Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi

Chúng Ta Toàn Thôn Xuyên 90 Rồi - Chương 45: Náo nhiệt đêm (3) (length: 7804)

Nhìn Điền Điềm làm gì?
"Ý gì?"
Điền Điềm lắc đầu, nói: "Mẹ ta muốn ngươi nhìn lỗ tai ta."
Vương Sơn Hạnh tập trung nhìn: "Ngọa Tào!"
Nàng suýt chút nữa bổ nhào vào người Điền Điềm, cả người muốn dính lấy Điền Điềm, kích động: "Mẹ ơi, đây là bạc sao?"
Điền Điềm giơ một ngón tay, chọc chọc Nhị thẩm đang kích động, mình cũng lùi về sau: "Nhị thẩm, nước miếng ngươi muốn phun lên mặt ta rồi."
Thật là ghét bỏ.
Vương Sơn Hạnh nhìn lỗ tai Điền Điềm, Điền Điềm đang đeo một đôi vòng bạc trơn, nhưng vậy thôi cũng đủ làm Vương Sơn Hạnh kinh ngạc rồi, bọn họ là nông dân, đâu có ai dùng đồ trang sức bạc này? Lúc nàng cưới chồng, dùng toàn đồ bằng rơm cỏ.
Phụ nữ trong thôn, không ai có, ngay cả nhà Điền Phú Quý giàu có như vậy, Tống Xuân Cúc cũng không có.
Nàng chỉ thấy Chu Tuyết Hoa có một đôi, nhưng lúc chạy nạn thì đã tháo ra đổi lương thực.
"Cái này, cái này, cái này..."
Nàng không thể tin nổi nhìn chị dâu, chị dâu của nàng quá chịu chi.
Tống Xuân Mai: "Đôi này hai mươi hai đồng."
Nàng cũng không nghĩ tới lại đắt đến thế.
Cho nên mới hạ quyết tâm mua, ngay cả mẹ chồng nàng cũng tự mua một đôi. Chỉ là hai mẹ con nàng đều cẩn thận, sợ mất trên đường, không dám đeo, ngược lại để Điền Điềm đeo.
So với con gái thời nay không bấm lỗ tai từ nhỏ, các cô nương cổ đại đều có, sau khi sinh ra là bấm luôn.
Tống Xuân Mai: "Ta cũng mua cho ngươi."
Vương Sơn Hạnh xoa tay kích động: "Cảm ơn đại tẩu."
Nàng thật không ngờ, ban đầu tưởng chỉ mang đồ ăn ngon về, ai ngờ lại là đồ tốt thế này. Bạc đối với bọn họ đây đúng là hàng thật giá thật đấy.
"Ta mua cho ngươi hai đôi, một đôi vòng trơn như của Điền Điềm, một đôi bông tai, ta và mẹ dùng bông tai, cho ngươi cũng loại này, vòng trơn nhỏ nhắn này con gái đeo mới đẹp, chúng ta đeo cứ thấy không hợp."
Tống Xuân Mai lúc thử tại cửa hàng đã thử cả hai loại rồi, nàng nói: "Cô xem này, bông tai mười chín, vòng trơn hai mươi, của cô cái này nhỏ hơn của Điền Điềm một chút."
Vương Sơn Hạnh: "Được được."
Tiền này bỏ ra đáng giá!
Tống Xuân Mai: "Ta còn mua một cân gạo nếp cái hoa, cũng mang cho cô một cân, hai đồng rưỡi một cân đấy."
"Đây là sa kỳ mã, cũng mang cho cô một cân."
Tống Xuân Mai sờ vào cái túi mang theo: "Còn có..."
Nàng đi một chuyến, thật đúng là không tiết kiệm, Chân Chân Nhi mua không ít thứ, hiếm khi mới ra ngoài một lần, lần tới không biết là lúc nào. Tuy nói Điền Điềm và các bạn còn một lần đi du lịch tốt nghiệp, nhưng chắc cũng phải tháng tư, tháng năm.
Trẻ con đi ra ngoài, không liên quan gì đến bọn họ, nên mặc dù rất tiết kiệm, nhưng Tống Xuân Mai vẫn không tiếc tiền, nàng mua không ít thứ. Đồ ăn thức uống nhiều hơn, người từng đói bụng sẽ thế này, đối với đồ ăn luôn có một niềm đam mê sâu sắc.
Tống Xuân Mai mua mấy loại bánh trái, toàn thứ trong thôn không có, dù sao để được lâu.
Nàng còn nói: "Ta cho cô một ít len và kim đan, bọn ta định đi học đan khăn choàng cổ với đại phu Quan. Đợi ta học xong, còn muốn học đan áo len."
Tự làm luôn phù hợp hơn đi mua, dù bây giờ được phát quần áo, nhưng cũng chỉ lần này, luôn phải tính toán cho sau này. Tống Xuân Mai nói: "Cô cho ta một trăm đồng, một trăm đồng mua đồ ăn vẫn còn đáng tiền lắm đấy, đúng không, mua nhiều như vậy mà vẫn đủ đấy, nếu không mua đồ trang sức bạc cho các cô, chắc còn dư nhiều nữa."
Vương Sơn Hạnh: "Đại tẩu thật sự là cảm ơn cô quá."
Vương Sơn Hạnh vui vẻ ra mặt, dù mất tiền nhưng nàng thu hoạch niềm vui.
Vui quá trời luôn.
Nghĩ lại nàng Vương Sơn Hạnh, hồi chưa xuất giá thì không ai thương, nhà chồng đã coi như có điều kiện không tệ, nhưng cũng chỉ là đủ ăn, muốn thêm thì không có. Ai ngờ bây giờ nàng Vương Sơn Hạnh lại có đồ vật này để dùng.
Nàng mừng rỡ: "Đây đúng là đồ tốt."
Tống Xuân Mai: "Ai nói không phải chứ? Ở ngoài cái gì cũng bán, ta còn đi xem nhẫn vàng, chao ôi đẹp quá..."
Hai chị em dâu vừa nói vừa cười, những người khác đều nghe rất chân thành. Người chưa ra ngoài luôn rất hiếu kì về bên ngoài, Điền Đào ghé sát vào chị họ, sờ chiếc vòng tai, nói: "Đẹp thật."
Điền Điềm nhỏ giọng: "Cậu cũng có mà."
Điền Đào nghĩ đến, cười hì hì, thấy người như bay trên mây.
Nhà cậu ta còn có nhiều đồ ngon nữa.
Còn đám con trai thì không để ý mấy thứ bông tai, mắt đứa nào cũng dán vào đồ ăn hết rồi, cũng tại tối nay ăn ngon, không thì giờ cũng đang chảy nước miếng rồi ấy chứ.
Nhưng chúng cũng tò mò về bên ngoài, từng đứa đều nghe rất nghiêm túc.
Tống Xuân Mai: "Các cháu lần sau phải học thật giỏi, có cơ hội ra ngoài xem một chút cũng rất tốt, mở mang thêm kiến thức."
Vương Sơn Hạnh: "...Ai chả biết chứ."
Nàng lẩm bẩm: "Tụi tôi không đi có phải không muốn đi đâu? Là thi không đỗ đó chứ!"
Cái này là trời sinh rồi.
Tống Xuân Mai: "..."
Vương Sơn Hạnh: "Điền Điềm à, nhị thẩm trông cậy vào cháu đấy."
Điền Điềm mắt tròn xoe: "Sao lại trông cậy vào cháu? Mẹ cháu còn trông cậy vào cháu đấy này."
Vương Sơn Hạnh: "...Vậy hả."
Mọi người còn đang ồn ào, bên ngoài có tiếng gõ cửa sổ, Trần Lan Hoa: "Các người gần được rồi đấy, hơn mười hai giờ rồi còn chưa ngủ, sáng mai không định dậy chắc!"
Điền Thanh Tùng: "Mẹ à, để bọn nó ồn ào chút, dù sao mai không đi học."
Tuy rằng cũng không nhỏ, nhưng mà nó đúng là đang trải nghiệm khác biệt giữa lúc đi học và nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi thì sướng quá rồi, nhưng nghĩ đến vẫn phải học một năm rưỡi nữa, đầu óc Điền Thanh Tùng ong ong, thôi thôi không nghĩ nữa. Tóm lại giờ là nghỉ.
Trần Lan Hoa: "Thế thì giỏi, không thấy anh học cho giỏi."
Trần Lan Hoa lẩm bẩm, kệ thôi, hai đứa con trai thân thiết, nàng cũng mừng. Làm người lớn tuổi, ai mà không muốn gia đình hòa thuận, nàng đương nhiên cũng vậy. Chẳng phải nàng cũng đang phấn khích không ngủ được sao?
Nàng tản bộ đi vệ sinh, cũng cảm thấy thời đại bây giờ đúng là chỗ nào cũng tốt, mặc dù bọn họ ở trên đảo, sống ở nông thôn, nhưng mà nông thôn này khác với nông thôn khác, ở đây mạnh hơn trong thôn trước đây gấp vạn lần.
Ngay cả cái nhà vệ sinh cũng không giống trước đây hở hang bốn phía, lại còn không sợ tuyết lớn đè sập.
Đêm khuya thanh vắng, bên ngoài lại bắt đầu tuyết rơi.
Nhưng năm nay bọn họ không cần lo tuyết đè sập nhà, cũng không cần lên mái nhà quét tuyết, càng không cần lo tuyết lớn bao phủ, cô lập mọi người. Nghĩ đến ngày tháng tốt đẹp bây giờ, nàng vui vẻ cười ra tiếng.
Nàng kéo quần, chỉnh lại dây lưng, liền nghe thấy tiếng bước chân ngoài nhà vệ sinh.
Trần Lan Hoa ngạc nhiên, tiến tới cửa sổ nhà vệ sinh nhìn thử, cái này vừa nhìn, nhờ ánh trăng, liền thấy người ngoài không ai khác, chính là Tôn Tuệ Phương, Tôn Tuệ Phương đang rũ đầu, một bộ oán khí ngút trời...
Bạn cần đăng nhập để bình luận