Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 81: Lớn lắc lư ngọt (6) (length: 7306)

Điền Điềm cảm thấy người này thật không có mắt nhìn, nhưng dù sao cũng là chú ruột, nàng không thể không nể mặt chú ruột Thanh Hòe cũng phải nể mặt chú Lâm. Chú Thanh Lâm đối bọn trẻ con tốt nhất, luôn che chở bọn nhỏ, trước đây còn hay dẫn bọn nhỏ đi hái trái cây.
Chú ấy vẫn luôn bảo vệ các nàng.
"Vì sao không thể đến? Ta thích nàng, ta thật sự thích nàng... Ta không sống nổi, ta không muốn sống." Điền Thanh Hòe gào lên.
Điền Điềm chán ngán lại khinh bỉ, đừng tưởng chú Thanh Hòe thân với nàng, nhưng so với chú Quý Tử nhà nàng thì chú Thanh Hòe, ha ha...
Nàng nói: "Ta thấy chú không có thích Lan Ni Tử nhiều như vậy, chú chỉ cố ý thôi. Chú nhìn chú khóc lóc kiểu này xem. Chú đang cố tình đấy hả? Cố tình muốn ép ca ca chú đi tìm Lan Ni Tử, để giữ Lan Ni Tử lại."
"Ta không có."
Điền Thanh Hòe bị nhìn thấu tâm tư, xấu hổ quá hóa giận mặt đỏ bừng la lớn: "Ta không phải."
Điền Điềm: "Ồ..."
Thanh Lâm đứng ở cửa, mặt mày đen sầm lại, bởi mấy ngày nay Thanh Hòe khóc lóc không ngừng cũng không rời nhà, làm bộ như trời sập, hắn đã tính đi tìm Lan Ni Tử. Cũng không phải là để buộc Lan Ni Tử ở lại, mà chỉ hy vọng Lan Ni Tử có thể khuyên nhủ Thanh Hòe.
Nhưng nghĩ lại, không đi thì hơn, có lẽ để hắn hết hy vọng luôn cũng được, nên hắn mới không đi, không ngờ, em trai mình lại tính toán mình? Thanh Lâm siết chặt nắm đấm.
"Ta không phải, ta thật sự không phải mà..."
Thanh Hòe luống cuống, đừng nhìn hắn làm mình làm mẩy, nhưng không dám trêu vào anh trai ruột, anh ấy có thể đánh người thật đấy. Hắn vội nói: "Ta không có ý đó, ngươi hiểu lầm ta rồi, thật sự không phải..."
Nàng dài giọng ồ một tiếng, nói: "Thế nhưng chú đang làm như vậy mà! Chú không bằng chú Quý Tử ở cái khoản rộng rãi."
"Nói bậy! Sao ta không bằng Điền Quý Tử, ta không phải, ta không nhất định phải giữ Lan Ni Tử lại, ta chỉ muốn để Lan Ni Tử nhìn ta một cái, vậy cũng không được sao?"
Điền Điềm: "Tỷ Lan Ni Tử nếu như đến thăm chú, có muốn đi thăm chú Điền Quý Tử không, có muốn đi thăm Khương Dũng Tuyền không? Nhà chú Quý Tử vốn không thích nàng, nhà họ Khương cũng không thích nàng. Đến lúc đó không tránh khỏi lại gây chuyện, nàng đã muốn đi rồi, cần gì phải rước họa vào thân? Đã như vậy, thà quyết tâm buông bỏ còn hơn. Ít nhất là nàng đi rồi, mọi người sẽ không nhớ đến nàng, thương tâm đau khổ nữa. Dù bây giờ có đau lòng, thì tóm lại chỉ là chuyện một thời, sẽ nhanh hơn. Đau lâu không bằng đau nhanh."
Trời ơi, chính nàng còn cảm thấy mình rất biết thuyết phục.
Điền Điềm không quá thích Lan Ni Tử, cũng không muốn tẩy trắng cho cô ta, Lan Ni Tử tốt xấu gì cũng không liên quan đến nàng, có chân thành với Điền Quý Tử, Điền Thanh Hòe không thì mọi người đều thấy cả rồi, căn bản là không thể nào rửa sạch.
Nhưng Điền Điềm vẫn phải nói như vậy, đây không phải vì Lan Ni Tử thế nào, mà là muốn để Điền Thanh Hòe mau chóng hồi phục bình thường, không đau khổ như thế, nàng cảm thấy khuyên thế này là hiệu quả nhất. Đã như vậy thì phải thử một lần, nếu không được thì tính cách khác sau!
Trước mắt thì cứ khuyên thế đã.
"Nếu mọi người cùng nhau lớn lên là thanh mai trúc mã, thì tỷ Lan Ni Tử dù không yêu chú, cũng sẽ coi chú như ca ca, vậy tất nhiên sẽ muốn chú được tốt. Mà đã muốn chú được tốt, tự nhiên sẽ không để cho chú vô vọng. Lúc này càng nhẫn tâm càng tốt, tỷ Lan Ni Tử không giống mọi người, nàng muốn ra ngoài muốn xông pha, chắc chắn sẽ không ở lại đảo với chú được. Chú có làm ầm ĩ cũng không giữ được nàng lại, ngược lại chỉ làm người khác chế giễu. Cũng đều là người theo đuổi tỷ Lan Ni Tử, chú nhìn chú Quý Tử xem. Chú Quý Tử biết tỷ Lan Ni Tử có chí hướng lớn. Là vui vẻ chúc phúc. Dù lòng có đau khổ cũng không làm tỷ Lan Ni Tử thêm phiền. Tôn trọng và chúc phúc là đức tính tốt, chú Điền Quý Tử cũng làm được, sao chú lại không làm được? Nhìn vậy thì biết, chú thích tỷ Lan Ni Tử cũng không bằng người khác rồi! Chú Quý Tử cũng thích tỷ Lan Ni Tử, nhưng chú ấy vui vẻ buông tay, không gây ảnh hưởng đến Lan Ni Tử tỷ. Điểm này, chú còn không bằng chú ấy."
"Sao ta không bằng hắn? Ta còn mạnh hơn hắn."
Điền Thanh Hòe không phục.
Điền Điềm: "Vậy người ta đều nhanh chóng lấy lại tinh thần, không dây dưa lằng nhằng, không gây thêm phiền phức, chú có làm được không?"
Điền Thanh Hòe: "Ta cũng làm được."
Điền Điềm: "Ha ha!"
Điền Thanh Hòe nghe tiếng cười chế giễu kia, nói: "Ai da, ý gì? Ta là chú ruột của ngươi, chúng ta là người một nhà, sao ngươi có thể không tin ta? Ngươi phải đứng về phía ta chứ."
Điền Điềm quan sát Điền Thanh Hòe từ trên xuống dưới.
Điền Thanh Hòe tức giận, lớn tiếng: "Ta tuyệt đối không kém hơn Điền Quý Tử! Tuyệt đối không thể nào! Hắn làm được, ta cũng làm được! Có gì mà ghê gớm?"
Hắn ngược lại lập tức bật dậy, hùng hổ: "Ta đây đi thu xếp lại mình, ta đây là đại trượng phu lẽ nào lại để cho một đứa con nít như ngươi xem thường? Ta nói cho ngươi biết, ta không so với ai được nhưng nhất định hơn Điền Quý Tử. Chỉ là hắn thôi sao? Ha ha, hắn tính là gì chứ! Hắn với Khương Dũng Tuyền, đều không là gì cả! Hắn có thể không dây dưa với Lan Ni Tử, sao ta lại không thể? Hắn có thể không khóc không nháo, rộng rãi chấp nhận, sao ta không làm được? Ta có thể thua hắn sao? Không thể nào! Tuyệt đối không thể."
Điền Điềm: "... Ái chà."
Điền Thanh Lâm: "... ... ... ?"
Lúc này hắn đã chết lặng rồi, hóa ra bao ngày qua hắn khuyên bảo vô ích, Điền Điềm nhắc đến Điền Quý Tử là có tác dụng sao?
Rốt cuộc Thanh Hòe là thích Lan Ni Tử hay là chỉ muốn hơn thua với Điền Quý Tử vậy?
Lòng hiếu thắng còn hơn cả tình yêu?
Vậy còn yêu gì nữa?
Điền Thanh Lâm im lặng, vô cùng im lặng.
Mỗi lần hắn cảm thấy em trai mình là một kẻ kỳ quái thì em trai lại thể hiện sự kỳ quái hơn.
Con người này đúng là không có lý lẽ gì hết.
"Điền Điềm, ngươi phải tin tưởng ta, ta khẳng định là mạnh hơn Điền Quý Tử. Ta mới là chú ruột của ngươi, hắn là cái đồ người dưng nước lã, ngươi đừng đứng về phía hắn."
Điền Điềm: "Ồ."
Điền Thanh Hòe hài lòng gật đầu: "Như vậy là được."
Lúc này hắn cũng không khóc, rửa mặt nói: "Có một thứ tình yêu gọi là buông tay, ta hiểu!"
Điền Điềm cảm thấy toàn thân nổi da gà muốn dựng đứng cả lên, cứu mạng! Nàng là một thiếu nữ bé nhỏ, còn chưa biết yêu là gì! Làm ơn đừng có ai làm ra trò đáng ghét như vậy nữa được không?
Điền Điềm run rẩy tay, nhìn thấy chú Thanh Lâm còn khó chịu hơn, Điền Điềm đột nhiên lại rộng lòng.
Dù sao, bị ghê tởm cũng đâu chỉ có một mình nàng, hì hì.
"Cái thằng Điền Quý Tử này, cái gì cũng muốn tranh với ta, buông tay cũng muốn hơn ta! Không có cửa đâu, ta là người biết điều nhất."
Điền Điềm: "... Dạ."
Nàng, Điền Điềm.
Một cao thủ khuyên nhủ không ai khóc nháo bình thường thôi!
Mà thôi, Điền Điềm cũng âm thầm cầu nguyện, sau này đừng xảy ra chuyện này nữa.
Thật là, như cái trò quái quỷ gì vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận