏ, sắp xếp cũng dễ. Nhà người rộng hơn một chút, không biết có bận bịu không, con qua đó ít nhiều gì cũng giúp được chút."
Bà Tống cằn nhằn: "Chỉ có mình ngươi tốt bụng thôi, nhà người ta nhiều con cháu như vậy đó."
Tống Học Lễ tính tình tốt cười nói: "Một người con rể bằng nửa đứa con trai mà, con qua đó cũng là lẽ thường. Cô vợ nhỏ trong nhà ngươi để tâm nhiều vào nhé, vất vả ngươi rồi."
Điền Thanh Táo dịu dàng: "Chàng đi đi, ở nhà có em đây."
Nam nhân của nàng là người tốt mà, Điền Thanh Táo mặt mày rạng rỡ, hai vợ chồng nhìn nhau cười một tiếng, càng thêm thắm thiết.
Bộ dạng này ngược lại làm bà Tống có chút không hài lòng, nàng không thích kiểu con trai con dâu ân ân ái ái thế này, nàng hừ một tiếng, ồm ồm sai bảo: "Còn không mau tranh thủ thu dọn, chờ cái gì nữa!"
Điền Thanh Táo: "Dạ, con biết rồi nương."
Tống Học Lễ cười lắc đầu với cô vợ nhỏ, vẻ bất đắc dĩ nhưng lại càng thêm chiều chuộng, rồi đi thẳng ra cửa. Hắn vừa ra cửa đã thấy Điền Lão Thực ở đối diện vội vàng đi ra ngoài, cũng chạy về phía thôn ủy hội, nghĩ cũng biết ông ta cũng muốn tranh thủ một chân ở trong thôn.
Thật ra thì, Tống Học Lễ cũng có nghĩ đến, nhưng con người hắn có phần khôn khéo, hiểu rằng đối với người Điền gia thôn mà nói, mình rốt cuộc vẫn là người ngoài, dù là có chút "ơn nghĩa" cùng nhau chạy nạn qua, e là cũng không thể nào được mọi người phục.
Chi bằng không tranh giành, tránh nảy sinh mâu thuẫn.
Dù sao nhà hắn ít nhiều gì vẫn bị xem là người ngoài.
Đã vậy, hắn thà rằng để nhạc phụ giành được chút lợi lộc, là con rể của ông ta thì mình cũng ít nhiều được nhờ. Hắn một mạch đi tới Điền gia, hai nhà cách nhau vài nhà nhưng thôn vốn không lớn, càng không tính là xa.
Không tốn mấy công phu, hắn đã đến Điền gia, cổng nhà Điền gia mở rộng, hắn vừa bước vào sân đã thấy tiểu nha đầu lớn nhà đại phòng Điền Điềm hấp tấp muốn chạy ra ngoài, trong lòng hắn lắc đầu, cảm thấy nha đầu này thật ngang tàng.
Nhưng ngoài miệng lại cười nói: "Điềm, con chạy đi đâu vậy?"
Điền Điềm vội vàng: "Dượng, con phải đi tìm quan đại phu."
Nói chưa dứt lời, người đã như tên bắn phóng ra ngoài.
Tống Học Lễ đuổi theo hỏi: "Tìm quan đại phu? Sao vậy?"
Điền Điềm từ xa cao giọng nói: "Nãi bị rắn cắn!"
Tống Học Lễ nghe xong, vội vàng bước vào cửa, thấy mẹ vợ Trần Lan Hoa đang ngồi trên ghế đẩu kêu oai oái, bên cạnh mấy người con trai con dâu trẻ tuổi đang vây quanh: "Nương, người làm sao vậy? Bị rắn cắn rồi hả? Con xem có nặng lắm không."
Trần Lan Hoa: "Điềm đi gọi đại phu rồi, ái u, đúng là xui xẻo quá đi..."
Mọi người đều không phải là đại phu, nếu như vết thương bình thường thì có thể băng bó qua loa, chứ chuyện bị rắn cắn thì không ai dám động vào, Tống Học Lễ: "Để con cõng người sang thôn ủy hội tìm đại phu đi."
Trần Lan Hoa nhất quyết không chịu, lắc đầu: "Điềm đi rồi, ta không thể động, nghe nói rắn cắn ta là rắn bảy bước đó, ta đi bảy bước không phải là toi đời sao?"
Bà ta cũng không phải người qua loa!
Tuy là bị rắn cắn, nhưng mà bà ta cũng có chút kiến thức đó nha.
Điền Thanh Tùng, Điền Thanh Bách gật đầu lia lịa, cảm thấy mẹ mình đúng là gừng càng già càng cay!
Tống Học Lễ: "... ... ... ... ... ... ... ... ... ..."
Hắn hít một hơi thật sâu, nói: "Thật ra không phải vậy..."
Chưa kịp nói hết, thì đã thấy Điền Điềm dẫn Tiểu Quan đại phu tới rồi, hành động của nha đầu này đúng là nhanh, Tiểu Quan đại phu là cô nữ đồng chí trẻ tuổi, chính là người ngày đầu tiên đến đây khám sức khỏe cho bọn họ, người đã đưa giấy vệ sinh cho Điền Điềm.
Điền Điềm: "Nãi, chúng con về rồi!"
Cô bé chạy nhanh, mồ hôi nhễ nhại, Tiểu Quan đại phu vội cõng hòm thuốc đi lên, "Tránh ra một chút, để ta xem nào!"
Cô nhanh chóng ngồi xổm xuống, thấy ở mắt cá chân có vết thương nhỏ, cô xem xét một hồi, cảm thấy chắc là không có độc, lại hỏi: "Rắn cắn bà đâu? Nó chạy rồi hả?"
"Không, bị đánh chết rồi."
Điền Thanh Tùng chỉ vào con rắn bị vứt một bên, nói: "Bọn ta trước kia chưa từng thấy loại rắn này, không biết có độc hay không, Tiểu Quan đại phu, cô xem thử xem sao. Cô biết nó không?"
Tiểu Quan đại phu cầm một khúc gỗ nhỏ lay lay con rắn, nhìn thấy hình dáng con rắn thì thở phào một hơi, nói: "Không sao, không có độc đâu, con rắn này không có độc."
Cô sơ cứu qua loa, rồi nói luôn: "Bây giờ tuy là tháng chín, nhưng mà rắn, côn trùng, chuột, kiến cũng vẫn còn nhiều, ta cũng bất cẩn rồi, quên chuyện rắn rết này, các người lát nữa đến thôn ủy hội lấy một chút bột hùng hoàng, mang về rải xung quanh trước nhà sau nhà."
"Được."
Nghe nói là không có độc, Trần Lan Hoa lại hùng hổ đứng lên, vui vẻ nói: "Ui da, thế này còn có thể làm canh rắn ăn."
Tiểu Quan đại phu liếc nhìn, nói: "Tốt nhất là đừng ăn loại này, vẫn là dơ lắm, mọi người chạy nạn lâu như vậy, cơ thể thiếu hụt dinh dưỡng, mà bản thân cũng suy yếu nữa, thấy không sao chứ bên trong thì vẫn cần phải bồi bổ, mấy thứ thịt rừng thế này vẫn nên ăn ít cho phải, dù sao có sức khỏe vẫn là quan trọng nhất nha."
Trần Lan Hoa: "Ơ, cái này..."
Điền Thanh Tùng: "Nương, chúng ta nghe đại phu đi."
Trần Lan Hoa trong lòng không nỡ lắm, nhưng nhìn vẻ mặt của đại phu thì cũng lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình, quyến luyến không rời nói: "Vậy, vậy thì vứt đi hả?"
Ực.
Nuốt nước miếng cái chụt.
Nàng kiên quyết quay đầu đi, chỉ thấy lòng nặng trĩu nói: "Nhanh, tranh thủ lúc ta chưa đổi ý mà vứt nó đi!"
"Dạ được!"
Điền Điềm lại là cô bé gan dạ, tìm một nhánh cây liền xiên con rắn ra ngoài.
Tiểu Quan đại phu nhìn cảnh tượng này, mỉm cười thuận miệng hỏi: "Mà bà làm thế nào mà để rắn cắn vậy?"
Trần Lan Hoa trong phút chốc càng thêm ngượng ngùng: "À, thì là..."
Thật là không còn gì để nói nữa mà!
Cô Tiểu Quan đại phu này, không lẽ không nhìn ra được gì hay sao?
Điền Điềm thì lại lanh mồm lanh miệng, ồn ào: "Bà nội ta thấy rắn thì muốn bắt ăn, kết quả đánh không lại rắn, để rắn cắn cho đó."
Trần Lan Hoa trừng mắt: "Chỉ có mỗi con lắm mồm thôi! Thật nên gọi con là Đại Chủy thì hơn."
Điền Điềm vô tội nhăn nhó, xách con rắn nhảy chân sáo đi ra ngoài, gương mặt tươi rói, ngày tốt lành nha, bị mắng cũng không sao, hì hì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận